- 🏠 Home
- Ngôn Tình
- Đô Thị
- Bạn Trai Cũ Là Tay Đua Có Bệnh
- Chương 20
Bạn Trai Cũ Là Tay Đua Có Bệnh
Chương 20
Thịnh Kình Việt đi quá nhanh, người phía sau gần như theo không kịp. Khi tới chỗ có xe, việc đầu tiên anh làm là gọi xe đưa Đổng Vi đi bệnh viện.
Anh nhẹ nhàng buông Đổng Vi xuống, thấp giọng nói: “Đừng sợ, anh sẽ nhanh chóng trở lại.”
Đổng Vi lập tức phản bác: “Tôi không sợ.”
Đôi mắt Thịnh Kình Việt hơi cong lên, anh nhìn Đổng Vi quay đầu ra chỗ khác, ý cười trong mắt liền tan đi, xoay người đi ra ngoài một lát. Khi anh quay lại thì sắc mặt đã tái nhợt, ngay cả chút huyết sắc ở môi cũng không có.
Đổng Vi dời ánh mắt đi, biểu cảm bình thản.
Cô không quan tâm anh đi đâu làm gì, mà cô cũng không muốn biết.
Trái tim cô giống như không biết đau nữa rồi.
Khi nhϊếp ảnh gia và nữ bác sĩ tới đây, Đổng Vi đã chụp phim xong.
“Bác sĩ, bây giờ cô ấy thế nào rồi?” Nhϊếp ảnh gia vội vàng hỏi.
“Xương cốt không có vấn đề gì, nhưng một số chỗ mô mềm bị tổn thương, nằm viện quan sát hai ngày, tạm thời không thể xuống giường đi lại, đến lúc đó lại dùng thêm thuốc, sẽ khỏe lên nhanh thôi.”
“Được, được, cảm ơn bác sĩ.” Nhϊếp ảnh gia thở phào nhẹ nhõm, “Cũng may ảnh chụp hôm nay cũng gần xong rồi, hy vọng ngày mai cô có thể khỏe lên, như vậy sẽ không làm chậm trễ việc huấn luyện.”
“Không sao, chắc là ngày mai là ổn thôi.” Đổng Vi thậm chí còn an ủi ngược lại nhϊếp ảnh gia.
Nữ bác sĩ đã gọi điện thoại cho giáo viên dẫn đội, nói qua tình hình của Đổng Vi, giáo viên dẫn đội lại bảo Đổng Vi nghỉ ngơi cho tốt.
Phòng bệnh ồn ào rốt cuộc cũng yên tĩnh lại, cả phòng bệnh chỉ còn lại hai người Đổng Vi và Thịnh Kình Việt.
Chân Đổng Vi được quấn băng gạc, không thể cử động, cô nhắm mắt lại nói: “Lúc anh đi ra nhớ đóng cửa lại.”
Âm thanh bước đi của người đàn ông mang theo tần suất kỳ lạ, từng bước từng bước, giống như dẫm nát trái tim cô.
Cô cho rằng Thịnh Kình Việt đã đi ra ngoài, kết quả mở mắt ra đã nhìn thấy Thịnh Kình Việt cầm khăn lông đi từ trong nhà vệ sinh ra.
Đổng Vi trợn to mắt nhìn Thịnh Kình Việt: “Sao anh vẫn còn ở đây?”
Thịnh Kình Việt rũ mắt, cầm khăn lông đưa tới trước mặt cô, không nói tiếng nào giúp cô lau mặt. Động tác của anh tuy nhìn rất nặng nề, nhưng lúc hạ xuống trên mặt cô lại chuyển biến thành dịu dàng.
Khăn lông ẩm ướt hạ xuống, phủ lên khuôn mặt thiếu nữ một tầng nước, lông mày, lông mi cô đều dính bọt nước, dưới ánh đèn chiếu rọi sáng lấp lánh.
Đổng Vi hoàn toàn không ngờ rằng Thịnh Kình Việt sẽ tự mình lau mặt cho cô. Anh lau rất nhanh, đợi đến lúc cô hoàn hồn thì Thịnh Kình Việt đã lau xong rồi, anh xoay người cực nhanh rồi trở lại nhà vệ sinh, giống như sợ cô sẽ mắng anh vậy.
