Lão Ngô là giáo viên chủ nhiệm lớp 12 của Trương Tuyết Nham, chênh lệch giữa 80 và 90 ở huyện thành cũng không có sự khác biệt quá rõ ràng, ngược lại làm cho bọn họ thân với nhau không ít.
Trương Tuyết Nham tuy rằng sau khi học lớp 12 mới chuyển sang lớp của lão Ngô, nhưng năm lớp 11 lại không ít lần được ông giúp đỡ, ngay cả năm đó làʍ t̠ìиɦ nguyện viên báo chí, đều do lão Ngô nâng đỡ.
“Được, tớ lên ngay đây.”
Trương Tuyết Nham đóng điện thoại, không để ý đến ánh mắt Tống Viên đang dần dần trầm xuống, cúi đầu chỉnh tóc. Miệng đau rát, cô mở máy ảnh điện thoại di động, màu môi không thích hợp.
Lau sạch vết son xung quanh môi bị lem ra bởi vì nụ hôn vừa rồi, mím môi một cái thật mạnh, liếc nhìn Tống Viên, “Bạn học gọi điện thoại cho tôi, tôi đi lên trước…”
Cân nhắc một chút, lại nói. “Tạm biệt.”
Tống Viên mặt không chút biến sắc nhìn Trương Tuyết Nham mở cửa xe đi xuống, trong xe tối đen, anh không nói gì, ánh mắt khóa chặt Trương Tuyết Nham, cho đến khi thấy cô sắp đi tới cửa, anh mới vội vàng mở cửa xuống xe, sải bước chạy đến bên cạnh Trương Tuyết Nham, nhẹ nhàng chặn ngang bế cô lên.
Trương Tuyết Nham hoảng sợ hét lên một tiếng, hai tay theo thói quen ôm lấy cổ Tống Viên.
Cho đến khi cơ thể lại tiếp xúc với sofa, cô mới thẳng lưng nhìn phía sau lưng anh, lặng lẽ thăm dò.
Trong tay Tống Viên vẫn cầm khăn tay cô đưa, mặt không chút thay đổi nhìn vào mặt cô, lau hai cái, nhét khăn tay vào tay cô, ngón tay vô thức lướt qua lòng bàn tay cô.
“Lau một cái đi.”
Lần thứ tư mở miệng, vẫn rất lạnh, giống như có gì khác ở bên trong.
Trương Tuyết Nham không phân biệt được, cô cũng không biết hiện tại Tống Viên rốt cuộc muốn làm gì, nghĩ thầm không biết nên mở miệng như thế nào.
Nói cái gì đây?
Đã lâu không gặp, anh có ổn không? Hay là lúc trước vì sao lại đối xử với cô như vậy? Hẳn là trong mắt Tống Viên cô rất buồn cười.
Dù sao tình yêu của cô cũng đã từng bị tùy ý chà đạp.
Huống chi quá bất ngờ, cô cũng không chuẩn bị tốt mọi thứ.
Mà Tống Viên, cô cũng không quen biết anh, từ rất lâu về trước đã không quen biết.
Cầm khăn tay lau sạch nước mưa trên mặt, Trương Tuyết Nham nhìn đầu Tống Viên còn đang nhỏ giọt, chần chừ thật lâu, vẫn vươn tay, “Anh có muốn lau một cái không?”
Ánh mắt Tống Viên khẽ nhúc nhích, đầu bất giác giật mình, nhìn Trương Tuyết Nham giơ tay không nói gì.
Học kỳ 1 năm nhất, Trương Tuyết Nham cân nhắc muốn mua máy tính, nhưng Thẩm Ngọc Mân không đồng ý, cô liền lén lút nhờ Tống Viên giúp đỡ, xem có thể mua một cái máy đã qua sử dụng hay không.