Dưới Liêu Thần đồng ý, một ít sách thuốc về thận trong không gian đều được Lưu bá sau khi thống nhất toàn bộ trực tiếp chuyển đến viện nghiên cứu của Liêu gia.
Không sai, Liêu gia có bệnh viện loại lớn thuộc về mình, còn có một chút vì viện nghiên cứu tồn tại vì chuyên nghiên cứu chứng bệnh kỳ quái, mà trong đó thời gian thành lập ngắn nhất, chỉ có khoa nghiên cứu bệnh tim hai mươi năm, còn lại là đều xây dựng trước khi Liêu Thần sinh ra, mà bác sĩ bên trong đều là các nhà y học nghiên cứu bệnh tim đến từ toàn thế giới, lúc các nhà y đang nghiên cứu làm sao để không nguy hiểm khi trị liệu bệnh tim, cũng nhậm chức dưới cờ bệnh viện của Liêu thị, đối với bọn họ mà nói, Liêu gia cho bọn họ công việc cùng tiền tài, cùng với cho họ có năng lực thực hiện nguyện vọng, không sai, chỉ là khoa nghiên cứu bệnh tim mà thôi, tài chính đưa vào hằng năm ít nhất cũng một triệu USD, toàn bộ dùng để làm đủ loại thực nghiệm.
Các bác sĩ khi tiến vào viện nghiên cứu của Liêu gia, đều ký tên lên hiệp định giữ bí mật, nếu là để lộ ra tin tức gì của Liêu gia, cùng với tiến triển y học sau này mà có gì tin tức lộ ra, như vậy Liêu gia sẽ tố cáo lên tòa án, đương nhiên, đây là hiệp định mặt ngoài, dù sao cũng không có ai là muốn đối nghịch với Liêu gia, đặc biệt, Liêu gia tuy rằng dã tâm không lớn, nhưng giúp mọi người làm điều tốt, mỗi thế gia đều là được Liêu gia giúp đỡ qua.
Liêu Thần lại thừa dịp thời gian mấy ngày nay, cho Lưu bá sửa sang lại tư liệu về Liêu gia, mới tính là chân chính biết rõ ý nghĩa tồn tại của Liêu gia.
Thế giới này khác với thế giới trước, có thể nói thế gia tồn tại đã là một điều tất nhiên, bọn họ tuy rằng ở mặt ngoài độc quyền nhiều thứ của quốc gia, nhưngtrên thực tế những thế gia này cũng có tiếp xúc lợi ích rất lớn với quốc gia. Có thể nói cơ hồ từng thế gia đều có người ở giới chính trị hoặc là giới quân sự, hành động của họ như vậy, chẳng những làm cho thế gia đứng vững bất bại, càng làm cho lợi ích giữ quốc gia cùng thế gia gần nhau hơn.
Nếu nói như vậy, kỳ thật uy hiếp của thế gia vẫn là rất lớn, nhưng ở đây lại không giống, người ở nơi này tựa hồ trời sinh liền có một loại lòng trung thành với đất nước, thậm chí mỗi một người đều lấy thân phận người Hoa quốc cho là vinh quang, thậm chí còn vì quốc gia này vào lúc cần thiết sẽ hiến dâng ra tất cả.
Liêu gia hai trăm năm trước cũng là thế gia y học tương đối không tệ, dưới tay có rất nhiều bác sĩ, thậm chí người hầu trong nhà cũng đều là bác sĩ tương đối lợi hại, cũng chính bởi vì vậy, hai trăm năm trước trong chiến tranh với địch quốc, người họ Liêu một trăm tám mươi chín người, bác sĩ tùy thân năm trăm chín mươi tám người, học đồ Liêu gia tám ngàn chín trăm bảy mươi người, trong trận chiến tranh này, Liêu gia trở thành hậu thuẫn của quân nhân, thậm chí không tiếc đưa dược liệu quý hiếm mà Liêu gia trân giấu lấy ra dùng cho chiến tranh, mà lần chiến tranh này mang đến thương vong to lớn, cũng làm cho Liêu gia có thể nói là nguyên khí đại thương.
