Quyển 1 - Chương 5

Phòng bệnh cao cấp, hộ công cao cấp, người thiết lập hoàn toàn khác với cốt truyện, Liêu Thần giờ mới hiểu được, mấy thứ này trong cốt truyện nhất định cũng tồn tại, chỉ là vì muốn ‘Nữ chính’ nổi trội, cho nên cố ý không miêu tả, nếu không thì chính là mấy thứ này bị nữ chính lui rớt.

Trong mấy ngày ‘Hưởng thụ’ đau đớn này, Liêu Thần đã rõ ràng trí nhớ của nghuyên chủ, càng nghiên cứu cốt truyện khắc sâu hơn chút.

Phải biết rằng, trong cốt truyện, nguyên chủ ở bệnh viện chưa đến nửa tháng thì nữ chính nhận được phòng nhỏ nguyên chủ thuê ở, tiếp theo thì tận lực phát sinh một loạt chuyện trong phòng nhỏ, tiền thuốc men Âu Minh Phong đưa bệnh viện chạy đi đâu? Còn tiề nmời hộ công cao cấp tới nơi nào? Đối với Liêu Thần sáng lập xí nghiệp Liêu thị mà nói, hắn chú ý trước hết, chính là tiền đi nơi nào, rất rõ ràng, Âu Minh Phong khẳng định sẽ không lấy đi, như vậy cũng chỉ có một người…

“Liêu tiên sinh, xin hỏi lúc tôi ấn xuống nơi này ngài có đau hay không?”

Nói chuyện là một người trong hộ công cao cấp, thoạt nhìn hơn hai mươi tuổi, bộ dạng tinh xảo, lúc này đang nghiêm túc cúi đầu nghiêm túc nắm bắp chân Liêu Thần, vô cùng chuyên nghiệp rèn luyện hàng ngày.

Từ khi tai nạn xe cộ đến bây giờ, đã qua gần một tháng, bởi vì Chu Tử Thanh mỗi ngày đều đến thăm hỏi, cho nên nhằm vào chân Liêu Thần, Chu Tử Thanh cũng cho mấy hộ công bắt đầu mát xa khôi phục tươn đối chuyên nghiệp, phòng ngừa cả ngày nằm trên giường sẽ tạo thành cơ bắp chân héo rút.

“Không đau.” Ban ngày, chân sẽ không quá đau, chỉ có lúc ban đêm đến, đau đớn toàn tâm kia mới có thể làm cho Liêu Thần cảm thấy khó có thể nhịn, vẫn luôn trợn tròn mắt đến trời sáng, sáng sớm mới có thể ngủ một lát.

Một hộ công khác đang cắm hoa hồng xanh vào bình hoa quay đầu liếc nhìn đồng sự, sau khi cẩn thận cắm tốt hoa hồng xanh, rót đầy nước ấm vào cái ly bên cạnh.

“Liêu tiên sinh, đợi lát nữa bác sĩ Chu sẽ lại đây kiểm tra phòng, mười phút sau ngài cần uống thuốc giảm đau, lúc trước bác sĩ Chu cũng đã nói qua, ngài trong hai tháng này tốt nhất không cần xuống giường, hai tháng sau bác sĩ Chu sẽ an bài cho ngài chức năng phục hồi.”

Thanh âm hộ công ôn nhu, cười rộ lên cũng làm cho người ta cảm giác vô cùng thoải mái, ít nhất một tháng này đã làm cho Liêu Thần cảm giác được rèn luyện chuyên nghiệp hàng ngày của hai hộ công này.

“Ân.”

Chạn hắn luôn một trận một trận đau đớn, cho nên thứ thuốc giảm đau này hắn nửa tháng này cơ hồ không dừng qua, có chút thời điểm buổi tối tỉnh lại thật sự là nhịn không được cũng sẽ uống, cũng may mắn có hộ công cao cấp bên giường, để hắn lúc tối tỉnh lại sẽ có người chăm sóc.

