Trần Dụ chủ động theo đuổi Đỗ Tân.
Việc này Lâm Tự cùng mấy tên hồ bằng cẩu hữu chơi được bên người đều biết, không coi đó là bì mật gì quan trọng, ngược lại còn hò nhau cá cược, ngay cả Lâm Tự cũng cảm thấy cậu không có khả năng.
Sau hôm trông thấy Đỗ Tân, Trần Dụ bắt đầu theo đuổi người ta, dù sao người như cậu ưu điểm gì cũng không có, duy nhất có chính là thẳng tắn, đầu óc thẳng tắn, tính tình cũng thẳng tắn.
Nói là theo đuổi, ngay từ đầu cũng không có táo bạo trắng trợn bao nhiêu, nghe được chuyện Đỗ Tân học ở lớp ba cùng tầng, ngày hôm sau Trần Dụ liền ôm sách luyện tập đi tìm người ta.
Đỗ Tân là một học sinh giỏi, nhiều phương diện hoàn toàn có thể nghiền áp người khác, cái này là một tên quen biết cùng chơi bóng bên lớp ba nói cho Trần Dụ biết, nghe nói tính tình cũng rất được.
Tuy rằng đám bạn xấu trong đại đa số tình huống đều không đáng tin cậy, nhưng mà thông tin lần này lại rất chuẩn, tính tình của Đỗ Tân đúng là vô cùng tốt.
Trần Dụ ngay cả áo khoác đồng phục cũng không mặc, cà lơ phất phơ cắp theo quyển sách luyện tập đi vào lớp ba, chuyện lần trước cậu gây ra quá lớn, làm toàn bộ người trong trường đều hoảng sợ, lần này cũng là như thế, lớp ba ầm ĩ rung trời, ngay một giây sau khi Trần Dụ xuất hiện ở cửa liền lập tức yên tĩnh như gà.
Trần Dụ thích ứng rất nhanh mà đi vào cửa, tới vị trí trước mặt Đỗ Tân.
Đỗ Tân đang giảng đề cho người ta, mí mắt cụp xuống, giọng nói nhẹ nhàng dễ nghe, lông mi đen như mực, cái mũi cao thẳng, vẻ mặt lãnh đạm chuyên chú.
Trần Dụ thiếu chút nữa nhìn đến "cứng" lên.
Nam sinh cấp ba chỉ có điểm này là không tốt, ngay đến cái hốc cây cũng đều có thể cứng.
So sánh với Đỗ Tân, tâm tư của nữ sinh đứng ở trước mặt hắn phức tạp hơn nhiều, ánh mắt nhìn tới nhìn lui, trên mặt đỏ ửng, rõ ràng có ý đồ khác.
Từ trước đến nay Trần Dụ đều không phải người có phong độ lịch sự, trực tiếp dùng sách bài tập trong tay vỗ vỗ lên bả vai của cô gái, mở miệng nói: "Nhường một chút, hết tiết sau lại đến."
Bạn nữ kia nghe thấy vậy thì sửng sốt, quay đầu lại, đột nhiên không kịp phòng bị mà đối diện với ánh mắt của Trần Dụ, mắt một mí hẹp dài, con ngươi nhạt màu, đuôi mắt hơi xếch, từ trên cao nhìn xuống không mang theo tình cảm mà nhìn cô, cô gái sợ tới mức không tự chủ được run lên một cái, nhanh chóng ôm sách giáo khoa chạy mất.
Cho dù là nhìn từ góc độ nào, bộ dạng này của Trần Dụ đều lưu lại ấn tượng quá kém với người khác, nhưng mà Đỗ Tân cũng không lộ ra biểu cảm chán ghét hoặc không kiên nhẫn, chỉ nhìn thoáng qua sách bài tập trong tay cậu, tốt tính hỏi: "Đề nào không hiểu?"
Ngay cả Trần Dụ cũng không ý thức được gương mặt hung hãn của bản thân, ném sách bài tập lên trên bàn, tùy tiện mở một trang rồi chỉ vào đó: "Bài này, chỉ cho tôi một chút."
Tư thế này không giống đi nghe giảng, ngược lại giống thổ phỉ đi cướp bóc, mà Đỗ Tân chính là người đàng hoàng bị cướp chặn ở trước ngọn núi uy hϊếp kia.
