- 🏠 Home
- Đam Mỹ
- Đô Thị
- Bạn Trai Bệnh Kiều Của Tôi
- Chương 26
Bạn Trai Bệnh Kiều Của Tôi
Chương 26
Edit: Thỏ
Bởi vì lần đi chơi này là do tôi đề xuất nên chi phí ăn ở, đi lại dọc đường tôi gần như ra hết, cũng không để Khương Tự chi tiền. Tuy tôi rằng biết chỉ cần một cú điện thoại từ hắn thì cái gì cũng có, đừng nói là thuê xe, nhờ tài xế đưa đi du lịch cũng dư sức thôi mà.
Nhưng tôi không muốn.
Bởi vì gia cảnh đôi bên chênh lệch nên tôi càng không muốn tiêu tiền bạn trai… Có lẽ chuyện này bắt nguồn từ lòng tự tôn nho nhỏ, vì không có thằng con trai nào muốn dựa dẫm tuyệt đối vào nửa kia của mình. Tuy tôi tích cóp không nhiều nhưng tiêu tiền mình kiếm ra cho vợ, tôi cảm thấy rất thoải mái. Thân là đàn ông đàn ang, cứ dựa dẫm vợ thì mặt mũi để đâu.
Vì thế tôi từ bỏ kế hoạch đi nội Mông Cổ, dù sao cả hai còn trẻ, lần này không được thì lần sau đi.
Tôi nói với Khương Tự: “Mình đến Nam Kinh nhé.”
Ngàn năm cổ thành, lục triều cố đô, vô số chuyện xưa đầy mỹ diệu; tôi muốn cùng Khương Tự ghé thăm một chuyến, tiện thể xem có chiêm nghiệm được gì khác hay không.
“Ừ.” Khương Tự dường như không có gì thắc mắc. “Em đi đâu thì anh đi đó.”
Tôi thấy hơi cảm động, này… có phải chồng tung vợ hứng không?
Phương tiện giao thông của hành trình đương nhiên là cao tốc, tuy rằng ngồi cao tốc phải mất những 5 giờ, tuy hơi lâu nhưng chỉ cần ngủ một giấc thì ổn. Sau khi đặt vé trên mạng xong, chúng tôi khởi hành đến Nam Kinh.
Ngồi trong xe nhìn cảnh vật lướt qua tầm mắt khiến tôi cảm thấy rất diệu kỳ, tựa như tôi đang ngồi trong đoàn tàu không gian, nhìn thời gian vụt qua như thế. Có một gương mặt hiện lên trước mắt tôi, đột nhiên tôi nhớ về rất nhiều điều trong quá khứ. Lúc mà tôi vẫn còn thơ dại, hoặc thời phổ thông lầm lũi, kiệm lời; nhưng người mà tôi nghĩ đến nhiều nhất vẫn là Khương Tự.
Hắn tỏ tình với tôi nhiều phải biết, tôi cũng đã quên đó là lần thứ bao nhiêu, nhưng có một lần khiến tôi vẫn nhớ như in trong tâm trí. Có lẽ khi đó tôi quá nặng lời, mà cũng là lần đầu tiên Khương Tự nhìn tôi bằng đôi con ngươi tràn đầy hung hãn. Hắn nghiến răng, gằn với tôi từng câu từng chữ: “Ngày nào đó, cậu-sẽ-là-của-tôi!”
Quả thật tôi bị một gã trai nổi điên dọa cho sợ, vì thế thẹn quá hóa giận bèn mắng một câu ‘bệnh tâm thần’ rồi bỏ chạy luôn. Khương Tự trong ấn tượng của tôi chỉ là một tên công tử bột yếu ớt, vì vậy tôi tàn nhẫn từ chối hắn một cách vô tâm. Nhưng nói không ngại ngùng là nói xạo, sau lần tỏ tình ấy tôi lạnh nhạt với hắn hơn mười ngày, thẳng đến khi một Khương Tự với đôi mắt đỏ hoe kéo tôi đi trên sân bóng rổ… Tôi còn tưởng rằng hắn muốn đánh nhau với tôi đó! Nào ngờ… Hắn đặc biệt có tài khóc lóc cho tôi xem…
Ừ, vẫn là công tử bột mít ướt.
