9 giờ, chuyến tàu từ thành phố Khúc Triệu đến huyện Tam Bản bắt đầu di chuyển, Ninh Tinh Nguyễn tìm được chỗ ngồi, đặt vali rồi ngồi xuống, mở chiếc hộp mà Lâm Duyệt Đào đưa cho hắn trước khi rời đi.
Khi nhìn thấy thứ bên trong chiếc hộp, hắn không khỏi đỏ mặt.
Cà vạt, một chai whisky nhỏ, nước hoa và một hộp... Khụ khụ.
Hắn không cần phải suy nghĩ cũng biết rằng Lâm Duyệt Đào lại có những suy nghĩ xấu xa rồi.
Sau khi chụp bức ảnh và đăng lên nhóm, hắn@Lâm Duyệt Đào và bày tỏ sự nghi ngờ của mình bằng biểu tượng cảm xúc đầu gấu trúc.
Hắn có thể hiểu được vì sao tặng hắn nước hoa, còn cái hộp kia… lại là cái quỷ gì?
“Hộp quà dành cho nam giới trưởng thành, cậu xứng đáng nhận được nó.”
Lâm Duyệt Đào đã gửi một biểu tượng cảm xúc cười nhạo, nhưng điều đó vẫn chưa đủ, hắn còn gửi một tin nhắn thoại khác.
"Mọi người đều biết, sớm muộn gì cậu cũng sẽ cần. Hê hê, cho nên tôi đã sớm chuẩn bị cho cậu, chỉ chờ cậu sử dụng thôi.”
Ninh Tinh Nguyễn đã sử dụng quyền quản trị nhóm của mình để cấm Lâm Duyệt Đào nói chuyện.
Xong việc hắn cất điện thoại đi, nhét vào ba lô. Một lúc lâu sau, khuôn mặt của hắn mới hết đỏ.
Trong tàu điện không có bao nhiêu người, rất yên tĩnh, Ninh Tinh Nguyễn mua một chỗ ngồi bên cửa sổ, ánh mặt trời xuyên qua cửa kính ấm áp, khiến hắn dần dần buồn ngủ.
Hắn đeo tai nghe, nhắm mắt thư giãn, trong lúc nửa tỉnh nửa mơ, hắn dường như ngửi thấy một mùi rất lạ, giống như mùi nhang đốt trong chùa, hòa lẫn với một chút hương hoa huệ lạnh lẽo.
Ninh Tinh Nguyễn ngửi thấy mùi thơm, mí mắt càng lúc càng nặng, trong lòng nổi lên một tia nghi hoặc, nhưng hắn quá mệt mỏi ngay cả việc mở mắt ra cũng không làm được.
Trước khi chìm vào giấc ngủ sâu, lọ nước hoa trong hộp hiện lên trong đầu hắn... Loại nước hoa này hình như có tên là Hades. Đây có phải là mùi của Hades không?
Trong khi hắn đang ngủ, một tiếng động từ từ vang lên trong tai hắn, lúc xa, lúc gần, giống như lời thoại trong một bộ phim đang chiếu chậm, nhưng hắn không thể nghe rõ.
Ninh Tinh Nguyễn tức giận, cố gắng mở mắt ra, nhưng hắn lại “thấy” đôi mắt mình bị che bởi một tấm màn che, mọi thứ “nhìn thấy” đều mờ mịt.
Trong tàu điện vẫn như không có gì thay đổi khi hắn đi ngủ, chỉ có vài người ngồi, tuy nhiên, ngoài hành khách ra, còn có vô số màn sương mù đen không rõ hình dáng xếp chồng lên nhau. Và những thứ này đều đang chen chúc đi chuyển về phía của hắn.