09.
Bốn tháng sau, phiên tòa xét xử Quý Diễm mới bắt đầu. Tội cố ý gϊếŧ người không thành được xác định cũng may là cuối cùng anh ta đã bẻ tay lái nên luật sư đã dùng mọi cách để bào chữa cho anh ta với lý lẽ trong giây phút cuối cùng đã hồi tâm chuyển ý, không muốn đâm chết chúng tôi nên tội danh đã được xử nhẹ hơn với mức án 5 năm tù giam!’.
Mẹ Quý khóc đến mức hôn mê bất tỉnh ngay tại chỗ còn mái tóc đen nhánh của ba Quý trở nên hoa râm từ lúc nào. Cố Tử Khâm khóc lóc một hồi rồi xuất ngoại. Mấy ngày này, Quý Diễm đã khiến cô ta trở thành trò cười trong giới thượng lưu. Hợp tác với Quý gia cũng kết thúc hoàn toàn, e rằng Cố gia sẽ phải trải qua một cuộc sống khó khăn trong một thời gian nữa.
Nửa năm sau, vào sinh nhật của Quý Diễm, mẹ Quý có liên hệ với tôi. Trong giọng nói của bà ấy có chút oán hận nhưng không thể không nhẹ giọng cầu xin: "Thằng bé Quý Diễm muốn gặp cô. Cô có thể... đi gặp mặt nó một lần không?"
Mạnh Trạch Cố đứng bên cạnh nhìn tôi chằm chằm còn lén vểnh tai lên nghe. Tôi thấp giọng trả lời: "Cháu không đi được!" Ngay sau đó, tôi cúp điện thoại.
Ở bên cạnh Quý Diễm nhiều năm như vậy, tôi cũng đã trải quá rất nhiều cung bậc cảm xúc, có tốt xấum có vui vẻ, khổ đau, có bình thản, điên cuồng.
Chuyện đến mức này, quả thật cũng chẳng có gì hay ho để gặp lại. Ngày hôm sau, tôi nhận được thư của Quý Diễm, là thư anh ta viết trong tù.
[Khương Tảo, đã lâu không gặp.
Những ngày qua tôi ở trong tù đã suy rất nhiều. Tôi có rất nhiều chuyện muốn nói với em, đã viết rất nhiều bức thư nhưng khi tự đọc lại đều cảm thấy buồn cười, đoán chừng em cũng không muốn đọc nên đã xé đi.
Dạo gần đây, tôi thường xuyên nằm mơ thấy những chuyện trước kia. Tôi năm mơ thấy chuyện vào lúc sinh nhật của tôi, tôi đã làm vỡ bình hoa mà ba thích nhất, rõ ràng em cũng rất sợ nhưng vẫn nhận tội giúp tôi mà chịu phạt quỳ.
Tôi còn nằm mơ thấy nụ hôn đầu tiên của hai chúng ta.
Thật ra thì nụ hôn đó không chỉ chọc tức Cố Tử Khâm mà còn là nụ hôn tôi phải lấy hết dũng khí để thực hiện. Sau đó, tôi mới hiểu rằng, thật ra thì tôi đã yêu em từ lâu rồi. Chẳng qua khi đó tôi quá ngu ngốc nên không nhận ra.
Thành thật mà nói, tôi không hề thích Cố Tử Khâm nhiều như tưởng tượng. Tôi chỉ cảm thấy cô ấy xinh đẹp, ưu tú, dẫn đi cùng khá có thể diện. Dường như tôi muốn tìm bạn gái nên tìm một người xứng đôi với tôi. Tôi thích cô ấy, cũng đơn giản như việc thích một chiếc đồng hồ hay một chiếc ô tô, chỉ có những thứ tốt nhất mới xứng đáng với tôi.
Sau khi cô ấy quay trở lại, tôi không chấp nhận chuyện mình bị bỏ rơi nên mới tiếp tục ở bên cạnh cô ấy chẳng qua khi đó tôi nghĩ đó là tình yêu.
Từ khi nào tôi biết rằng mình yêu em sao? Chắc có lẽ là lần đầu tiên tôi trở về nhà sau khi chúng ta chia tay. Căn nhà trống rỗng, tối om lại lạnh như băng. Trong giây phút đó đột nhiên tôi cảm thấy hoảng sợ, tôi lớn tiếng gọi tên em.
Rõ ràng em nên ở đó, bình thường em vẫn luôn ở đó cho dù tôi gọi em bất cứ lúc nào thì em sẽ luôn xuất hiện nhưng lần đó em không còn xuất hiện nữa. Lần đầu tiên tôi cảm thấy sợ hãi. Tôi cảm thấy dường như đã vứt bỏ một thư cực kỳ quan trọng nhưng tôi vẫn ương ngạnh không chịu nhận thua.
Mười mấy năm qua vẫn là em luôn dung túng cho tôi, cho tới tận bây giờ em chưa bao giờ tức giận với tôi. Cho dù tôi làm cái gì em vẫn luôn tha thứ. Tôi nghĩ rằng em sẽ không thể rời bỏ tôi, sớm hay muộn em sẽ quay trở lại.
Tôi tức giận nên ra nước ngoài cùng Cố Tử Khâm, tôi muốn em cũng cảm nhận nỗi sợ của tôi, như vậy thì em sẽ quay trở lại. Nhưng tôi không hề ngờ rằng, lần này em lại không đến tìm tôi.
Tôi tự lừa mình dối người rằng em sẽ không rời bỏ tôi đâu. Chúng ta ở bên nhau lâu như vậy, cả cuộc đời chúng ta đã dính lấy nhau, em sẽ không thể nào thoát khỏi tôi.