Đổng Vi đã được lau mặt xong lại cắn chặt răng, sao cô lại phản ứng chậm chạp như vậy.
Khi Thịnh Kình Việt trở lại lần nữa, Đổng Vi vẫn không nói năng gì. Thịnh Kình Việt liền đặt khăn ấm vào tay cô: “Lau qua cơ thể, anh đi ra ngoài.”
Mặt Đổng Vi đột nhiên đỏ lên, ném khăn lông trên tay vào mặt Thịnh Kình Việt: “Rốt cuộc anh muốn làm gì? Là cảm thấy tôi đáng thương hay là anh nhàm chán quá?!”
“Em không đáng thương.” Thịnh Kình Việt gỡ khăn lông từ trên mặt xuống, gương mặt tuấn tú sáng sủa bị ném đến hiện lên vệt đỏ ửng, nhưng vẫn hiện rõ vẻ cương nghị như cũ, “Anh cũng không nhàm chán.”
Chỉ là lần này anh muốn đổi lại, là anh đến yêu cô.
Sau khi nói xong, anh đặt gọn khăn lông ở một bên trên bàn, đi ra cửa.
Anh nói cô không đáng thương, nói anh không nhàm chán, nhưng lại không nói rốt cuộc anh muốn làm gì.
Cô biết Thịnh Kình Việt không đi, có lẽ anh đang ngồi hoặc là đứng ở bên ngoài.
Đổng Vi nhìn khăn lông trên bàn, song từ đầu đến cuối vẫn không hề dùng. Cô nằm trên giường, trong đầu lóe lên lời Catherine nói.
Mỗi một chuyện con người trải qua đều là để giúp bản thân trở nên tốt hơn.
Cô nên buông xuống.
Chỉ có điều vì tối không tắm rửa, trên người khó chịu, cô mơ mơ màng màng không ngủ được, hình như nghe thấy bên ngoài có tiếng người nói chuyện, mở mắt ra lại thấy Tô Khiết.
“Sao cậu lại xuống núi rồi?” Đổng Vi có chút kinh ngạc.
Tô Khiết cầm khăn lông lau mồ hôi cho cô, oán trách nói: “Cậu bị thế này sao không nói cho tớ, may bác sĩ quay lại nên tớ mới biết cậu bị thương, tớ sợ đến mức lập tức chạy xuống đây luôn đấy.”
“Vẫn ổn, trẹo chân thôi, đoán chừng ngày mai có thể vui vẻ nhảy nhót.”
“Đúng vậy, cảm thấy không có chuyện gì thế mà bác sĩ nhất quyết bảo tớ phải quan sát mấy ngày.”
“Nghe lời bác sĩ, chân chúng ta là quan trọng nhất, đúng rồi, sao chân cậu lại bị thương?”
Đổng Vi thấp giọng khụ một tiếng, xấu hổ nói, lúc ấy cô quá nóng lòng, không nghĩ được gì cả đã trực tiếp nhảy xuống.
“Lần sau nhất định phải bảo vệ tốt bản thân.” Tô Khiết lấy khăn lông cho cô, “Nếu tay không bị thương thì tự mình lau đi, lúc tớ tới cả người cậu đều là mồ hôi, tớ còn mang quần áo cho cậu, cũng may hôm nay cậu mặc váy, nếu không thì quần khó cởi lắm.”
Đổng Vi bị làm cho cảm động, cô không ngờ Tô Khiết lại qua đây thăm cô, hơn nữa còn cẩn thận mang quần áo tới cho cô thay.
“Biểu cảm này của cậu là sao đây? Được rồi, tớ ra ngoài một lát, lau xong thì gọi tớ.”
Tô Khiết ra cửa liền nhìn thấy Thịnh Kình Việt đang đứng ở đằng xa kia, bèn đánh giá anh ta từ trên xuống dưới.
Vốn không phải là bác sĩ nói cho cô biết. Người đàn ông này không biết thông qua ai mà biết được số điện thoại của cô, bảo cô xuống đây chăm sóc Đổng Vi một chút, lúc ấy cô mới biết Đổng Vi bị thương, đợi đến lúc cô hoang mang chuẩn bị xuống thì người đàn ông này lại muốn cô mang quần áo giúp.
Chỉ có điều bây giờ cô mới phát hiện, người này thật sự rất tinh tế.
“Này, anh tên là gì? Đang theo đuổi Vi Vi sao?”