Một lần bị đánh bất ngờ, Liêu gia chỉ còn lại có ba mươi mấy người, người hầu tùy thân cũng có mấy ai, mà các học đồ cũng vì nước mà hy sinh bản thân, làm người ta kính nể. Chiến tranh thắng lợi, tuy rằng mang đến hoan hô cùng vinh quang, nhưng ở dưới vinh quang, cũng là vũng máu hi sinh, mà Liêu gia, trong lần nguyên khí đại thương đó bắt đầu chậm rãi đi lên con đường thương nghiệp, mặc dù như trước cũng là học y, nhưng lại không có dạy đồ đệ.
Trong lần chiến tranh đó các học đồ hi sinh, là thống khổ lớn nhất của người Liêu gia, chẳng sợ người nhà các học đồ này cũng không có quá nhiều oán hận, nhưng người Liêu gia vẫn như trước không thể trải qua được.
Thời gian có thể thay đổi thời đại, lại không thể thay đổi tín ngưỡng của con người, người Liêu gia hính là như thế, mặc dù hiện tại không làm ngành y học nữa, nhưng trên danh nghĩa vẫn như trước có rất nhiều bệnh viện, chỉ là không thu đồ đệ nữa, mà địa vị phía trên ở y học của Liêu gia cũng không có bởi vì người Liêu gia yên lặng mà trượt xuống, đây cũng là vì sao lại có rất nhiều người học y nguyện ý làm việc ở bệnh viện Liêu thị.
Bởi vì chiến tranh hai trăm năm trước, đến nay đã trở thành lịch sử, mà người Liêu gia, cũng trở thành một sắc thái tươi đẹp đậm đà trong lịch sử.
Đọc xong gia phổ cùng tường thuật gia tộc của Liêu gia, Liêu Thần mới hiểu được vì sao nữ dong của Liêu gia đều phải là bác sĩ chuyên nghiệp, thì ra ngoại trừ thân thể Liêu Thần, còn có lý do Liêu gia vốn chính là thế gia y học.
Từ sau khi Liêu gia không hề tính làm nghề y, liền đem hiệu thuốc trong tay lúc trước chế thành buôn bán thuốc, tổ tông Liêu gia y học cao siêu, đem một ít hiệu thuốc trân quý hiến cho quốc gia, do đó giám định trụ cột của Liêu gia, đến nay hai trăm năm đã trôi qua, Liêu gia vẫn như trước sừng sững không ngã.
Nhìn thấy điều này, Liêu Thần không biết như thế nào liền có một chút cảm khái, nghĩ người thế giới này chân thành tha thiết mà lại kiên định tín niệm yêu nước, Liêu Thần một chút cũng không còn sợ hãi, bởi vì, hắn muốn lưu lại thứ gì đó, ở cái thế giới này, vì thế giới này lưu lại chút gì đó.
Một tuần thời gian một thoáng mà qua, ông nội của Liêu Thần Liêu lão gia tử cùng hai cha mẹ Liêu gia cơ hồ đều cùng nhau trở lại Liêu gia, nhìn thấy Liêu Thần ngồi trong phòng khách thần sắc rất tốt, mẹ Liêu trực tiếp liền tiến lên nhẹ nhàng ôm lấy Liêu Thần, ôn nhu không thôi.
“Thần nhi, lần này đều là lỗi của mẹ, sinh ý của mẹ có chút vội vàng, lần sau nhất định không rời khỏi con lâu như vậy.”
Mẹ Liêu nói xong nước mắt đã rơi xuống, từ khi bà biết con trai mình có bệnh tim bẩm sinh bắt đầu một khắc kia, liền cố gắng muốn làm cho Liêu Thần còn sống, trước đây còn canh giữ cạnh Liêu Thần một ngày một đêm, thậm chí Liêu Thần lớn lên, cũng chưa bao giờ rời khỏi nhà hơn một tuần, lần này bởi vì công việc rời đi, làm cho mẹ Liêu mỗi đêm đều lo lắng ngủ không yên, thoạt nhìn cực kì mỏi mệt.
