Chương 8

Sự thật chứng minh sự lo lắng của chị Đường là vô nghĩa.

Cư dân mạng khen ngợi bản chất thật của tôi và tôi đã hút một nhóm người qua đường hâm mộ.

Tôi lặng lẽ đọc bình luận cho chị Đường nghe, chị ậm ừ nhẹ nhàng.

[Người chịu thiệt lần trước không phải em sao?]

Tôi im lặng ngay lập tức.

Tôi bại do thật thà, thắng cũng do thật thà.

Tôi trở thành nhân vật được dàn diễn viên yêu thích nhờ tài ăn nói hùng hồn của mình.

Đi đến đâu người ta cũng cho tôi ăn những món ăn ngon.

Đến nỗi tôi tăng 3 cân, còn bị chị Đường mắng.

Nam diễn viên Thẩm Quan Nam ngồi bên cạnh đã lắng nghe toàn bộ quá trình.

Sau khi cúp điện thoại, chúng tôi im lặng trong vài giây.

Thẩm Quan Nam là người mở miệng trước: [Có muốn cùng nhau đi ăn tối không?]

Tôi miễn cưỡng gật đầu: [Đi.]

Thẩm Quan Nam im lặng giơ ngón tay cái lên cho tôi.

Sau hơn một tháng, tôi và Thẩm Quan Nam đã trở thành anh em tốt.

Tôi thấy anh ấy không hề xa cách như người khác nói, anh ấy khá thực tế.

Tôi đột ngột dừng lại trước khi lên xe.

Thẩm Quan Nam tưởng tôi hối hận: [Sao thế?]

Tôi làm vẻ mặt nghiêm túc nói: [Chúng ta thỏa thuận nhé, anh trả tiền xe, tiền bữa ăn em sẽ trả.]

Thẩm Quan Nam cười lớn: [Được.]

Trong bữa ăn, Thẩm Quan Nam hỏi tôi: [Bây giờ em còn hứng thú với tình yêu không?]

Tôi gặm chân gà, mơ hồ nói: [Bể tình nhỏ, ai đâm đầu vào sẽ chết.]

Giỡn mặt, thuyền bị lật một lần trong rãnh nước thì làm có thể để thuyền lật lần thứ hai?

Thẩm Quan Nam cười không nói gì.

Tôi tập trung quay phim và không để ý đến hai cái đồ “đáng xấu hổ” một thời gian.

Nghe nói Lý Hiển Ngôn và Trương Gia Nhân đã chia tay, chẳng biết là thật hay giả.

Khi đoàn làm phim chuẩn bị kết thúc việc quay phim, Trương Gia Nhân lại kiếm chuyện.

Vai diễn trong bộ phim tiếp theo của tôi đã được quyết định, nhưng đoàn đội của Trương Gia Nhân lại giở trò.

Chị Đường vội vàng lái xe đến đón tôi và đưa tôi đến gặp nhà sản xuất.

Trên đường đi, chị Đường vừa lái xe vừa chửi bới.

[Trương Giai Nhân dám cướp vai của em trong dự án này, đúng là hổ không gầm lại tưởng là Hello Kitty.]

[Đừng sợ, Lưu tổng là bạn học cũ của chị, nhất định sẽ cho chị mặt mũi.]

Tôi luôn tin vào những gì chị Đường nói.

Một giờ sau, tôi dìu chị Đường ra khỏi bữa tiệc.

[Chị ơi, hay là… bỏ qua đi?]

Chị Đường đột nhiên ôm tôi, bật khóc: [Meo meo meo ~]

[...]

Con Hello Kitty ốm yếu này!

Trong vòng tròn này có hai loại người, một là không có tài nguyên nỗ lực làm diễn viên, hai là người có tài nguyên chống lưng.