Chương 5.2

Cô xoa huyệt thái dương: "Con đã gặp người đó, giống như lời mẹ nói, con không có cảm giác, có để lại Wechat."Cô dừng lại một chút, nghĩ đến việt hôm nay Tống Viên xuất hiện cùng với thái độ của anh, ma xui quỷ khiến bỗng Trương Tuyết Nham nói: "Con sẽ cùng anh ấy liên lạc sau, trước tiên mẹ đừng gấp được không? Cái gì cũng phải có quá trình."

Sau đó cô nhìn Thẩm Ngọc Mân: "Còn có gì mẹ muốn hỏi không?"

Thẩm Ngọc Mân vui vẻ ra mặt, chạy nhanh xua tay, "Không còn việc gì nữa, không còn nữa, con mau đi tắm rửa đi, nhìn xem lớn như vậy cũng không biết chăm sóc bản thân, toàn thân ướt đẫm."

"Đi mau, đi mau đi." Lại chạy nhanh đi lộ vẻ mặt ghét bỏ đuổi người.

Vẻ mặt Trương Kỳ Đông vô cảm nhìn sắc mặt biến đổi như lật bánh tráng của Thẩm Ngọc Mân, chờ Trương Tuyết Nham lên lầu, ông lôi kéo bà ngồi xuống: "Bà làm sao vậy, con gái mới bao lớn, bà nhìn nó xem, rõ ràng trên mặt viết hai chữ không vui, một hai ép nó làm gì."

Thẩm Ngọc Mân vừa được Trương Tuyết Nham bảo đảm, giờ phút này trong lòng vui như chảy hội, không chút để ý chuyện Trương Kỳ Đông oán trách, ngược lại đắc ý vuốt thẳng nếp gấp trên quần áo, thấy quần áo trên người Trương Kỳ Đông nhăn nhúm, bà duỗi tya vuốt thẳng: "Tôi không ép nó, nó có thể nói lời thật lòng sao?"

"Nó mấy năm nay đều không tìm bạn trai, khó nói có phải vì chuyện năm đó hay không, tôi muốn nó..."

"Thôi." Thấy Trương Kỳ Đông nhíu mày, Thẩm Ngọc Mân đổi đề tài, "Nhìn xem bây giờ cũng rất tốt, con gái bắt đầu mở lòng, có thể trò chuyện với đối tượng, từ từ tiếp xúc, tôi và ông cũng yên tâm."

"Bà đó."

Vẻ mặt Trương Kỳ Đông vẫn như cũ hiện sự không đồng ý, tuy rằng ông hiểu rõ ý của Thẩm Ngọc Mân nhưng người mà chị Lâm giới thiệu, một chút cũng không phù hợp với con gái mình.

Mặc dù hiện tại Trương Tuyết Nham nói sẽ thử đồng ý nói chuyện với người ta, sợ không phải là lời nói dối.

Trương Kỳ Đông lắc đầu, không tính nói cho Thẩm Ngọc Mân sự thật tàn nhẫn này, đứng dậy đến phòng bếp đun nóng ly sữa bò, suy nghĩ một chút lại cầm thêm điểm tâm mà hôm nay Thẩm nữ sĩ làm, cả hai cùng nhau lên phòng Trương Tuyết Nham.

Trương Tuyết Nham mở cửa, nhìn thấy đồ trong tay Trương Kỳ Đông, cô duỗi tay nhận lấy.

"Cảm ơn ba."

Trương Kỳ Đông xoa đầu Trương Tuyết Nham an ủi: "Đừng cùng mẹ con cãi nhau, bà ấy mới ra viện, không thể tức giận nữa, hơn nữa mấy năm nay đồng nghiệp xung quanh ở bên tai bà ấy lải nhải nên bà ấy mới thấy sốt ruột."

Thẩm Ngọc Mân khoanh tay nhìn hai cha con diễn tiểu phẩm, Trương Kỳ Đông lôi kéo Trương Tuyết Nham nói chuyện: "Mẹ con cũng chỉ vì muốn tốt cho con, chẳng qua người này, cha nhìn ảnh chụp, nếu con không thích thì nói thẳng, không cần thiết vì người khác mà ủy khuất bản thân, con gái cha xinh đẹp như vậy mà, chẳng lẽ lại sợ không có ai lấy."

"Vâng."