Sau đó… Tôi đã tha thứ hắn. Giờ ngẫm lại có lẽ tôi không thẳng như mình từng nghĩ, dù sao tôi không phải là người với ai cũng mềm lòng. Nhưng từ khi gặp Khương Tự, tựa như số mệnh quấn lấy nhau, dù thế nào cũng không thoát được, cuối cùng đành từ trách mình xui xẻo rơi vào lưới tình của ai kia.
Bất tri bất giác Khương Tự đã hoàn toàn xuất hiện trong cuộc sống của tôi rồi, sự tồn tại của hắn vừa mạnh mẽ lại rõ ràng khiến người ta đành phải chịu thua.
“Nghĩ gì vậy?” Khương Tự ghé sang nhìn tôi.
Hắn cách tôi rất gần, lông mi sắp đâm vào mặt tôi, hơn nữa tôi còn ngửi được mùi sữa tắm nhàn nhạt từ người hắn.
Vì đây là nơi công cộng nên tôi nào dám làm hành động khác người, chỉ khẽ nói: “Nghĩ về anh…”
Khương Tự nhìn tôi chăm chú, sau đó trả lời một cách tự nhiên: “Đông Đông, anh ở đây.”
Trong phút giây bất chợt tựa như tôi bị cái gì bổ trúng…
Nói dễ hiểu, Khương Tự đã đốn tim tôi rồi.
Tôi đành che mặt thở than: “Thôi xong…” Bại trong tay hắn không oan chút nào.
Khương Tự tựa vào tôi, học theo tôi nhìn ra cửa sổ. Đoàn tàu vẫn chạy trong đêm, từ phố thị xa hoa đến nông thôn yên bình, tôi không rõ đã qua bao lâu nhưng mi mắt đã trĩu nặng, cứ thế thϊếp đi.
Tôi bị lạnh mà tỉnh. Lúc mở mắt vẫn thấy bên ngoài một mảnh tối đen, chỉ có ánh đèn của thành thị nơi xa vẫn đang lấp lánh. Tôi xoa xoa chiếc cổ cứng đờ, quay đầu đã thấy Khương Tự đang tựa vào vai tôi, ngủ ngon giấc.
Tôi khẽ lấy tấm chăn đắp cho hắn. Trên tàu rất yên tĩnh, màn hình di động hiển thị 21:23, phỏng chừng 2 giờ sáng hôm sau sẽ tới nơi.
Khương Tự đột nhiên cử động.
Tôi ôm đầu bạn trai chỉnh lại một chút, chợt nghe hắn nỉ non: “Đông Đông à…”
“Em đây.” Tôi điềm nhiên đáp.
“Không phải anh…”
Không phải anh cái gì? Tôi lóng lỗ tai nghe, không gian thoáng chốc rơi vào im lặng, lần nữa nhìn sang đã thấy hắn tỉnh rồi.
Hắn trợn mắt, không hề có dáng vẻ ngủ mê. Đôi con ngươi kia như ẩn chứa cơn khủng hoảng.
“Sao thế?” Vì sao anh có vẻ mặt này, tôi khó hiểu nhìn bạn trai.
“Vừa rồi anh… có nói gì không?”
“Anh nói mớ, em cũng nghe không rõ.” Tôi trả lời.
Khương Tự hít sâu một hơi.
“Sao vậy, sợ lỡ mồm gì đó?” Tôi đùa hắn.
Khương Tự bảo ‘không có gì’, rồi hắn tiếp tục dựa vào tôi ngủ ngoan.
Tôi có chút buồn bực nhìn bạn trai, thử sờ trán hắn – không bị sốt. Tôi không bận tâm đến chuyện ban nãy, chỉ thì thầm: “Ngủ đi, đến nơi em sẽ gọi anh.”
Khương Tự ừ khe khẽ.
***
2 giờ sáng, tôi và Khương Tự xuống trạm cao tốc ở Nam Kinh, sau đó chọn một khách sạn để nghỉ chân.
Bởi vì đã ngủ trên tàu một hồi, tuy rằng vẫn cảm thấy mệt nhưng cũng tôi không quá đuối. Sau khi tắm rửa xong tôi dùng máy tính của khách sạn để lên diễn đàn, Khương Tự tắm xong thấy tôi ngồi dán mặt vào màn hình, hắn bèn đưa tay miết nhẹ vai tôi.