Thịnh Kình Việt mở miệng đáp: “Thịnh Kình Việt.”
“Tôi tên là Tô Khiết, hẳn là anh đã biết.” Tô Khiết đi qua, đứng bên cạnh Thịnh Kình Việt, khẽ cười: “Tôi nói này, trông anh đẹp trai như vậy, người cũng thông minh, sao mà theo đuổi người ta lại quê mùa như vậy, mấy cái gối đầu thảo dược lúc trước là anh tặng hả?”
“Người ta theo đuổi đều tặng hoa tặng vòng tay mời ăn cơm, anh thì ngược lại không nói tiếng nào tặng mấy đồ kia, tôi còn tưởng là tiểu Trần tiên sinh tặng.”
Thịnh Kình Việt hơi quay đầu nhìn cô ấy, nhíu mày: “Tiểu Trần tiên sinh?”
Tô Khiết cười nói: “Sao nào? Anh có thể theo đuổi Vi Vi, người khác thì không thể? Thịnh tiên sinh, Vi Vi cũng đâu phải là người của anh.”
Thịnh Kình Việt thu hồi ánh mắt, khẽ gật đầu: “Tôi biết.”
Trước kia anh không dám yêu cô, bây giờ anh chỉ có thể vụng về đối tối với cô, giống như đứa trẻ mới tập đi trên đường, tập tễnh đi tới, nhưng lại tràn ngập sự cứng cỏi.
*
Tối qua Tô Khiết không trở về, ở đây với Đồng Vi cả đêm.
Tô Khiết vừa mặc quần áo vừa nói: “Buổi sáng cậu muốn ăn gì?”
“Ăn bánh rán hành, còn muốn ăn bánh quẩy nữa.” Khi còn nhỏ, mỗi sáng sớm Đổng Vi đều bị hương thơm của bánh hành và bánh quẩy đầu phố đánh thức, sau khi lớn lên cô bèn nhớ mãi không quên hai món này.
“Cậu thôi đi, hay là ăn thanh đạm một chút.”
“Ồ…” Đổng Vi có chút mất mát, “Vậy thì súp gà đi!”
Thấy biểu cảm không đồng tình của Tô Khiết, Đổng Vi chỉ có thể đổi lại: “Vậy thì ăn cháo đi, cháo thịt nạc trứng muối.”
“Đây là đồ lúc nhỏ cậu thèm ăn phải không, còn ăn cháo thịt nạc trứng muối, tớ đi mua cho cậu cháo trắng.” Tô Khiết tự mình quyết định, ra cửa thì thấy trong tay Thịnh Kình Việt đang xách đồ ăn sáng.
Tô Khiết cười nói: “Anh này không tồi nha, có phần tôi không?”
“Có.”
Tô Khiết nhận lấy bữa sáng, đang chuẩn bị đi vào thì bị Thịnh Kình Việt gọi lại.
“Còn có cái này.”
Thịnh Kình Việt lấy bánh rán hành từ trong lồ ng ngực ra, “Đừng để cô ấy ăn nhiều quá, chỉ ăn một nửa là được rồi.”
Bệnh viện ở đây vốn không bán mấy món ăn vặt này, sáng sớm anh phải tìm rất lâu mới mua được ở sâu trong một con hẻm, lại sợ bánh bị nguội nên nhét vào trong ngực.
Tô Khiết nhận lấy chiếc bánh còn nóng, ánh mắt nhìn Thịnh Kình Việt chân thành hơn tối qua một chút, cô ấy khẽ thở dài: “Đợi lát nữa tôi hỏi thử Vi Vi, để anh vào trong nhé.”
“Không cần, tôi ở bên ngoài là được rồi.” Thịnh Kình Việt sợ Đổng Vi nhìn thấy anh sẽ tức giận nên lắc đầu.
“Thật sự không muốn vào trong sao?”
Thịnh Kình Việt từ khe cửa nhìn thoáng qua cô gái đang xem tivi, lại khẽ lắc đầu lần nữa.
“Được thôi.”
Tô Khiết cầm đồ ăn sáng đi vào, chóp mũi Đổng Vi lập tức ngửi thấy mùi thơm: “Tô Khiết, cậu cũng nhanh ghê, hơn nữa có phải còn mua được bánh rán hành không?”
