“Nói đi, vì sao?” Tống Viên lạnh lùng mở miệng, giọng nói còn lưu lại du͙© vọиɠ sau khi hôn.
Mưa bên ngoài vẫn không ngừng rơi tí tách, Trương Tuyết Nham thậm chí có thể nghe rõ tiếng hạt mưa rơi xuống đất.
Thế giới bên ngoài cửa kính xe dường như rất gần nhưng cũng rất xa, giọng nói bình tĩnh của Tống Viên hòa làm một với bóng đêm, làm cho bầu không khí vốn vô cùng mờ ám liền vô hình tản ra. Trương Tuyết Nham một giây trước còn bởi vì Tống Viên hôn mà trái tim sôi sục lập tức lạnh xuống, gợn sóng bình tĩnh.
“Nói cái gì?”
Trương Tuyết Nham chống tay vào ghế sofa bằng da ngồi dậy, nghĩ đến hành vi vừa rồi của Tống Viên, lại lùi về phía sau hai cái, ý đồ kéo dài khoảng cách giữa hai người, cũng để cho bản thân tỉnh táo lại.
Dựa lưng vào cửa xe, nhiệt độ lạnh lẽo khiến cô thở phào nhẹ nhõm.
Tri giác trên cơ thể tỉnh lại đúng lúc, trên xương quai xanh lập tức truyền đến cảm giác đau đớn sau khi bị cắn.
Trương Tuyết Nham hít một hơi khí lạnh, chỉnh lại quần áo và khăn quàng cổ bị Tống Viên kéo ra, ngón tay chạm vào xương quai xanh vừa bị anh cắn, vẫn còn ướt.
Cô nhìn môi của Tống Viên, nơi đó còn dính vết máu của cô, màu đỏ sẫm.
Trong xe không bật đèn, đèn đường trên quảng trường xuyên qua kính chắn gió chiếu vào, Trương Tuyết Nham chỉ cảm thấy sắc mặt của Tống Viên hình như rất kém.
Bầu không khí trở nên khẩn trương, Trương Tuyết Nham cúi đầu trầm mặc.
Vì sao?
Vì sao lại chia tay ư?
Cô cũng muốn hỏi, muốn hỏi vì sao?
Năm đó vì sao lại đối xử với cô như vậy, rốt cuộc cô đã làm cái gì sai?
Cô mím môi, phía trên còn lưu lại cảm giác khi hôn cùng với đau đớn sau khi bị cắn.
Há miệng muốn nói chuyện, lại không biết nên nói cái gì.
Cô cười mỉa mai, dường như cũng không có gì để nói.
Cuối cùng vẫn chia tay.
Không giống như trước đây, họ luôn có thể nói những điều nhỏ nhặt trong cuộc sống.
Trầm mặc một lúc lâu, trong bóng tối, điện thoại di động rơi trên ghế sofa da vang lên. Nhạc chuông điện thoại mặc định có hệ thống đi kèm.
Trương Tuyết Nham âm thầm thở phào nhẹ nhõm, lấy điện thoại di động ra, ngón cái không cẩn thận chạm vào phím rảnh tay, giọng Tɧẩʍ ɖυyệt cùng với tiếng ồn ào trong phòng đưa tới, hét lên: “Tuyết Nham, cậu đang ở đâu?”
Trương Tuyết Nham giật mình, ánh mắt dừng trên người Tống Viên lại vội vàng nhìn sang chỗ khác, “Tớ đang ở bên ngoài, đợi lát nữa sẽ đi lên.”
“Được rồi, cậu nhanh mau tới đây đi, lớp trưởng mặt mũi lớn, cái này không phải vừa mới mời lão Ngô tới đây sao, cả lớp chỉ thiếu một mình cậu thôi.”
“Nói đi, vì sao?” Tống Viên lạnh lùng mở miệng, giọng nói còn lưu lại du͙© vọиɠ sau khi hôn.
Mưa bên ngoài vẫn không ngừng rơi tí tách, Trương Tuyết Nham thậm chí có thể nghe rõ tiếng hạt mưa rơi xuống đất.
Thế giới bên ngoài cửa kính xe dường như rất gần nhưng cũng rất xa, giọng nói bình tĩnh của Tống Viên hòa làm một với bóng đêm, làm cho bầu không khí vốn vô cùng mờ ám liền vô hình tản ra. Trương Tuyết Nham một giây trước còn bởi vì Tống Viên hôn mà trái tim sôi sục lập tức lạnh xuống, gợn sóng bình tĩnh.
“Nói cái gì?”
Trương Tuyết Nham chống tay vào ghế sofa bằng da ngồi dậy, nghĩ đến hành vi vừa rồi của Tống Viên, lại lùi về phía sau hai cái, ý đồ kéo dài khoảng cách giữa hai người, cũng để cho bản thân tỉnh táo lại.
Dựa lưng vào cửa xe, nhiệt độ lạnh lẽo khiến cô thở phào nhẹ nhõm.
Tri giác trên cơ thể tỉnh lại đúng lúc, trên xương quai xanh lập tức truyền đến cảm giác đau đớn sau khi bị cắn.
Trương Tuyết Nham hít một hơi khí lạnh, chỉnh lại quần áo và khăn quàng cổ bị Tống Viên kéo ra, ngón tay chạm vào xương quai xanh vừa bị anh cắn, vẫn còn ướt.
Cô nhìn môi của Tống Viên, nơi đó còn dính vết máu của cô, màu đỏ sẫm.
Trong xe không bật đèn, đèn đường trên quảng trường xuyên qua kính chắn gió chiếu vào, Trương Tuyết Nham chỉ cảm thấy sắc mặt của Tống Viên hình như rất kém.
Bầu không khí trở nên khẩn trương, Trương Tuyết Nham cúi đầu trầm mặc.
Vì sao?
Vì sao lại chia tay ư?
Cô cũng muốn hỏi, muốn hỏi vì sao?
Năm đó vì sao lại đối xử với cô như vậy, rốt cuộc cô đã làm cái gì sai?
Cô mím môi, phía trên còn lưu lại cảm giác khi hôn cùng với đau đớn sau khi bị cắn.
Há miệng muốn nói chuyện, lại không biết nên nói cái gì.
Cô cười mỉa mai, dường như cũng không có gì để nói.
Cuối cùng vẫn chia tay.
Không giống như trước đây, họ luôn có thể nói những điều nhỏ nhặt trong cuộc sống.
Trầm mặc một lúc lâu, trong bóng tối, điện thoại di động rơi trên ghế sofa da vang lên. Nhạc chuông điện thoại mặc định có hệ thống đi kèm.
Trương Tuyết Nham âm thầm thở phào nhẹ nhõm, lấy điện thoại di động ra, ngón cái không cẩn thận chạm vào phím rảnh tay, giọng Tɧẩʍ ɖυyệt cùng với tiếng ồn ào trong phòng đưa tới, hét lên: “Tuyết Nham, cậu đang ở đâu?”
Trương Tuyết Nham giật mình, ánh mắt dừng trên người Tống Viên lại vội vàng nhìn sang chỗ khác, “Tớ đang ở bên ngoài, đợi lát nữa sẽ đi lên.”
“Được rồi, cậu nhanh mau tới đây đi, lớp trưởng mặt mũi lớn, cái này không phải vừa mới mời lão Ngô tới đây sao, cả lớp chỉ thiếu một mình cậu thôi.”