Phòng đều là thừa dịp lúc Liêu Thần ngủ mà xử lý, đồ trong phòng cũng đều là dựa theo thói quen của Liêu Thần mà bài trí, thậm chí hoa bách hợp ban đầu cũng bị đổi thành hoa hồng xanh Liêu Thần thích, từng đợt từng đợt mùi hương làm cho Liêu Thần tâm tình sung sướиɠ, ngay cả đau đớn trên đùi tựa hồ cũng giảm bớt vài phần.

Sau khi xử lý tốt rồi, hộ công cầm lấy tạp chí kinh tế và tài chính trên bàn đã sớm chuẩn bị tốt, bắt đầu đọc tạp chí cho Liêu Thần, đây đã là thói quen mới dưỡng thành của Liêu Thần khi nằm ở trên giường bệnh mấy ngày nay, làm một người thích giao tranh ở biển thương nghiệp, hắn vẫn muốn chú ý tạp chí kinh tế và tài chính một chút.

Chu Tử Thanh ngồi trong văn phòng, nhịn không được nâng tay nhìn thời gian một chút, đã sắp mười giờ rưỡi, mỗi ngày y đều phải đi kiểm tra phòng, nhưng mà hôm nay, Chu Tử Thanh lại nôn nóng không thôi.

Đồng hồ trên tường chuyển động từng giây phút, từng chút từng chút đi vào lòng Chu Tử Thanh, làm y từ trên ghế đứng lên, lại là rất nhanh ngồi xuống.

Sao lại mơ thấy hắn?

Nhịn không được chất vấn bản thân, Chu Tử Thanh cả người oa trên ghế, bộ dáng vô cùng mệt mỏi, hôm nay từ khi đi vào bệnh viện đến bây giờ, y đã thất thần mấy lần, chỉ cần không có việc gì, y sẽ nhớ tới giấc mơ khó tin đêm qua…

Trong mơ mình bị một nam nhân hung hăng áp ở dưới thân, môi được hôn nóng cháy, thân thể được ôn nhu vuốt ve, tùy ý để nam nhân kia từ cổ hôn đến… Nhớ lại bộ dáng nam nhân ngẩng đầu, Chu Tử Thanh vừa nhìn liền từ trong mồ hôi đầm đìa tỉnh lại, mà nơi nào đó trên người y, thế nhưng đã để lại dấu vết…

Đây cơ hồ là lần đầu tiên trong ba năm y mơ giấc mơ như vậy, thậm chí còn phát tiết ra…

Cửa văn phòng đột nhiên bị đẩy ra, y tá trưởng tiến vào nhìn thấy bộ dáng suy sụp của Chu Tử Thanh, quan tâm nói.

“Tiểu Chu a, nên kiểm tra phòng, em hôm nay có phải không thoải mái hay không? Nếu không chị để Tiểu Triệu thay em đi.”

Y tá trưởng là một nữ nhân hơn ba mươi tuổi, làm ở đây đã gần hai mươi năm, lúc nói chuyện với người khác luôn là một bộ dáng ôn nhu, làm cho người ta vô cùng có hảo cảm.

“Không cần chị Trương, em đi cho, chỉ là tối hôm qua em không ngủ ngon mà thôi, không quan trọng.” Nói lời này, Chu Tử Thanh xoa xoa trán, đuổi mấy suy nghĩ lộn xộn ra khỏi đầu, lập tức từ trên ghế đứng lên, tính đi kiểm tra phòng.

“Mấy người tuổi trẻ mấy em a, đúng là ỷ vào thân thể tốt không coi thân thể ra gì mà, sau này đừng thức đêm nữa, nếu không a, đợi đến cái tuổi này của chị, cho mấy em hối hận! Được rồi, chị đi bên 302 nhìn xem trước, em tranh thủ a ~ “

Chị Trương lại lải nhải một câu, rồi mới rời khỏi phòng, mà Chu Tử Thanh cũng đến cái gương bên cạnh, đầu tiên là sửa sang quần áo một chút, sau đó thấy được quầng thâm dưới mắt mình mới bất đắc dĩ lộ ra một biểu tình cứng ngắc, xoay người đi đến ngoài cửa.

Đã sắp mười giờ bốn mươi, Liêu Thần liếc nhìn đồng hồ trên tường, lại nhìn về phía cửa.