Tô Khiết gật đầu: “Nhưng cậu chỉ có thể ăn một nửa thôi, ăn nhiều cẩn thận cái bụng nhỏ của cậu trướng lên.”
“Sẽ không đâu.” Đổng Vi mỉm cười, mở cháo ra mới phát hiện lại còn là cháo thịt nạc trứng muối, “Tô Khiết, cậu đúng là khẩu thị tâm phi.”
Tô Khiết xoa lông mày, “Đúng vậy.”
Cô đột nhiên cảm thấy nếu Thịnh Kình Việt và Đổng Vi ở bên nhau, chắc chắn Đổng Vi sẽ được cưng chiều lên tận trời.
Ăn xong bữa sáng, Đổng Vi bảo Tô Khiết trở về: “Cậu mau về đi, chúng ta có thể huấn luyện nhiều thêm ngày nào hay ngày đấy, ngày mai chân tớ khỏe rồi sẽ quay về huấn luyện cùng cậu.”
“Được, đến lúc đó tớ đưa video quay hình giáo viên dạy cho cậu, cậu cũng đừng lo quá, dưỡng thương thật tốt nhé.”
“Ừm, cảm ơn Tô Khiết.”
Tô Khiết ôm Đổng Vi một cái, cân nhắc một chút rồi nói: “Cái người tên là Thịnh Kình Việt kia còn ở bên ngoài, bữa sáng cũng là anh ta mua.”
Đổng Vi sửng sốt: “Biết rồi, đợi lát nữa khi cậu đi thì gọi anh ấy vào là được rồi.”
“Vì sao buổi sáng mua bánh hành?” Đổng Vi tò mò hỏi.
Thịnh Kình Việt nghĩ đến lời Tô Khiết nói anh quê mùa, trên mặt có hơi tái nhợt song cũng mang theo một tia ửng đỏ, “Em thích ăn không?”
Khi còn nhỏ anh thường sẽ nhìn thấy cô chạy đến đầu phố bên kia mua bữa sáng, sau này khi bọn họ ở cùng nhau, đôi lúc anh sẽ ngửi được mùi dầu vừng mang theo hương hành nhàn nhạt trên người cô.
Từ trên người cô ngửi được mùi này, ngay cả mùi hành đáng ghét cũng biến thành hương thơm.
“Tàm tạm.” Đổng Vi không nhiều lời, sau đó phòng bệnh lại yên tĩnh trở lại.
Thịnh Kình Việt lại có chút hoảng hốt, anh thà rằng cô hận anh, mắng anh, ít nhất như vậy còn chứng minh cô còn để ý đến anh, nhưng bây giờ…
Đổng Vi muốn coi Thịnh Kình Việt như người tàng hình, nhưng cô lại thường xuyên nhìn thấy anh ở trước mặt cô lộ ra dáng vẻ kỳ lạ.
Chờ khi anh đưa một quả táo qua, Đổng Vi cũng không nhịn được nữa: “Mặt của anh có phải bị co giật không?”
Cô thật sự không phải đang mắng Thịnh Kình Việt, chỉ là đang trình bày một sự thật.
Khóe miệng anh giật giật một hồi, lông mày có lúc nhướng lên, không phải co giật thì là gì?
Cơ thể Thịnh Kình Việt cứng lại, đặt quả táo lên bàn, sau đó vội vàng đi vào nhà vệ sinh.
Đổng Vi cảm thấy tò mò, nhẹ nhàng từ trên giường nhảy xuống, nhảy lò cò đến cửa nhà vệ sinh, thì thấy Thịnh Kình Việt cau mày nhìn gương.
Anh có chút buồn rầu, chỉ là anh không muốn tỏ ra lạnh lùng, lại bị Đổng Vi nói là mặt co giật.
Người đàn ông ngốc nghếch kéo hai mắt mình, qua một lát lại kéo kéo khóe miệng, cố bày ra một nét mặt mà bản thân cho là dịu dàng ấm áp. Nhưng nhìn dáng vẻ kỳ dị trong gương, Thịnh Kình Việt đành bỏ cuộc, anh thu lại biểu cảm, bộ dạng này ra ngoài nhất định sẽ bị Đổng Vi nói là co giật. Chỉ là… khi nhớ đến dáng vẻ ban nãy của cô, Thịnh Kình Việt lại rũ mắt, trên gương mặt lạnh lùng mang theo ý cười nhàn nhạt, phía sau lông mi rũ xuống là hồ nước gợn sóng lăn tăn.
