Chương 17

Đến lúc đồng hồ báo thức vang lên, Kiều Kỳ miễn cưỡng mở to mắt, cầm lấy di động tắt chuông, ở trên giường nằm thêm hai phút, sau đó lau mặt rồi rời giường bắt đầu dọn dẹp. Đổi kiểu tóc, đắp mặt nạ, chờ anh cuối cùng cũng mặc xong bộ quần áo được chuẩn bị tỉ mỉ, chuông cửa cũng đồng thời vang lên, thời gian vừa khéo.

Kiều Kỳ mở cửa phòng, lão Trương đứng ở cửa “Ôi chao” một tiếng, “Tiểu tử ăn vận đẹp trai lắm nha!”

Kiều Kỳ cười một tiếng, “Cũng được thôi ạ.”

Lão Trương nói, “Được rồi, đi thôi, chú đưa cháu đi ăn BBQ.”

Kiều Kỳ nhíu nhíu mày, “Đưa Tứ thiếu gia đi ăn món này hình như không ổn lắm?”

Lão Trương xua tay, “Cậu ta mới nói có việc bận không kịp đến, chúng ta tự mình đi ăn thôi.”

Nghe xong lời này, Kiều Kỳ không biết nên gọi cảm giác trong lòng lúc này là gì, giống như có phần thả lỏng, còn có chút mất mát.

Anh gật gật đầu, “Vậy được, chú chờ cháu một chút, cháu đi thay quần áo.”

Kiều Kỳ không chê phiền toái mặc lại bộ quần áo lúc trước, nói, “Đi thôi.”

Lão Trương bỗng hiểu, vỗ hắn bả vai cười nói, “Tiểu tử cậu hóa ra tính cả rồi.”

Hai người ở cửa khách sạn gọi xe, đi trấn trên ăn đồ nướng BBQ, còn uống một ít rượu, ngày mai còn có kế hoạch đã được sắp xếp, không dám uống nhiều, một người chỉ bốn ly.

Ăn xong uống xong, hai người trở về.

Ở trên đường, lão Trương dựa vào lưng ghế taxi, mượn mấy phần chếnh choáng chậm rì rì nói với Kiều Kỳ, “Lâm lão gia từ trước đến nay vốn bảo bọc con cái, nhân mạch trong tập đoàn Lâm gia cũng không thiếu họ hàng chú bảy gì tám vâng vâng, trước kia chú cũng chưa từng tiếp xúc với nhân vật chủ chốt của Lâm gia, lần này thăng chức làm giám đốc chi nhánh thành phố B mới có cơ hội, đều nói gần vua như gần cọp, hiện tại chức vị cao, quyền lợi nhiều, tiền kiếm cũng nhiều, có điều nguy hiểm cũng lớn hơn nữa, nhưng dù sao phú quý từ trước đến nay cũng đều là truy cầu trong cảnh hiểm nghèo. Hiện tại trong tập đoàn loạn như vậy, nhưng cũng không phải là không có chỗ tốt, cũng có thể dựa vào cơ hội này leo lên cao hơn một chút.”

“Có điều, đây đều như là lọt vào trong sương mù thấy không rõ mọi vật, trước mắt tốt nhất vẫn là nên làm tốt phần việc của mình, chú Trương Khánh Hải xác thật có dã tâm muốn trèo cao hơn, nhưng cũng cần phải làm việc không thẹn với lòng.” Lão Trương vỗ vỗ bộ ngực rắn chắc của mình, quay đầu nhìn về phía Kiều Kỳ, “Người con thứ tư của Lâm gia giờ đang ở thế yếu, mấy chốt phải xem thử Lâm lão gia có thể gắng được qua khoảng thời gian này hay không, nếu có thể, cậu ta vẫn còn có hi vọng, nếu không thể, thì coi như khó đấy.”