Chương 1

1

Thứ bảy, bọn trẻ nhà hàng xóm rủ con gái tôi xuống dưới sân tiểu khu chơi, nhưng hôm nay tôi bận phải làm bản thảo, biên tập cũng làm ầm ĩ lên rồi, tôi không có thời gian xuống chơi cùng con được.

Nhìn đôi mắt nhỏ mong đợi của con gái, tôi khó có thể nói lời từ chối.

Cuối cùng, chính mẹ của đứa trẻ hàng xóm đã cứu tôi.

Chị ấy dẫn hai con xuống nhà chơi, để tôi viết bản thảo ở nhà.

Thường thì chúng tôi sẽ hẹn nhau cùng chơi với mấy bé, may mà hôm nay chị ấy đã bằng lòng trông con cho tôi.

Sau khi chị hàng xóm rời đi cùng hai đứa trẻ, tôi bắt đầu làm việc với bản thảo một cách nghiêm túc.

Không ngờ, mới được nửa giờ, con gái tôi đã được một người đàn ông mang về nhà, điều quan trọng nhất là người đàn ông đó chính là bạn trai cũ của tôi!

Nhìn thấy khuôn mặt siêu quen thuộc của Lục Trí Viễn, tôi chế.t lặng.

Con gái tôi lúc này đã hét lên với tôi rất phấn khích: “Mẹ ơi, chú này giống hệt ba trong ảnh.”

Con gái tôi rất kích động khi phát hiện người ba đã chế.t bất ngờ sống lại, tôi choáng váng đến mức không nói được lời nào.

Trong khi tôi còn đang sững sờ thì Lục Trí Viễn đã bế con gái bước vào nhà, sau đó đi vào phòng khách và đi thẳng đến chỗ di ảnh của anh ấy.

Tôi sợ đến mức vội vàng đuổi theo anh ấy, cố gắng muốn tiêu hủy bằng chứng.

Nhưng dù sao chân cũng chỉ ngắn bằng một nửa anh ấy, vẫn là đuổi không kịp.

Khi tôi đi qua, Lục Trí Viễn - người đã "chết", chỉ vào di ảnh của anh ấy và chế nhạo: "Thật bất ngờ? Tôi từ cõi chết trở về rồi!"

"Haha..."

Tôi nên nói bất ngờ hay là sốc đây?

Tôi không nói được lời nào, chỉ có thể ngượng ngùng cười và phối hợp với màn trình diễn của anh ấy.

Ngay khi sắc mặt Lục Trí Viễn càng ngày càng lạnh, tôi xấu hổ muốn tìm một cái lỗ chui vào thì con gái bảo bối của tôi đã thốt ra một câu hỏi: "Mẹ ơi, có phải chú biết làm ảo thuật không? Chú ấy đã biến trở lại hình dạng của ba rồi!"

Quả nhiên, sự bối rối của người lớn không liên quan gì đến trẻ con cả.

Tất cả những gì con gái tôi biết là một người cha giống hệt người trong bức ảnh đã trở lại và con bé đang vô cùng hạnh phúc.

Lúc này, cánh tay nhỏ bé của con bé quàng qua cổ Lục Trí Viễn, đôi chân ngắn ngủn đung đưa vui mừng, tôi hối hận đến mức muốn cho con bé đi nhà trẻ ngay lập tức.

"Con gái em hỏi em đấy, sao em không trả lời?"

2

Quả nhiên Lục Trí Viễn vẫn muốn hỏi câu cuối cùng, anh ấy nhìn tôi với cặp mắt sắc bén, tôi không thể tránh được.

Bạn nhỏ Tô U U, con thực sự là người hố mẹ số một mà.

"Ha ha... Đây là ba con, ba con có thể sử dụng phép thuật, cho nên mới biến trở về đấy."

Với chỉ số thông minh của Lục Trí Viễn, tôi tiếp tục nói dối anh ấy cũng vô ích, vì anh ấy đã nghi ngờ Tô U U là con gái mình, anh ấy nhất định sẽ cố gắng hết sức để chứng minh điều đó.

Dù sao thì cuối cùng anh ấy cũng sẽ biết sự thật cho nên tôi cũng không thèm giấu nữa.

Mọi thứ đã phát triển thành một trạng thái quỷ dị như vậy rồi, thôi thì đến đâu hay đến đó đi!

"Oa!!! Ba lợi hại quá đi!”

"Có phải ba nhớ U U nên mới dùng phép thuật về thăm con không? !"

Khi Tô U U nghe nói rằng người trước mặt bé là ba của bé, nụ cười của bé còn rạng rỡ hơn cả một bông hoa, con bé không ngừng hét lên rằng phép thuật thật tuyệt vời.

"Sau này ba sẽ không rời đi nữa, sẽ ở cùng con được không?"

"Thật tuyệt, ba sẽ không rời đi nữa!"

Lục Trí Viễn ôm chặt lấy con gái, hốc mắt hơi ửng đỏ.

Hai ba con chưa nói được vài câu, U U đã muốn ba chơi với mình.

Anh ấy một bên kiên nhẫn chơi cùng U U, một bên thỉnh thoảng lại nhìn tôi.

Cái nhìn đó khiến tôi hơi rùng mình, tôi luôn có cảm giác rằng anh ấy muốn thanh toán rõ với tôi.