Người đàn ông trong gương không tự chủ hiện ra dáng vẻ dịu dàng.
Đổng Vi lùi về phía sau một bước, chân không tự chủ được chạm xuống đất, nhất thời đau đớn kêu lên.
Thịnh Kình Việt vội vàng ra ngoài, nhìn thấy bộ dạng của Đổng Vi vội vã đỡ lấy cô: “Em muốn đi vệ sinh sao?”
“Hả?” Đổng Vi nâng chân lên, mờ mịt nhìn Thịnh Kình Việt, Thịnh Kình Việt không biết phải làm sao: “Em xuống giường làm gì?”
“Tôi… đi vệ sinh.”
Đổng Vi hốt hoảng muốn rời khỏi cái ôm của Thịnh Kình Việt, nhưng đôi tay đang nắm lấy cánh tay cô giống như que hàn nóng rực, hàn chặt lấy cô.
Lúc vào nhà vệ sinh, cô quay đầu nói: “Anh muốn nôn hả? Tôi có thể nhường anh trước.”
Thịnh Kình Việt giống như bị lời của cô đâm cho đau nhói, vẻ dịu dàng ban nãy trên mặt rút đi, anh lắc đầu: “Không cần.”
Nhìn cô đi vào nhà vệ sinh, Thịnh Kình Việt dựa vào tường, hít sâu một hơi, nhắm hai mắt lại.
Trong đầu là nụ cười dịu dàng của cô, xen lẫn cả chút màu đỏ của máu.
Thịnh Kình Việt mở mắt, dùng tay che mặt, ngồi xổm trên mặt đất.
Thứ anh không muốn nhìn nhất chính là những ký ức về cô và những ký ức đó hòa lẫn vào nhau, cho nên anh mới không muốn dùng phương pháp này; nhưng đồng thời anh cũng muốn khỏi bệnh, anh không muốn làm tổn thương Đổng Vi nữa.
Di động Đổng Vi vang lên, Thịnh Kình Việt đột nhiên nghĩ đến món mì ngày đó cô làm cho anh, sợi mì trong bát đầy vị hành, tràn ngập chóp mũi, nhưng cô ăn rất ngon, hàm răng trắng tinh, thỉnh thoảng khi hút sợi mì, sẽ còn lộ ra một chút đầu lưỡi nhỏ hồng hào.
Lúc Đổng Vi mở cửa, Thịnh Kình Việt đã đứng lên, âm thanh anh khi nói có hơi khàn khàn: “Di động của em mới reo.”
Đổng Vi gật đầu, nhảy lên giường bệnh. Cô ấn nút nghe máy, là Đông Xuân Hạ gọi điện thoại tới hỏi cô huấn luyện thế nào rồi.
Cô trả lời đơn giản hai câu rồi cúp máy.
*
Vốn dĩ Đổng Vi nghĩ rằng ngày hôm sau là có thể xuất viện, kết quả bác sĩ lại nói nhất định phải ở lại tròn một tuần.
Đổng Vi ngây ngẩn cả người. Trong một tuần này huấn luyện của bọn họ đã kết thúc rồi, cách thời gian thi đấu cũng chỉ còn khoảng 2-3 ngày, cô còn thi cái gì nữa?
“Tổn thương gân cốt cần tĩnh dưỡng một trăm ngày, mặc dù cháu không tổn thương đến khớp xương, hồi phục cũng không tồi, nhưng bản thân cháu là người mẫu, nếu như khớp xương tạo thành thói quen trật khớp... cháu nghĩ xem, ảnh hướng đến sự nghiệp tới nhường nào chứ?” Bác sĩ nghiêm nghị nói.
Đổng Vi cắn môi, “Cháu phải quay về huấn luyện.”
Thịnh Kình Việt nhíu mày: “Em không thể xuất viện.”
Anh nói cảm ơn với bác sĩ, hoàn toàn không để ý tới Đổng Vi, đợi đến khi bác sĩ đi rồi, một cái gối ném tới sau lưng anh: “Thịnh Kình Việt, anh dựa vào cái gì mà không cho tôi xuất viện?!”