“Mẹ, con không sao, mẹ đừng lo lắng, Tiểu An, giúp tôi lấy trà an thần mà phòng bếp pha để cho mẹ tôi uống thử.” Liêu Thần lấy khăn tay ôn nhu vì mẹ Liêu lau nước mắt, hắn sinh ra liền không có mẹ, là theo cha lớn lên, cho nên đối với tình cảm thân mật mà không hề che dấu của mẹ Liêu, cảm thấy có chút không biết làm sao.
Tiểu An lập tức rời khỏi đại sảnh, trà an thần mà phòng bếp pha là Lưu bá riêng dựa theo trong y thư chế thành, ngay cả dược thảo cũng là thu thập trong không gian, đối với giảm bớt mệt nhọc cơ thể cùng mệt nhọc tinh thần đều có hiệu quả rất lớn.
“Tiểu Thần a, trong mắt cháu cũng chỉ có mẹ cháu a!” Liêu lão gia tử cười tủm tỉm nhìn cháu, trong vài đứa cháu của ông, cũng chỉ có Liêu Thần không sợ ông, còn luôn ở cùng ông, cho nên Liêu lão gia tử cũng thương yêu Liêu Thần nhất.
“Ông nội.” Liêu Thần cười, hắn từ trong trí nhớ đã sớm biết lão nhân cơ trí cùng sủng ái nguyên chủ, cho nên cười rộ cũng che dấu không được vui sướиɠ.
Một bên cha Liêu nhìn thấy con trai vui vẻ như vậy, trong lòng cũng vui vẻ, người như ông đây, cha thân thể khoẻ mạnh, vợ ôn nhu, con trai hiếu thuận, đã không có gì nên theo đuổi, thấy con trai sắc mặt không sai, cũng là cười tủm tỉm.
Tiểu An bưng tới trà an thần, Liêu Thần lần lượt đưa cho ba người, nhưng thật ra lại làm cho ba người có chút được sủng mà kinh ngạc, dù sao Liêu Thần lúc trước thân thể không tốt, mỗi lần ăn cơm sắc mặt đều không dễ nhìn, cho nên loại chuyện bưng trà rót nước này Liêu lão gia tử chưa bao giờ cho Liêu Thần làm.
“Ông nội, ba, mẹ, đây là trà an thần, có thể giảm bớt cơ thể mệt nhọc, sau khi uống cũng đầu cũng sẽ có tinh thần, hương vị cũng không sai, mọi người nếm thử.” Liêu Thần cùng ba người giới thiệu trà an thần này, bản thân hắn cũng tương đối thích loại hương vị này, thêm một chút bạc hà, uống thập phần ngon miệng.
Liêu lão gia tử cùng cha Liêu mẹ Liêu đều cười dài gật đầu uống trà, nước trà này thoạt nhìn trong suốt, ngửi lại mang theo một cỗ thơm ngát, lúc uống là hương vị bạc hà, không có chút vị thuốc, chỉ là sau khi đến miệng, không biết có phải ảo giác hay không, lại làm cho người ta cảm thấy cổ họng cũng sảng khoái không ít, uống xong liền cảm thấy huyện Thái Dương hai bên trán thế nhưng cũng có một loại cảm giác mát lạnh, mệt mỏi trên người cũng trở thành hư không, làm cho Liêu lão gia tử nháy mắt mở to hai mắt nhìn, mới nhìn đứa cháu nhà mình.
“Tiểu Thần, trà này là ai tìm đến? Tốt, tốt, một ly nhỏ, bên trong cũng rất có ẩn ý a, đông trùng hạ thảo, Cam Thảo, bạc hà thảo, Kim Ngân Hoa… Ai ~ già rồi, đều nếm không ra cái gì…”
Liêu lão gia tử còn không keo kiệt khích lệ, nói xong cười tủm tỉm tiếp tục uống trà, mà cha Liêu một bên cũng là thần thanh khí sảng.