Một tháng bắt đầu dưỡng thương này, hắn đã đổi phòng bệnh, cho nên tháng này Lý Lan Hinh cũng không xuất hiện qua, nhưng thật ra Chu Tử Thanh mỗi ngày đều đến nhìn hắn trò chuyện với hắn, càng làm cho Liêu Thần cảm giác được mị lực của Chu Tử Thanh, cảm thấy nếu sau này có một bạn giường như vậy thật sự là một ý tướng tốt.

Diện mạo của Chu Tử Thanh xem như là thanh lệ, có thể bởi vì nghề nghiệp là bác sĩ, Liêu Thần cơ hồ chưa từng thấy qua bộ dáng Chu Tử Thanh cười rộ lên, luôn là một bộ dáng bình tĩnh cấm dục, làm cho Liêu Thần đều nhịn không được nghĩ một người như vậy mà động tình thì đến tột cùng là bộ dáng gì, nghĩ đến tình cảm che kín trong đôi mắt bình tĩnh của Chu Tử Thanh, khiến cho Liêu Thần vô cùng chờ mong Chu Tử Thanh ‘Kiểm tra phòng’ mỗi ngày.

Mười giờ bốn mươi lăn, cửa phòng bệnh rốt cục bị đẩy ra, Chu Tử Thanh từ bên ngoài đi vào, chống lại chính là đôi mắt vui mừng của Liêu Thần, làm biểu tình của y càng thêm cứng ngắc.

“Bác sĩ Chu, còn tưởng rằng hôm nay anh không đến đâu.”

Liêu Thần cười tủm tỉm chào hỏi với Chu Tử Thanh, thấy được quầng thâm dưới mắt Chu Tử Thanh, quan tâm nói.

“Bác sĩ Chu tối hôm qua không ngủ ngon sao?”

“Tối hôm qua xem ca bệnh nhiều chút, ngủ có chút muộn.”

Chu Tử Thanh bình tĩnh hồi đáp, đi tới trước giường Liêu Thần, bắt đầu kiểm tra thường ngày.

“Khí sắc hôm nay của cậu rất tốt, vươn đầu lưỡi để tôi nhìn xem.”

Rõ ràng chỉ là câu hỏi bình thường của bệnh nhân cùng bác sĩ, trong không khí đã có một loại mờ ám không rõ bốc lên. Chu Tử Thanh cúi đầu cẩn thận nhìn đầu lưỡi Liêu Thần vươn ra, xác định tưa lưỡi cũng không có phản ứng chứng bệnh nào, vươn hai tay nhẹ nhàng mở mi mắt Liêu Thần ra.

“Thấy đầu lưỡi của cậu khôi phục không sai, nhưng mấy ngày này vẫn nên tận lực ăn một ít thức ăn thanh đạm, để Tiểu Điệp nấu canh xương sườn thanh đạm cho người, đừng động mắt, tôi nhìn một chút.”

Con mồi gần ngay trước mắt, Liêu Thần dựa theo ý của Chu Tử Thanh vẫn không nhúc nhích, ánh mắt lại gắt gao nhìn chằm chằm Chu Tử Thanh, làm cho Chu Tử Thanh đang kiểm tra bỗng nhiên tạm dừng một chút, sau đó rất nhanh kiểm tra xong con mắt khác, tính nâng người lên.

“Bác sĩ Chu, anh có dùng nước hoa sao? Mùi thật không sai.”

Liêu Thần luôn luôn vô cùng phản cảm với cái nơi bệnh viện này, vẫn cảm thấy trong bệnh viện nơi nơi đều đầy mùi thuốc nói không nên lời, mà ngay khi Chu Tử Thanh vừa nãy cúi người, hắn lại ngửi được mùi bạc hà quen thuộc kia, trong mấy ngày này, Liêu Thần đã vô cùng quen thuộc với mùi hương này.