Đổng Vi biết mình đang trút giận lên Thịnh Kình Việt. Nhưng khi nhìn thấy Thịnh Kình Việt cứ tự cho mình là đúng, quyết định cái gì tốt cho cô cái gì không, thì cô lại vô cùng bực bội.
“Anh không cho tôi xuất viện, bây giờ tôi sẽ xuống giường luyện tập luôn!”
Thịnh Kình Việt đi tới nắm lấy tay Đổng Vi. Đổng Vi giãy giụa, lúc cử động chân chạm vào mặt đất lại càng đau hơn, trên mặt Thịnh Kình Việt xuất hiện một chút tức giận, cô bé này hoàn toàn không quan tâm đ ến cơ thể mình sao?
Anh dùng sức, trực tiếp ấn Đổng Vi lên giường, màu sắc con ngươi người đàn ông cực kỳ tối, giống như một viên mực đen không thể nào hòa tan được: “Đổng Vi, em không cần chân mình nữa hả?”
Đổng Vi há miệng th ở dốc, cô nhìn về hướng Thịnh Kình Việt, hai mắt nhòe lệ: “Anh thì hiểu cái gì? Các cô ấy đều rất lợi hại, nếu như tôi không đi huấn luyện, sao có thể so tài với bọn họ chứ?”
“Đây không chỉ là một cuộc thi đấu…”
“Không chỉ là…”
Cô muốn chứng minh bản thân, cô muốn đứng ở nơi cao nhất.
“Anh biết, anh biết chứ.” Sự tức giận của Thịnh Kình Việt dần biến mất, “Đổng Vi, em biết sức mạnh của tình yêu không?”
Trước kia anh không biết, nhưng bây giờ… anh mới hiểu được, cách tốt nhất để chống lại nỗi sợ hãi chính là tình yêu.
“Nó còn lớn hơn em tưởng tượng rất nhiều. Em nói cho anh biết, em yêu nghề này không? Em yêu nó không?”
Người đàn ông đè thấp âm lượng mang theo chút từ tính, đôi mắt Đổng Vi mông lung nhìn Thịnh Kình Việt: “Yêu.”
“Được… yêu, vậy thì em sẽ không kém hơn bọn họ, em rất mạnh, Đổng Vi, khi em ở trên sân khấu, cả người em đều tỏa ra ánh sáng, không biết có bao nhiêu người nói em đi rất đẹp… em không biết anh ăn bao nhiêu…”
Thịnh Kình Việt nhếch môi, “Em mạnh hơn bọn họ, em rất lợi hại. Chân của em cần được nghỉ ngơi, em không chỉ có cuộc thi này, cuộc sống của em chỉ vừa mới bắt đầu, em còn vô số show diễn khác phải đi, đồng ý với anh, đừng làm loạn, anh sẽ giúp em.”
“Ngoan.”
Đổng Vi giãy dụa một cái, khóe mắt ửng đỏ: “Anh đứng lên đi, đồ khốn.”
Cô không biết đang mắng động tác này của Thịnh Kình Việt hay là mắng cái khác.
Thịnh Kình Việt buông lỏng tay ra, nói một câu xin lỗi, sau đó gọi bác sĩ đến khám một lần nữa.
Cũng may không có chuyện gì.
“Anh giúp tôi thế nào?” Đổng Vi nhìn Thịnh Kình Việt.
“Tuy rằng em không thể huấn luyện, nhưng em cảm thấy kỹ năng cơ bản của mình thế nào?”
“Khá ổn.” Đổng Vi không khiêm tốn, kỹ năng cơ bản của cô bây giờ quả thật không tồi, trong số 40 người mẫu, cô thuộc top 10.
“Vậy em cảm thấy huấn luyện sau này sẽ huấn luyện cái gì?”
“Em cảm thấy em có nhược điểm nào không, bọn họ đang mạnh hơn em ở chỗ nào?”
Mạch suy nghĩ của Thịnh Kình Việt rất rõ ràng.
Kỳ thật những cái này Đổng Vi đều biết, nhưng lại bị đủ chuyện loạn thất bát tao che mắt, lời nói của Thịnh Kình Việt tựa như một bàn tay, vén tấm sương mù dày đặc đó ra, lộ ra sự thật bên trong.
“Anh sẽ tìm video thi đấu trước kia của bọn họ cho em xem.” Thịnh Kình Việt nói xong lại hỏi một câu, “Em thấy được không?”