“Cha còn lợi hại hơn con nhiều, con chỉ nếm ra vị Kim Ngân Hoa, bạc hà thảo, cùng với đông trùng hạ thảo, Cam Thảo, vậy thì có thể đủ dung nhập vào trà an thần? Cũng không biết hương vị này là như thế nào che đậy.”
Mẹ Liêu ý cười ngâm ngâm nhìn cha cùng chồng, rồi lại ôn nhu nhìn về phía Liêu Thần, người Liêu gia thiên phú y học đều cực kì cao, bà gả vào Liêu gia mấy năm nay, sớm đã biết được người Liêu gia tuy rằng không hề ra nước ngoài khám bệnh, nhưng mỗi người đều biết y thuật, cũng chỉ có xương cốt con trai mình không tốt, mới không được dạy học y.
“Cái này con cũng không biết, trà này là Lưu bá phối ra, không bằng đợi lát nữa ông nội hỏi một chút Lưu bá đi.” Liêu Thần đã hạ quyết tâm muốn học y, tuy rằng hiện tại mấy thứ này hắn còn chưa rõ, nhưng sớm muộn có một ngày hắn sẽ học được.
Nhắc tới Lưu bá, Liêu lão gia tử cùng cha Liêu mẹ Liêu mới phát hiện, Lưu bá thế nhưng không ở đây, kinh ngạc nói.
“Tiểu Thần, lão Lưu đâu? Hôm nay sao không ở đây?”
Liêu Thần là chờ những lời này của Liêu lão gia tử, lập tức trả lời.
“Ông nội, Lưu bá ở trên thư phòng, kỳ thật, cháu lát nữa có một ít chuyện muốn cùng ngài cùng ba mẹ nói một chút.”
Liêu lão gia tử tất nhiên là sủng Liêu Thần, vừa nghe Liêu Thần có chuyện nói, trực tiếp một ngụm uống hết trà an thần, tiếp theo nhìn về phía vợ chồng con trai, cha Liêu mẹ Liêu cũng là nhi khống, học theo uống trà an thần, người một nhà cùng nhau đi đến thư phòng.
Trong thư phòng đến nay đều bị Lưu bá đặt đầy sách thuốc, vì tìm được phương pháp có thể trị bệnh tim, Lưu bá đến nay quả thực cơm cũng ăn không vô, liên tiếp tìm phương thuốc, đem thứ có thể sử dụng đều dùng bút ký viết lại, cho nên ở trong thư phòng bận rộn.
Lúc Liêu Thần cùng Liêu lão gia tử bọn họ tiến vào phòng, Lưu bá đang sao chép phương thuốc, hoàn toàn không nghe được thanh âm, Liêu lão gia tử khoát tay, không cho mọi người phát ra âm thanh, đi một mình đến phía sau Lưu bá, tỉ mỉ nhìn phương thuốc Lưu bá viết trên giấy, liền xem, cũng bắt đầu nghiêm túc.
Cha Liêu nhìn trong phòng đột nhiên nhiều sách như vậy, thuận tay cầm lấy một quyển an vị đọc một bên, vô cùng chăm chú.
Mẹ Liêu cùng Liêu Thần không hiểu y thuật, hai người ngồi cùng một chỗ nói một ít chuyện phiếm, cơ hồ đều là mẹ Liêu quan tâm Liêu Thần, làm cho Liêu Thần vốn không quá thích ứng, cũng nảy sinh một loại tình cảm không cách nào hình dung với mẹ Liêu, loại tình yêu của mẹ này, làm cho Liêu Thần cảm thấy trong lòng vô cùng mềm mại.
Liêu lão gia tử sau khi xem xong phương thuốc rồi cùng Lưu bá bắt đầu thảo luận gì đó, Liêu phụ trầm mê trong y thư, mãi cho đến nửa giờ sau, mọi người mới nghiêm túc ngồi cùng nhau, mà Liêu Thần, lúc này mới có cơ hội bắt đầu nói lên ‘Kỳ ngộ’ của hắn, cùng với chỗ thần kỳ chân chính của truyền gia chi bảo của Liêu gia…