“Đau quá…” Những tiếng khóc nức nở đầy sợ hãi phá vỡ sự yên tĩnh ở trong phòng ngủ, trên chiếc giường gần ban công, một chàng trai đang ôm chăn bông ở trong tay, hai mắt nhắm chặt lại, tiếng khóc nức nở như bản thân đang mắc kẹt trong một tình huống khủng khϊếp nào đó mà không thể tránh khỏi.
Sắc mặt hắn tái nhợt, khuôn mặt đẹp trai hơi nhăn, lông mi dài ươn ướt, thậm chí khóe mắt còn có vài giọt nước mắt ẩm ướt, mồ hôi ứa ra.
Thỉnh thoảng phát ra tiếng khịt mũi nức nở, lông mi chàng trai run rẩy liên tục, cố gắng mở mắt ra.
"Tinh Nguyễn, có chuyện gì vậy?"
Bạn cùng phòng vừa mới cầm balo lên đang định ra ngoài nghe thấy tiếng nức nở của hắn thì không khỏi lo lắng hỏi
"Không có gì. Tôi gặp ác mộng mà thôi." Ninh Tinh Nguyễn khàn giọng nói.
“Vậy tôi sẽ bật đèn. Cậu đứng dậy uống chút nước nóng cho tỉnh táo.”
Một tiếng cạch nhẹ vang lên, ký túc xá tối mịt đột nhiên sáng lên, tiếp theo là tiếng cửa đóng mở sau khi mọi người rời đi, xung quanh lại rơi vào tĩnh lặng.
Cơn mưa nhẹ ngoài cửa sổ vẫn đang rơi lộp độp.
Ninh Tinh Nguyễn ngơ ngác nhìn cửa sổ bị nước mưa làm mờ đi. Mấy phút sau, hắn mới phát hiện bàn chân trái của mình đã chui ra ngoài chăn, hắn nhẹ nhàng rút chân vào chăn, cái lạnh lẽo cũng ùa vào, thật lâu mới ấm áp. .
Hắn lại mơ tới ác mộng.
Hắn không nhớ được cảnh tượng hỗn loạn trong giấc mơ đó, hắn chỉ nhớ được ngôi chùa đổ nát ở quê hương, bầu trời u ám và đôi bàn tay thon thả.
Ninh Tinh Nguyễn xoa xoa thái dương, đứng dậy rót một cốc nước nóng, hơi nước phả lên mặt mang theo hơi ấm, cảm giác ngột ngạt kéo dài trong giấc mơ cũng dần dần tiêu tan.
Khẽ liếc mình ở trong gương, tóc bù xù, khuôn mặt hốc hác, làn da hơi nhợt nhạt khiến hai quầng thâm càng lộ rõ, toàn bộ khuôn mặt lộ ra vẻ mệt mỏi.
Ninh Tinh Nguyễn nhéo mặt, nhẹ nhàng thở dài.
Thầy hướng dẫn không ngừng thúc giục hắn hoàn thành luận văn, một tuần trước chú của hắn có gọi điện và bảo hắn hãy trở về quê, làm hắn căng thẳng đến mức liên tục gặp ác mộng. May mắn mọi chuyện đều ổn thỏa, hắn đã hoàn thành luận văn vào ngày hôm qua.
Hắn cầm điện thoại, màn hình sáng lên, hiển thị một cuộc gọi nhỡ đến từ chú của hắn.
Ninh Tinh Nguyễn bấm vào cuộc gọi nhỡ, do dự vài giây, sau đó nhấn nút quay lại, mở WeChat ra và gửi tin nhắn cho chú của hắn.
Điện thoại rất đã đổ chuông, Ninh Tinh Nguyễn chậm rãi di chuyển ngón tay tới nút kết nối.
"Tinh Nguyễn, cháu mua vé chưa?"
Ông chú có vẻ hơi lo lắng, vừa thấy hắn kết nối lập tức hỏi thăm.