Nói xong, Trương Tuyết Nham bưng ly lên, nhắm hai mắt uống hết ba ly, mắt thấy liền đứng không vững.
Tɧẩʍ ɖυyệt chạy nhanh đến đỡ cô, trừng mắt nhìn đám người vây xem, đỡ Trương Tuyết Nham ngồi xuống, nhận lấy ly nước ấm đặt trong tay cô.
“Uống, uống đi, cậu không phải biết cậu ấy rót một ly sao.”
Nghiêm Tố Quang cười ‘hắc hắc’, cũng không thấy xấu hổ, “Tớ không phải nghĩ đến ngần ấy năm mà cậu ta vẫn vậy sao, lại nói chính Trương Tuyết Nham tự mình uống, tớ còn không nghĩ cậu ta có thể uống.”
“Có thể uống cái rắm.” Tɧẩʍ ɖυyệt thô bỉ nói một câu, đuổi Nghiêm Tố Quang đi, ngồi xuống nhìn Trương Tuyết Nham, “Cậu không sao chứ? Trên người có ngứa hay không?”
Trương Tuyết Nham xua tay, che cánh tay lại hạ đôi mắt vẫn còn minh mẫn xuống.
Nhưng ‘uống say’ vừa lúc, tránh cho mớ hỗn độn xảy ra.
Đặc biệt là. . . Tống Viên!
Cô mơ hồ nghĩ.
Rượu uống quá ba ly, trong phòng không khí náo nhiệt hẳn lên.
Tɧẩʍ ɖυyệt nhân cơ hội đi đến, vỗ vai Trương Tuyết Nham, “Cậu thấy thế nào, có sao không?”
Trương Tuyết Nham lắc đầu, nghe thấy điện thoại Tɧẩʍ ɖυyệt vang lên, ý bảo cô ấy nhận điện thoại.
Tɧẩʍ ɖυyệt nhìn thoáng qua, mở điện thoại đưa cho Trương Tuyết Nham, “Là anh họ của tớ, có lẽ hỏi chuyện hôm nay tớ gọi điện cho anh ấy, đúng lúc cậu nhận điện thoại giúp tớ.”
“Tớ không nhận.” Trương Tuyết Nham xua tay từ chối, điện thoại lại nhét vào trong tay Tɧẩʍ ɖυyệt.
Tɧẩʍ ɖυyệt nhướng mày, nghe thấy có người gọi mình, cô ấy trực tiếp bỏ xuống một câu, “Sao lại không được, nói cậu nhận thì cậu cứ nhận đi.”
Thật đúng là không biết sống chết.
Trương Tuyết Nham giống như nhận lấy củ khoai lang nóng, cô ngơ ngác nhìn màn hình đang nhấp nháy trong mấy giây, cho đến kho bên kia truyền đến âm thanh, có chút không kiên nhẫn, “Rốt cuộc có chuyện gì?”
Nghe thấy âm thanh vọng đến, Trương Tuyết Nham sửng sốt, lúc này mới phát hiện điện thoại đã mở loa, hẳn là lúc Tɧẩʍ ɖυyệt không cẩn thận đυ.ng tới.
Nhưng trong phòng thật sự rất ồn, âm thanh đối phương giống như không chân thật, nhưng ngữ khí lạnh lùng, tuyệt đối không tính là tốt.
Cô nhìn Tɧẩʍ ɖυyệt liếc mắt một cái, Tɧẩʍ ɖυyệt hướng cô vẫy tay, một bên Nghiêm Tố Quang dứt khoát rống lên một cậu, vẫy tay nói, “Trương Tuyết Nham, Trương đại mỹ nữ, cậu muốn nghỉ ngơi thế nào, muốn đến đây chơi cùng nhau không?”
“Không được.”
Trương Tuyết Nham mở miệng từ chối, sợ Nghiêm Tố Quang không nghe thấy còn cố ý làm động tác xua tay.
Cô nhìn chằm chằm điện thoại di động trước mặt, Trương Tuyết Nham sắp xếp lại ngôn ngữ một chút, “Hôm nay bạn bè tụ họp, di động Tɧẩʍ ɖυyệt không cầm, chờ cậu ấy trở lại, tôi sẽ bảo cậu ấy gọi lại cho anh?”