“Sao đó?”
“Ngủ đi, khuya rồi.” Hắn bảo.
“Ừ, chờ em một lát.” Tôi đăng topic xong thì tắt máy, nhanh chóng lăn lên giường với Khương Tự.
Khương Tự rướn người hôn môi tôi, cả hai trao nhau một nụ hôn thật dài. Môi lưỡi của hắn quyến luyến và khát khao đυ.ng chạm, mỗi lần chúng tôi hôn nhau đều nóng bỏng và điên cuồng, thành kính và rung động.
“Ngủ thôi anh.” Tôi tách ra, khẽ xoa đầu hắn. “Ngày mai em lên diễn đàn xem chỗ nào hay ho, rồi tụi mình cùng đi dạo.”
Khương Tự
nửa dựa vào vai tôi, đôi mắt vẫn nhìn chằm chằm môi tôi như cũ. Đối diện với ánh mắt nóng bỏng từ người yêu, tôi bèn giả điên khiêng đồ, làm như không thấy. Hắn như có như không dùng lòng bàn tay mơn trớn xương quai xanh của tôi, vì cảm thấy nhột nên muốn đẩy hắn ra, sau lại kìm xuống. Nghĩ tới nghĩ lui bèn áp hắn dưới giường, bàn tay luồn vào quần áo gã trai, sờ soạng. Khương Tự xuýt xoa một tiếng, hơi thở cũng trở nên nặng nề. Hắn không chịu yếu thế mà sờ mó hạ bộ của tôi. Cả hai chẳng khác nào sói đến mùa động dục, cứ thế quấn quýt, gặm cắn lấy nhau.
Lúc tỉnh lại đã là giữa trưa, tôi nhắm mắt đưa tay sờ chỗ bên cạnh, sờ không thấy người. Tôi mở to mắt đã thấy Khương Tự mất tiêu, tôi ngoảnh đầu, hóa ra hắn đang ngồi bên máy tính, duỗi cái lưng lười.
Khương Tự thấy tôi tỉnh giấc nên đến hôn tôi, cười bảo: “Anh gọi cho em bữa sáng, dậy ăn nào.”
Trong lòng tôi chợt nảy sinh những cảm xúc khác lạ, tôi ôm lấy thắt lưng bạn trai, gục đầu vào bụng hắn mà cười khì.
“Anh giống bảo mẫu ghê, còn chưa cầm thìa đút em ăn cơm thôi đó.” Tôi trêu Khương Tự.
Khương Tự nghiêm túc trả lời: “Anh-là-vợ-em.”
Tôi đệch, tai tôi nóng phừng lên, anh có thể đừng bình tĩnh nói ra những lời này hay không chứ!!
Tôi hăng hái rời giường để đánh răng, rửa mặt, mà câu nói ấy vẫn lặp lại trong đầu. Lúc định thần đã thấy mình đang nhe răng cười nhăn nhở trong gương, hơn nữa Khương Tự đứng bên cạnh ngắm tôi khiến tôi hơi ngượng, vì vậy chỉ rửa mặt qua quýt rồi cầm lấy khăn lông hắn đưa cho. Lau mặt xong, tôi chợt nghiêng đầu nhìn hắn.
“Vợ nè, sao em cảm thấy anh ngày càng hiền huệ?”
“Không thích sao?” Khương Tự nhíu mày, rầu rĩ nhìn tôi. “Vậy em thích gì… Anh nghĩ rằng em thích anh dịu dàng một chút…”
“Anh sao em đều thích, đừng ép bản thân thay đổi làm gì… Đương nhiên anh thế này cũng tốt, kiểu nào cũng tốt.” Tôi thật lòng nói.
Ánh mắt hắn ngấn nước, môi hé mở trông đẹp đẽ làm sao.
Tôi không kìm được lại hôn một cái.
