Chương 5: Đem cô lấp đầy

Cùng lúc đó, sắc mặt Phó Tiết Nguyệt cũng không được tốt lắm. Cô biết rõ ràng những gì mình đã làm.

Người theo đuổi là cô.

Người chia tay cũng là cô.

Và cô cũng biết Tần Xá là người có tâm tư sâu như thế nào.

Cô cùng Tần Xá đã ba năm không gặp, hiện giờ gặp lại trong bộ dạng này, thật sự quá xấu hổ.

“Không có gì muốn nói sao? Cô Linda, không, có lẽ nên đổi thành Phó tiểu thư?” Tần Xá sau khi nhích lại gần, lộ ra nụ cười, “Phó Tiết Nguyệt, sao tôi không biết cô đổi tên thành Trương Lệ Lệ nhỉ?”

Anh thay đổi ngữ điệu, giống như lúc yêu đương mặn nồng mà trêu chọc cô: “Mấy năm không gặp, tính tình cũng thay đổi hơn nhiều?”

Phó Tiết Nguyệt trầm mặc.

Cô đương nhiên không dám lên tiếng.

Phó Tiết Nguyệt vẫn luôn là người chủ động, nhưng vấn đề là bây giờ cô là người có lỗi, nếu giống như trước kia đùa cợt anh, chẳng phải cô sẽ bị chỉnh cho đến chết sao? Người khác không biết Tần Xá, cô làm sao có thể không biết?

Nhìn Tần Xá có vẻ như là người khó gần, nhưng ở chung với anh lâu ngày sẽ phát hiện ra bụng dạ anh chỉ toàn ý nghĩ xấu xa. Anh nhìn cô như vậy, không biết trong lòng lại đang thầm tính toàn gì.

Cô hận không thể đội một cái thùng rác lên đầu, chỉ cần Tần Xá có thể giả vờ như không nhìn thấy cô, để cô đi qua cái cửa này.

Ba mươi sáu kế, chuồn là thượng sách.

Phó Tiết Nguyệt hít sâu một hơi, đếm ngược trong lòng “Ba, hai, một”, đếm xong cô liền đứng dậy khỏi chỗ ngồi, hướng về phía cửa lao ra.

Nhưng đáng tiếc, Phó Tiết Nguyệt còn chưa đi được hai bước, đã bị Tần Xá chặn lại bế lên, ném xuống trường kỷ nghỉ ngơi bên cạnh.

Khuôn mặt Tần Xá lập tức đen lại, trở lại trạng thái bình thường, từng bước một áp sát vào, ép Phó Tiết Nguyệt vào một không gian nhỏ hẹp.

Tần Xá nâng cằm cô lên, buộc cô nhìn vào ánh mắt anh: “Cô chạy cái gì?”

Phó Tiết Nguyệt lập tức làm ra vẻ mặt cay đắng: “Tôi cảm thấy nếu tôi không chạy sẽ xong đời mất.”

“Tôi chỉ có thể nói là cảm giác của cô thật sự nhạy bén.”

Tần Xá áp sát vào người cô.

Hơi thở khi anh nói chuyện phả vào cổ Phó Tiết Nguyệt, ngay lập tức, cô liền đoán được ý định của Tần Xá.

Không biết cố gắng hơn là, tốc độ ướt của Phó Tiết Nguyệt cũng ngang ngửa với tốc độ đoán được ý đồ của anh.

Dựa gần như vậy, hô hấp nóng rực như vậy, khó tránh khỏi làm người ta nhớ đến quá khứ yêu đương cuồng nhiệt của bọn họ, nhớ tới tấm nệm đã từng hãm sâu cùng những va chạm mãnh liệt, Phó Tiết Nguyệt khó tránh khỏi càng thêm ẩm ướt.

Sau khi cô chia tay Tần Xá, ba năm rồi không có quan hệ tìиɧ ɖu͙©, chỉ dựa vào thủ da^ʍ để giải quyết nhu cầu thể xác.

Khi một Tần Xá sống sờ sờ như vậy xuất hiện bên người Phó Tiết Nguyệt, cô đột nhiên cảm thấy trống rỗng, cảm giác như cả người bị thiếu hụt một mảnh. Hai bắp đùi chậm rãi cọ xát, cô điên cuồng hy vọng có thứ gì có thể đem cô lấp đầy.