Chẳng lẽ anh ấy nhìn thấy đứa nhỏ liền muốn tranh giành quyền nuôi con với tôi sao?

Ý nghĩ này khiến tôi ngay lập tức cảnh giác với anh ấy.

Tôi một mình nuôi con, chúng tôi không kết hôn, tôi có xe có nhà, thu nhập không tồi, nếu Lục Trí Viễn muốn tranh giành quyền nuôi con, tôi sẽ không để cho anh ấy có cơ hội!

Lúc này, chị hàng xóm lo lắng gõ cửa nhà tôi.

"Tiểu Du, U U biến mất rồi. Chị vào nhà vệ sinh nên nhờ con trai chị trông chừng con bé, nhưng con bé đã bỏ chạy và biến mất. Con trai chị nói rằng con bé đã bị một người chú bắt đi."

Chị hàng xóm đứng trước cửa nhà tôi, thở hổn hển, rõ ràng bị dọa sợ chạy lên lầu.

Tôi vỗ mạnh vào đầu mình, Lục Trí Viễn đột nhiên xuất hiện, nhưng tôi lại quên mất chuyện quan trọng như vậy, vội vàng giải thích với chị ấy:

"Thực xin lỗi, em quên nói cho chị biết, con bé vừa mới chạy về nhà một mình."

Lúc này, bạn nhỏ U U mạnh dạn bước ra, dứt khoát nói: "Xin lỗi dì Phương, ba đưa con về nhà, quên nói cho anh trai ạ."

"Ba?"

Chị hàng xóm Tiểu Phương sửng sốt một lúc, vô thức nhìn về hướng phòng khách.

Chị ấy thường đến nhà chúng tôi cho nên chị ấy đã xem "di ảnh" của Lục Trí Viễn.

Lúc này, khi chị nhìn thấy một người đàn ông giống hệt như trong ảnh đang ngồi trong phòng khách, vẻ mặt vừa kinh ngạc vừa kỳ quái.

"U U, ba con bé không phải đã..."

3

Với câu hỏi của cô ấy, bầu không khí lại trở nên khó xử.

Tôi theo bản năng nhìn về phía Lục Trí Viễn, lúc này anh ấy đang cười nửa miệng nhìn tôi chằm chằm, rõ ràng là bộ dạng đang xem trò hay.

Anh ấy chỉ chờ xem tôi giải thích chuyện hôm nay với hàng xóm như thế nào, muốn xem tôi diễn ra sao thôi!

Đồ chó!

Đây là lần đầu tiên tôi gặp anh ấy sau 5 năm, thật khó chịu!

"Chuyện này quá phức tạp, sau này em sẽ từ từ giải thích cho chị."

Sau khi nói chuyện với Tiểu Phương một lúc, tôi tiễn chị ấy rời đi.

Vừa đóng cửa quay vào phòng khách, tôi lại bắt đầu choáng váng, trong nhà vẫn còn một lão Phật gia vẫn chưa chịu rời đi.

Nhìn vào tư thế của Lục Trí Viễn chắc chắn anh ấy sẽ không rời đi ngay.

Thế là hai chúng tôi ngầm thỏa thuận không nhắc đến chuyện giữa chúng tôi trước mặt con, anh ấy chơi với con còn tôi tiếp tục làm bản thảo.

Tôi thầm cầu nguyện rằng bạn nhỏ U U có thể mạnh mẽ hơn và giúp mẹ bé tránh được những tình huống xấu hổ này.

Tuy nhiên, con bé không thức nổi nửa giờ, đã ngủ thϊếp đi sau khi chơi mệt mỏi.

Khi Lục Trí Viễn bước ra khỏi phòng ngủ, da đầu tôi lại tê dại...

"Bây giờ em có thể giải thích chuyện di ảnh không, chẳng lẽ em muốn tôi chế.t như vậy sao?"

Anh ấy chống tay vào hai bên thành ghế tôi đang ngồi, nhìn tôi chằm chằm bằng đôi mắt sâu thẳm chứa đầy sự tức giận.

Tôi giơ tay định đẩy anh ấy ra nhưng không tài nào đẩy được.

"Không phải, chỉ là con bé luôn hỏi ba là ai, cho nên tôi mới nghĩ ra biện pháp này..."

Tôi cúi đầu lúng túng giải thích.

Tôi thừa nhận rằng chuyện này hơi mất công nhưng nó rất hữu ích để đối phó với trẻ con.

Tôi đã quyết định, tôi sẽ nói dối con gái trước, đợi khi con bé lớn hơn và hiểu chyện hơn tôi sẽ kể cho con bé nghe về ba của bé.

Chỉ là tôi không ngờ rằng tôi lại đợi người ba "đã chết" của con bé trước thay vì đợi một ngày nói cho con bé biết sự thật.

"Tôi tìm em 5 năm, cũng không biết con gái của tôi đã lớn như vậy rồi! Tô Du, em giỏi thật đấy!”

"Đã biết con nhỏ cần cha, lại còn hỏi về cha, vì sao lại rời đi không lời từ biệt? !"

Những câu hỏi của Lục Trí Viễn khiến tôi hoảng sợ.

Nhưng trong hoàn cảnh lúc đó, nếu tôi không rời đi thì biết làm gì đây?