Cho đến khi tôi biết rằng em có bạn trai mới, hai người còn có con rồi còn kết hôn nữa. Rốt cuộc tôi phát điên, lúc này tôi mới hiểu rằng không phải em không thể rời khỏi tôi. Từ đầu đến cuối, người không thể buông bỏ được đều là tôi cả.
Tôi nghĩ tôi chẳng quan tâm đến tự ái, thể diện, tôi chỉ cần em quay trở lại.
Tôi không biết đêm đó mình đã uống bao nhiêu rượu, tôi biết mình lái rất nhanh, gió và mưa tạt vào mặt xối xả khiến tôi không cảm thấy nước mắt đang chảy.
Khoảnh khắc xảy ra vụ va chạm kia thật ra không hề đau đớn. Tôi nghe người ta nói trước khi chết, con người sẽ thoát xác và nhìn thấy cả cuộc đời của mình như chiếc đèn kéo quân vậy.
Quả thực tôi đã trải qua quá trình đấy, nhưng cuộc sống của tôi đều liên quan đến em. Lần đầu tiên lúc em đến nhà tôi, vẻ mặt cực kỳ sợ hãi.
Lúc tôi bỏ rắn vào trong chăn của em, em bị dọa đến nước mắt lưng tròng nhưng không dám tức giận.
Nụ hôn đầu tiên của hai chúng ta, nó khiến em kinh ngạc tột độ.
Vẻ mặt khổ sở của em khi thấy tôi và Cố Tử Khâm ở bên nhau.
Thật kì lạ, tôi nghĩ rằng tôi đã quên rồi. Nhưng không ngờ khi nhớ lại thì tất cả đều rõ ràng như vậy, giống như có rất nhiều em xuất hiện ở trước mặt tôi, ở bên tôi đi hết chặng đường này.
Sau đó, tôi tỉnh lại. Khi tỉnh lại, tôi luôn cảm thấy em đang nằm bên cạnh nhưng sờ soạng một hồi thì không có ai cả. Bọn họ đều nói anh mất trí nhớ. Tôi không biết nữa cũng không nhớ nổi. Tôi chỉ biết rằng tôi rất muốn gặp em, tôi muốn nhìn thấy em ngay lập tức.
Tôi ngồi máy bay cả đêm để về nước. Tôi muốn nói cho em biết rằng tôi yêu em, tôi muốn ở bên cạnh em. Sau này anh sẽ không bao giờ tổn thương em nữa. Nhưng giây phút anh gặp lại em thì không thể nói nên lời.
Dường như em sống rất tốt, em nói với tôi em đã kết hôn và có con rồi. Em nói đứa bé không phải là con của tôi mà là của một thằng đàn ông khác. Tôi đột nhiên cảm thấy cực kỳ hoang đường.
Chúng ta đã ở bên nhau nhiều năm như vậy, chúng ta đã dung nhập vào máu thịt của đối phương nhưng bây giờ em lại đột nhiên nói rằng đột nhiên em muốn hoàn toàn rời khỏi tôi để bắt đầu một cuộc sống mới.
Giây phút đó, tôi rất tức giận rồi đau đớn phát hiện rằng, khi em rời đi, tôi đã không nỗ lực giữ em lại. Trong một khoảnh khắc, thậm chí tôi còn hi vọng em chết đi. Nếu như em chết rồi, em sẽ không nói những lời như vậy nữa. Em sẽ không rời khỏi tôi, chúng ta có thể chết chung một chỗ. Sau đó, vĩnh viên sẽ không rời xa nhau.
Nhưng đến lúc đó, tôi lại phát hiện rằng tôi không thể ra tay. Trước khi mất đi ý thức, tôi chỉ có một suy nghĩ. Có lẽ rất nực cười nhưng tôi đột nhiên cảm thấy thay vì muốn em chết, chẳng thà em sống khỏe mạnh, vui vẻ bên người khác.
Ít nhất như vậy thì tôi vẫn còn có thể nhìn thấy em. Dù người ở bên cạnh em không phải là tôi nữa. Khương Tảo, em hỏi tôi có hối hận không sao? Em biết không? Thật ra thì trong vô số ngày đêm, tôi đã hối hận đến xanh ruột.
Chị, tôi sẽ cố gắng cải tạo tốt để sớm được tại ngoại. Nếu như tên đó không đối xử tốt với chị vậy thì chị chờ tôi nhé.
Nếu như tên đó đối xử với chị không tồi thì hãy quên tôi đi, vĩnh viễn đừng nhớ đến tên khốn khϊếp luôn khiến chị đau khổ như tôi.
Chúc em hạnh phúc, dù niềm hạnh phúc này không phải do tôi mang lại.
Quý Diễm]
Tôi đọc xong thư, mắt tôi cảm thấy cay cay. Mạnh Trạch Cố bế con gái gọi tôi: "Niếp Niếp đòi đi Disney Land, đúng dịp tuần này anh có thời gian, ngày mai chúng ta đi nhé?"
Thấy tôi không trả lời, anh tiến lại gần, thấy bức thư trong tay tôi, thuận miệng hỏi: "Cái gì vậy?"
Tôi nở nụ cười thản nhiên, xé nát bức thư ném vào thùng rác: "Không có gì, rác mà thôi! Được ạ, vậy ngày mai đi Disney Land thôi!"
Thâm tình đến muộn còn không bằng cỏ rác, tổn thương Quý Diễm gây ra không thể bù đắp chỉ bằng vài dòng thế được.
Tuy nhiên anh ta nói một điều rất chính xác. Tôi sống hạnh phúc là được mà hạnh phúc này vĩnh viên chẳng liên quan gì đến anh ta cả.
- Toàn văn hoàn-