Chỉ là Đỗ Tân không có chút bất mãn gì với diễn xuất dã man của cậu, sau khi quay quyển sách lại thì cúi đầu nhìn thoáng qua đề, "À, cái đề này trước đó phải làm đơn giản hóa nó, sau đấy áp dụng công thức này......."
Giọng nói của Đỗ Tân giống như bản thân của hắn vậy, hơi lạnh rồi lại ẩn ẩn mang theo tia ấm áp, cùng tay, cùng người đều rất xứng đôi, không thích hợp dùng để nghe, thích hợp dùng để khiến người khác thất thần.
Bàn tay của hắn nhìn gần lại càng đẹp mắt, nốt ruồi đỏ nơi mu bàn tay giống như được chấm chu sa lên, tươi đẹp lóa mắt.
Đỗ Tân nói vài câu giảng giải, Trần Dụ còn có chút thất thần.
Nói xong đề, Đỗ Tân cầm lấy bình giữ nhiệt bên cạnh mở ra uống một ngụm, hỏi cậu: "Đã hiểu chưa?"
Một câu cũng không hiểu, nhưng mà Trần Dụ sợ mất mặt nên giả mù sa mưa mà lấy lại sách bài tập, nói: "Cũng không tồi, buổi chiều lại đến tìm cậu."
"Đúng rồi, tôi là Trần Dụ, ở lớp hai bên cạnh."
Trần Dụ giơ ra cái tên trên sách bài tập ra cho hắn xem, không giống đang tự giới thiệu mà như là đang tuyên bố chủ quyền, đuôi mắt xếch vừa hung dữ vừa kiêu ngạo: "Cậu nên sớm nhớ kỹ, về sau tôi sẽ thường xuyên xuất hiện ở lớp ba."
"Tôi biết cậu." Không biết có phải Trần Dụ bị ảo giác hay không, Đỗ Tân giống như cười khẽ, nói tiếp, "Đúng rồi, cái chương này còn chưa có học tới, nếu cậu cảm thấy hứng thú thì đến tiết đó có thể nghe giáo viên giảng lại một chút nên làm như thế nào."
Trần Dụ đối với toán học căn bản không học, chỗ nào biết giáo viên giảng đến đâu? Quỷ mới biết vì sao tùy tiện mở một cái mà cũng có thể mở đến nội dung chưa dạy tới?
Khi Trần Dụ còn đang ngây dại, chuông vào học vang lên, Đỗ Tân đưa quyển sách lại cho cậu, vẫn ôn hòa khéo léo như cũ: "Về sau nếu cậu có vấn đề gì không hiểu đều có thể tới hỏi tôi, toán năm nhất rất quan trọng, nhất định không thể để mất gốc."
Trần Dụ cầm sách, còn có chút không cam lòng rời đi, hỏi hắn: "Cho tôi một bức ảnh của cậu."
Đỗ Tân sửng sốt: "Tại sao?"
Trần Dụ trợn mắt nói dối, gương mặt cau có nói: "Ngày mai kiểm tra, tôi sợ thi không tốt nên muốn dính một chút vận khí của học sinh giỏi."
Đầu óc của Đỗ Tân có vẻ cũng đang không tốt lắm, vậy mà thật sự cho cậu một bức ảnh chụp không khác gì ảnh thẻ, vẫn đẹp trai đến không phù hợp lẽ thường như cũ.
"Tôi cho cậu rồi, có phải cậu cũng nên đưa cho tôi một bức không?" Đỗ Tân nghiêm túc hỏi cậu.
Trong lòng Trần Dụ nhảy nhót không yên, cảm thấy logic này rất có lý, cũng không nghĩ nhiều, nhanh chóng đưa ảnh chụp của mình cho hắn xem như quà đáp lễ.
Sau này nghĩ lại, nào có người có thể giả vờ nghiêm túc nói câu đơn thuần như vậy, muộn tao* muốn chết, đáng tiếc khi đó trong đầu Trần Dụ toàn bộ đều là tình yêu màu hồng bay bay, căn bản không có dư thời gian nghĩ nhiều.
(*) Muộn tao: Muộn Tao là kiểu người bên ngoài thì thanh cao, tao nhã, lạnh lùng nhưng bên trong thì có nội tâm ấm áp, hay tính khí thất thường......