Chương 19

Má anh có chút nóng, không quá tự nhiên nói, “Tôi đâu muốn chạy, cũng không phải con nít, đều là người trưởng thành rồi, nói chuyện làm việc đâu có không đáng tin như vậy!”

Lâm Trục Vân không hé răng, vẫn cười.

Kiều Kỳ nghiêng đầu nhìn cậu, “Cậu hôm nay hình như nhìn không giống trước kia, dường như tâm tình không tệ?”

Lâm Trục Vân thực dứt khoát “Ừ” một tiếng, nhưng không giải thích nguyên nhân.

Kiều Kỳ lại nói tiếp, “Buổi chiều gặp ở sảnh, tôi không dám nhận cậu, nói chuyện làm việc giọt nước cũng không lọt, không giống trước kia chút nào.”

Nghe xong lời này, ánh mắt Lâm Trục Vân biến đổi, tựa hồ có vài phần ôn nhu, “Khi đó tâm tình không tốt, khiến anh gặp thêm không ít phiền toái.”

Kiều Kỳ nghe xong lời này lại không mấy vui vẻ, Lâm Trục Vân lõi đời khéo léo đưa đẩy như này làm anh cảm thấy xa lạ, còn có mấy phần phiền muộn, anh thà nhìn Lâm Trục Vân như trước đây, không vui liền lộ rõ tính tình, mỗi ngày quăng phá đồng hồ anh cũng chấp nhận.

Kiều Kỳ đi theo Lâm Trục Vân tới cửa sắt bên kia, nhìn cậu dùng chìa mở khóa, loảng xoảng một tiếng đẩy cửa ra đi vào bên trong.

Kiều Kỳ mắt nhìn dưới chân, cúi đầu đi theo cậu vào bên trong, mới vừa đi được một bước, cửa sắt lại loảng xoảng một tiếng khép lại, Kiều Kỳ không hề chuẩn bị tâm lý, suýt chút nữa đυ.ng vào cửa.

“Cậu mẹ nó……,” Kiều Kỳ vừa muốn há mồm chửi người, cửa lại từ bên trong mở ra, một cái túi từ khe cửa đưa ra, cùng lúc nghe được một từ tiếng Anh của chàng trai trẻ, “surprise!”

Cái giọng tiếng Anh này quá quyến rũ, Kiều Kỳ giật mình một cái, chỗ nào đó suýt chút ngóc đầu.

Cửa mở ra hết, trong tay Lâm Trục Vân cầm một cái túi to, “Lấy từ hầm rượu trong nhà đấy, cũng lâu năm, muốn thử không?”

Kiều Kỳ kéo cổ áo, bộ dáng như người đã trải hết sự đời, chẳng có hứng thú với thứ gì, nói, “Vậy thì thử chút đi.”

Ngày mùa đông trên sân thượng vẫn rất lạnh, Kiều Kỳ mặc kín áo, mũ lông vũ, đứng cạnh lan can sân thượng, nhìn Lâm Trục Vân dùng động tác thuần thục mở một chai vang trắng, sau đó giống như có ma thuật móc ra hai cái ly chân dài đặt trên lan can hẹp dài của sân thượng.

Cái lan can kia hẹp vô cùng, thậm chí đế ly cũng đặt không vừa, còn dư ra một phần ba, cảm giác nó có thể rơi xuống bất cứ lúc nào.

Lâm Trục Vân muốn rót rượu, Kiều Kỳ nhanh chóng ngăn cản, “Tôi giữ nó cho cậu rót.”

Lâm Trục Vân nói, “Không cần.”

Kiều Kỳ nói, “Không được, rơi xuống trúng người khác thì sao? Phải đỡ.”

Lâm Trục Vân nói, “Sẽ không đâu.”

Kiều Kỳ trừng cậu ta, “Tôi lớn tuổi hơn, nghe lời tôi.”

Lâm Trục Vân cười lạnh, “Nhưng tôi là cấp trên của anh, nghe tôi đi.”

Kiều Kỳ hừ lạnh, “Vậy thì không uống nữa, ai về nhà nấy, tạm biệt.”

Lâm Trục Vân kéo tay anh lại, “Vậy anh giữ đi.”