***
Bữa sáng ở Nam Kinh nổi tiếng với món ăn vặt Tiểu Long Bao (bánh bao tí hon). Tuy nhiên bánh bao lần này không giống với lần trước tôi ăn, vì bên trong có sốt. Nếu lúc ăn không cẩn thận sẽ bị văng nước sốt ra ngoài, nhưng mà ăn rất ngon, mềm tan trong miệng. Tôi ăn xong vẫn chưa đã ghiền, tôi còn định chốc nữa ra ngoài gọi thêm hai l*иg đấy.
Khương Tự mỉm cười nhìn tôi ăn, còn xoa xoa bụng tôi. Chợt vẻ mặt hắn có chút vi diệu.
“Sao đó?”
“À… hình như em mập lên.” Khương Tự vuốt ve bụng tôi với điệu bộ có hơi tiếc nuối. “Tối qua anh đã phát hiện cơ bụng em tan rồi…”
Tôi: “…”
Tôi vốn dĩ háu ăn, nhưng ngày xưa
thường xuyên chơi thể thao như bóng rổ, bơi lội các kiểu nên vẫn luôn duy trì vóc dáng hoàn hảo của mình. Nhưng gần đây… Tôi ngẫm lại, gần đây chỉ ru rú trong nhà với hắn để chăm Mao Mao, buổi tối ra ngoài dạo một chút. Ngày tháng trôi qua nhàn nhã thật sự, không mập cũng quỳ…
Tôi ảm đạm thở than: “Thì ra anh nào yêu em, chỉ yêu cơ bụng.”
Khương Tự khựng lại giây lát. Hắn cầm lấy tay tôi, căng thẳng trả lời: “Không phải.”
“Vậy vì sao anh để ý em có cơ bụng hay không, chẳng lẽ mặt em không đẹp sao, chẳng lẽ kỹ thuật trên giường của em không tốt sao, chẳng lẽ vẻ ngoài quan trọng hơn tâm hồn sao?”
Khương Tự nhất thời sửng sốt, lúc nhận ra tôi đang trêu hắn, hắn đã mất vui. Hắn ném cho tôi sắc mặt lạnh tanh và hỏi: “Em biết rõ anh yêu em nhiều bao nhiêu, vì sao muốn nói những lời này?”
Tôi: “…Vâng, em sai rồi. Chụt chụt.”
Tuy rằng cách cư xử đã trở nên dịu dàng nhưng bản tính vẫn không thay đổi, căn bản không thể ghẹo hắn kiểu này, bằng không nét mặt sẽ đen tới đáy.
Ăn sáng xong, tôi lên mạng tra vài địa điểm du lịch, cuối cùng quyết định đến miếu Phu Tử gần đây để đi dạo. Hơn nữa nơi đó có một phố hàng rong, dạo xong có thể ăn vặt thì còn gì bằng.
Khương Tự không ý kiến, cả hai chỉ thay quần áo rồi đi chơi. Khương Tự mặc áo phông trắng và quần jean trắng, trông thật sáng sủa và tươi mát. Đồ tôi mặc chính là bộ quần áo thể thao Khương Tự mua cho (và đôi giày thể thao). Điện thoại nhắc nhở hôm nay nắng to, Khương Tự bèn đội cho tôi một chiếc mũ vành, cả hai cùng ngời ngời xuống phố.
Vì chỉ là du khách ở đây nên tôi không hề ngần ngại mà nắm tay bạn trai giữa chốn đông người, mười ngón tay đan vào nhau, gặp ánh mắt tò mò của người ta cũng mặc kệ. Tôi có cảm giác nhẹ nhàng chưa từng thấy. Khương Tự nắm tay rất chặt, thời tiết oi ả khiến cả hai toát cả mồ hôi, lòng bàn tay cũng hơi dính nhớp nhưng tôi và hắn đều không có ý định buông lơi.
Lần đầu tới Nam Kinh, đất trời xa lạ. Tuy rằng tôi biết miếu Phu Tử ở gần đây nhưng tìm hoài chẳng thấy. Hỏi đường từ vài người lại càng rối hơn, rốt cuộc tôi lấy điện thoại ra tải ứng dụng bản đồ, đi theo hướng dẫn một hồi mới biết thì ra vừa nãy chúng tôi cứ đi vòng quanh một chỗ, còn bảo sao không tìm thấy đường đi.