Mặt Đổng Vi còn mang theo nét đỏ ửng khi khóc lúc trước, cô nhìn Thịnh Kình Việt giống như không quen biết gì anh một hồi, sau đó gật đầu.
*
Đổng Vi rất thông minh, hơn nữa Thịnh Kình Việt đôi lúc còn giúp cô chỉ ra động tác đặc biệt của một vài người, trong đầu cô đã đi qua hơn ngàn show diễn, cũng ý thức được bất kể ưu điểm của người khác là cái gì, cô đều phải duy trì nét đặc biệt của bản thân, phát huy hết sức ưu điểm của mình.
Có điều mỗi lần xem video xong, cô đều sẽ muốn xuống giường đi hai bước, sau đó bị ánh mắt của Thịnh Kình Việt trấn áp.
Trần Dịch đợi chừng mấy ngày, suy xét Đổng Vi ra ngoài chụp ảnh kết thúc thì đến tìm cô, kết quả mới biết cô đã ở bệnh viện ngây ngốc gần một tuần.
Cậu ta lập tức chạy tới bệnh viện.
“Vi Vi! Chị… Chị…”
Thấy Trần Dịch sắp khóc đến nơi, Đổng Vi nhức đầu, “Cậu đừng khóc, tôi không sao, tôi chỉ đang nằm nghỉ ngơi mà thôi, chân tôi sớm khỏe rồi, chỉ là bệnh viện muốn kiếm tiền, nhất quyết bắt tôi nằm viện quan sát.”
Trần Dịch xoa xoa đôi mắt, ngồi ở mép giường, vươn tay cầm lấy tay Đổng Vi: “Chị không nói cho tôi biết, tại sao lại không nói cho tôi biết.”
“Nếu không phải tôi đi tìm chị thì chị chắc chắn sẽ không tìm tôi.”
Tay của đối phương rất nóng, Đổng Vi muốn rút ra mà không rút được, “Tôi chỉ sợ cậu lo lắng thôi.”
“Nhưng bây giờ tôi càng lo lắng hơn, tôi lo chị căn bản không xem tôi là bạn bè, chắc chắn tôi là người cuối cùng biết chuyện này.”
Trần Dịch cúi đầu xuống, âm thanh tủi thân.
Đổng Vi dùng tay khác xoa đầu Trần Dịch, “Được rồi, được rồi, tôi thật sự khỏe rồi, mỗi ngày ở trên giường đều sắp gấp chết rồi, cũng may cậu tới rồi.”
Từ ô cửa nhỏ trên cửa ra vào, mơ hồ không rõ, nhưng có thể nhìn thấy hai người cách nhau gần thế nào, giống như thân mật tóc kề tai.
Tay Thịnh Kình Việt buông lỏng, cháo trong tay rơi xuống, anh chợt khom lưng đỡ lấy, lại bị cháo nóng hất khắp người.
Nóng đến mức trái tim anh cũng co rút.
Nghe thấy lời Đổng Vi nói, trong lòng Trần Dịch mới dễ chịu hơn một chút, cậu ta bán tín bán nghi nói: “Thật không?”
“Thật đó.” Đổng Vi vì an ủi Trần Dịch, xuống giường đi hai bước, “Cậu xem, không sao mà.”
“Vậy thì tốt rồi.” Trần Dịch thở phào một hơi, vành mắt có hơi đỏ lên, “Chị muốn ăn táo không? Hay là đi vệ sinh?”
Hỏi xong câu này, Trần Dịch đột nhiên nghĩ đến, cho dù Đổng Vi muốn đi vệ sinh cậu ta cũng không thể theo được.
“Không cần không cần, tôi chỉ cảm thấy thời gian ở trên giường lâu quá rồi, cả người đều mỏi nhừ.”
“Nếu như vậy, tôi dẫn chị ra ngoài dạo nhé! Không phải chị muốn thi đấu sao, có phải rất hồi hộp không? Tôi dẫn chị đi thư giãn chút nha?”
Vành mắt của Trần Dịch vẫn còn đỏ, ươn ướt thật giống như chú cún con.
Đổng Vi mềm lòng gật đầu, khi bị Trần Dịch kéo lên xe cô mới nhớ ra Thịnh Kình Việt đã đi mua cháo cho cô.