Nhíu nhíu mày, Chu Tử Thanh không nghĩ tới Liêu Thần bỗng nhiên hỏi như vậy, cơ hồ là theo bản năng vươn tay ngửi ngửi trên cổ tay áo mình, phát hiện quả thật là có một chút mùi bạc hà nhàn nhạt, ở cái nơi bệnh viện này, cơ hồ đã hoàn toàn bị che đậy, rồi mới nhớ tới cái gì.

“Tôi không quá thích dùng nước hoa, mũi của cậu rất linh, tôi dùng là xà bông tắm vị bạc hà.”

Cơ hồ trong nháy mắt, Liêu Thần liền cảm thấy trong nãi xuất hiện bộ dáng toàn thân không quần áo của người trước mắt, có thể có được một đôi tay trắng nõn như vậy, lại trơn như thế, vậy nơi khác trên người… nhất định cũng sẽ mỹ vị như bơ đi…

“Tôi rất thích loại mùi hương này.”

Thong thả nói ra những lời này, ánh mắt Liêu Thần tựa tiếu phi tiếu nhìn chằm chằm Chu Tử Thanh, thậm chí làm cho Chu Tử Thanh nảy sinh một loại cảm giác quần áo cả người quần áo bị lấy hết, lại thấy nam nhân đột nhiên vươn đầu lưỡi nhẹ nhàng nhấp môi, Chu Tử Thanh cả người nháy mắt cứng ngắc tại chỗ.

Liêu Thần vốn diện mạo anh tuấn, là cái loại người đẹp trai ánh mắt trời, bởi vì nằm viện thời gian dài, mà mang theo một tia khí chất u buồn, hiện tại lại làm ra động tác sắc khí như vậy, làm cho người ta không thể không nghĩ đến một chuyện.

Nam nhân trước mắt đang quyến rũ y. —— Chu Tử Thanh rõ ràng có thể cảm giác được.

Có người nói, trong đồng loại sẽ có lực hấp dẫn vô cùng nhạy cảm, đây từng là chuyện Chu Tử Thanh một chút cũng không tin. Từ khi cùng người trong nhà come out đến bây giờ đã năm năm, y chưa từng có gặp qua một ‘Đồng loại’ khác, nhưng mà lại ở trên người của người đã quen bạn gái qua cảm giác được ‘Hơi thở’ đồng loại? Loại cảm giác này làm cho Chu Tử Thanh vừa nhìn liền chạy trốn.

Chu Tử Thanh bối rối không tránh được ánh mắt của Liêu Thần, lúc này Liêu Thần đã không cần truyền dịch, không khách khí vươn tay, kéo bác sĩ đang ngốc lăng vào trong lòng, ngửi được mùi bạc hà quen thuộc kia, làm cho Liêu Thần cả người sảng khoái.

“Bác sĩ Chu, tôi rất thích anh a ~” nói xong liền cúi đầu, phun hơi thở ấm áp ở bên tai Chu Tử Thanh, vừa lòng thấy được lỗ tai nhanh chóng đỏ lên sau đó trực tiếp ngậm vào miệng…

Thình lình xảy ra thổ lộ, làm cho Chu Tử Thanh căn bản không kịp phản kháng, ấm áp bên tai làm trên mặt y hiện lên một tầng đỏ ửng, mà sau khi lỗ tai bị Liêu Thần ngậm lại, Chu Tử Thanh chỉ cảm thấy chân mềm nhũn, muốn phản kháng, lại bị Liêu Thần ôm chặt vào lòng.

“Cậu, cậu buông ra!”

Nghe được thanh âm thẹn quá thành giận của người trong lòng, Liêu Thần rốt cục buông tha lỗ tai của Chu Tử Thanh, cũng cúi đầu cười, ghé vào trên người người y Chu Tử Thanh thậm chí còn có thể đủ cảm giác được tần suất phập phồng của ngực hắn.

“Bác sĩ Chu, Tử Thanh, Tử Thanh anh không thích tôi sao?”

Cho tới bây giờ không nghĩ tới tên của mình từ trong miệng một người khác nói ra lại gợi cảm như thế, Chu Tử Thanh chỉ cảm thấy có một loại cảm giác tê dại nói không nên lời bốc lên trong đầu, nháy mắt xâm nhập toàn thân…