May mà Khương Tự không chê tôi ngốc, hắn sợ tôi nóng còn dắt tôi đứng dưới bóng cây một hồi. Tôi cởi nón quạt mát cho Khương Tự, bởi vì trông hắn còn nóng hơn cả tôi, sau gáy đầy mồ hôi kia kìa.
“Đi dạo nữa không?” Tôi đau lòng mà hỏi.
“Đã đến thì dạo thêm chút nữa.” Khương Tự kéo lấy tay tôi huơ huơ. “Có thể nắm tay em nhiều hơn chứ?”
Tôi cười nhếch môi, oai vệ mà rằng: “Cưng muốn nắm bao lâu cũng được. Đi nào, hôm nay anh sẽ mua đồ ăn ngon cho cưng.”
Khương Tự mỉm cười vô cùng vui vẻ, tôi nghĩ thầm – cậu trai này dễ dụ quá, vừa nói có đồ ăn ngon đã theo rồi, sau này phải giữ kỹ mới yên tâm…
Dừng chân ở một quán trà sữa, bọn tôi gọi hai ly nước trái cây và một bát kem to. Tôi và hắn anh một thìa, em một thìa mà ăn. Trước kia thấy cặp đôi khác đút nhau khiến tôi cảm thấy khoe mẽ vô cùng, hiện giờ tôi và Khương Tự âu yếm nhau, tôi lại thấy ngọt vô cùng tận. Ôi thôi ngọt ngào như thế, chiếc thìa đối phương ăn qua rất ngọt ngào.
Nghĩ đến trước kia, lúc Khương Tự muốn tôi đút hắn ăn tôi còn không chiều hắn, vì tôi cho rằng lớn già đầu làm mấy trò này quá mất mặt. Giờ thì sao, ông đây chẳng sợ người khác nhìn gì và nghĩ gì, ông đây yêu hắn đó, các người có ý kiến sao?
Khương Tự đương nhiên rất hài lòng với biểu hiện của tôi, sự dịu dàng trong đáy mắt kia sắp tràn ra tới. Tôi ngày càng chắc mẫm – mẹ nó đây mới là tình yêu cuồng nhiệt này. Ngày xưa tôi cư xử với hắn quá lạnh nhạt, chẳng trách Khương Tự nghĩ tôi không yêu hắn. Thành thật mà nói, chút âu yếm này đã là gì, cả hai vui vẻ cớ sao lại cho qua?
Trách thì trách tôi hiểu quá muộn, suy cho cùng, tôi không biết yêu bạn trai đúng cách. Hiện tại khác với trước kia, Khương Tự được tôi dỗ dành đến sắp bám dính trên người tôi, gỡ đều không gỡ được. Ánh mắt hắn nhìn tôi chứa chan tình cảm, nhìn đến tôi tan chảy mới thôi.
Nam Kinh về đêm mát mẻ, tôi và Khương Tự đi trên phiến đá xanh, giữa những con phố được chiếu sáng rực rỡ và dòng người đông đúc. Những tòa nhà cổ xưa, những phương ngữ nhu hòa, tôi có cảm giác đây một bức tranh. Không gian được tô điểm bởi những ngọn đèn mỹ lệ và đám đông vui tươi, nhưng trong mắt tôi chỉ có một người duy nhất.
Dưới vầng sáng mờ nhạt, gương mặt hắn thanh tao như ngọc, lông mi như
cánh quạt xòe, khóe miệng cong lên. Đôi mắt ấy tựa dòng sông phản chiếu ánh đèn, dòng sông chảy xuôi, xoay tròn, cứ thế cuốn tôi vào bể sâu không đáy.
“Em bị anh mê hoặc mất rồi…” Tôi dại ra ngắm bạn trai.
Khương Tự cũng nhìn tôi, biểu cảm nửa vui nửa buồn. Một hồi lâu, hắn nhẹ nhàng hỏi: “Đông Đông, đây không phải mộng, đúng không?”
Tôi đáp: “Em nghĩ thế.”
Nếu vậy, anh nguyện ngàn lần không cần tỉnh giấc. Mãi giữ em trong cơn mộng say, bên em cả đời.
- 🏠 Home
- Đam Mỹ
- Đô Thị
- Bạn Trai Bệnh Kiều Của Tôi
- Chương 26