Cô nhíu mày muốn gửi tin nhắn cho anh, nhưng lại phát hiện không mang di động.
Đổng Vi nghĩ nghĩ, hay là thôi đi, dù sao thì hai người cũng không có quan hệ gì.
Nơi Trần Dịch dẫn Đổng Vi đi là quán bar nổi danh ở Hoa Kinh, mấy ngày gần đây cậu ta luôn không yên lòng, bạn bè ở Hoa Kinh đều hỏi cậu ta sao vậy, cậu ta mới nói mình thích một cô gái, bọn họ liền ồn ào muốn nhìn một chút.
Trần Dịch kề sát bên tai Đổng Vi nói: “Đợi lát nữa tôi có mấy người bạn tới đây, nếu chị ngại thì nói tôi sẽ dẫn chị đi.”
Đổng Vi gật gật đầu.
Khi bạn của Trần Dịch thấy Đổng Vi, mắt đều nhìn thẳng, bọn họ đều còn học đại học, trong trường nữ sinh khí chất như Đổng Vi không nhiều, giơ tay nhấc chân đều mang theo hơi thở thanh xuân, cổ hơi ngẩng lên giống một con thiên nga trắng.
Cũng may bạn của Trần Dịch có chừng mực, biết Trần Dịch còn đang theo đuổi người ta, chỉ lên tiếng chào hỏi rồi liếc mắt oán giận Trần Dịch.
“Tiểu tử nhà cậu, có chị gái nhỏ xinh đẹp thế này cũng không dẫn tới cho chúng tôi nhìn xem.”
Trần Dịch nói: “Vi Vi là của tôi.”
Đổng Vi hơi nhíu mày, nhưng lại không nói gì.
Một lát sau, có người nhận ra Đổng Vi, “Ôi chao? Đây không phải là ở cùng cậu trước kia… sau đó bị chụp sao?”
Đổng Vi cười cười: “Người trên mạng thường nhìn thấy tấm ảnh thì đã có thể tạo thành một câu chuyện xưa.”
Cô trực tiếp phủ nhận chuyện lan truyền trên mạng, cũng phủ nhận quan hệ của mình với Trần Dịch.
Trần Dịch có chút mất mát, kỳ thật trong lòng cậu ta có chút hy vọng mơ hồ Đổng Vi vì không nỡ sẽ không nói lời nào, như vậy cậu ta cũng có thể giả ngu, nhưng… trong lòng Trần Dịch lặng lẽ thở dài, tiến đến bên cạnh Đổng Vi hỏi: “Chân chị có đau không? Có muốn trở về không?”
Đổng Vi gật đầu, tuy rằng cô có tập luyện hồi phục, nhưng không đi xa giống như hôm nay, bây giờ cổ chân đã có chút âm ỉ đau, nhưng lại sợ Trần Dịch lo lắng, chỉ mở miệng nói: “Không đâu, chỉ là tôi muốn trở về.”
Trần Dịch lập tức gật đầu, cậu ta sợ Đổng Vi không thích bầu không khí thế này, trên đường quay về luôn nói: “Thật ra bình thường tôi đến quán bar rất ít, tụ họp với bọn họ cũng rất ít, thỉnh thoảng chơi đua xe một chút.”
Đổng Vi khẽ quay sang hướng Trần Dịch, ánh mắt đáng yêu lộ ra tia sáng, “Cậu nói với tôi những điều này làm gì? Tôi cũng không phải là bạn gái cậu.”
Trần Dịch chịu đả kích, ủ rũ cúi đầu: “Tôi cảm thấy bản thân giống như bị chị cự tuyệt một lần vậy.”
“Ồ? Vẫn chưa ngốc lắm, còn cứu được.” Đổng Vi cười tủm tỉm nói.
Sau khi Trần Dịch đưa cô về phòng, thấy trên bàn cô đặt một bát cháo, còn có hơi nóng bốc lên, giống như vẫn luôn đợi bọn họ, tò mỏ hỏi: “Có người tới thăm chị sao?”
Đổng Vi cũng nhìn thấy bát cháo kia, có chút thất thần đáp: “Tôi quên mất anh ấy.”
- 🏠 Home
- Ngôn Tình
- Đô Thị
- Bạn Trai Cũ Là Tay Đua Có Bệnh
- Chương 20