Chương 16: Trái tim này vì chị mà đập

Vẻ mặt Lâm Liệt nhìn qua có chút tổn thương, lời nói của Giang Nhân khiến cậu có chút buồn bã và tổn thương.

Cậu nắm chặt tay Giang Nhân đặt nó lên ngực.

"Giang Nhân, chị nghe đi, trái tim này đang đập vì chị đó. Em thật sự có ý định ở bên chị cả đời."

Ánh mắt chân thành khiến Giang Nhân nhất thời choáng váng.

Trong l*иg ngực cậu truyền đến nhịp tim đập thình thịch, mạnh mẽ và ổn định. Giống như Lâm Liệt, rõ ràng trông cậu giống như một kẻ xấu, nhưng lại rất ân cần và dịu dàng.

Cô có chút dao động, nhưng sự chênh lệch tuổi tác giữa hai người đã khiến cô lấy lại lý trí.

Cô đã hai mươi tám tuổi, Lâm Liệt mới hai mươi mốt.

Khoảng cách bảy năm khiến cô không thể hấp tấp đồng ý với Lâm Liệt, cô đã qua cái tuổi đó, hiện tại cô chỉ muốn sống một cuộc sống ổn định.

"A Liệt, chúng ta quên chuyện này đi nhé? Em vừa mới về, có muốn ăn gì không để chị làm cho em."

Cô đổi chủ đề, mỉm cười nhìn Lâm Liệt bướng bỉnh trước mặt.

"Nhân Nhân!"

Lâm Liệt có chút tức giận, Giang Nhân cứ như vậy mà thay đổi đề tài, nhưng những cái ôm và hôn sau đó lại khiến cô mất bình tĩnh.

Đôi môi đỏ mọng mềm mại của cô chạm vào môi cậu, ngập ngừng đưa lưỡi mình vào miệng cậu. Điều này khiến cậu không thể kiềm chế được nên trực tiếp ôm lấy Giang Nhân hôn một cách mãnh liệt.

. . . . .

Thời điểm ra ngoài mua đồ ăn, môi Giang Nhân sưng tấy lên, lúc Lâm Liệt hôn cô, cậu hận không thể đem cả người cô nuốt chửng.

Cậu giữ môi mà cắn xé, cuối cùng hôn cô cho đến khi cô không còn cách nào khác phải cầu xin sự tha thứ, lúc này cậu mới buông cô ra.

Thời điểm Giang Nhân mua đồ, cô xấu hổ không dám ngẩng đầu lên, khi có người hỏi cô, cô nói đó là vết côn trùng cắn, nói xong cô trừng mắt nhìn "con côn trùng lớn" bên cạnh.

Tâm tình Lâm Liệt rất tốt, tự nhiên hoàn toàn tiếp nhận Giang Nhân trợn mắt, hai người nắm tay, đan ngón tay suốt hành trình đi mua đồ.

Về đến nhà, Lâm Liệt nhận được điện thoại, có lẽ là có việc quan trọng phải làm, sau khi nhận điện thoại, cậu trịnh trọng nói với Giang Nhân rằng cậu muốn ra ngoài một lát.

"Giang Nhân, nhà em có chút chuyện, có lẽ phải về một lát, chậm nhất là nửa đêm sẽ trở về."

Nghe vậy, lòng Giang Nhân thắt lại, có lẽ là chuyện rất quan trọng, cô an ủi Lâm Liệt.

"Không sao đâu, nếu có việc gì đặc biệt quan trọng thì em nên giải quyết trước, những việc khác để nói sau."

Lâm Liệt gật đầu, đi ra cửa.

Giang Nhân nhìn đống rau cô vừa mua, trong lòng có chút trống rỗng, cô lắc đầu, cuối cùng nhét hết rau vào tủ lạnh.

Ngày hôm sau Giang Nhân một mình đến địa điểm tổ chức tiệc theo địa chỉ mà nhóm đã đề cập.

Vừa xuống xe, cô đã nhìn thấy một người quen ở cửa, là bạn thân Trần Nhã.

"Bé gái!"

Trần Nhã vẫy tay rồi chạy về phía Giang Nhân.

Khi hai người gặp nhau, họ đương nhiên rất phấn khích, Trần Nhã một bên lôi kéo Giang Nhân, một bên kể về những thứ xảy ra trong những năm qua.

"Nhân Nhân, nhiều năm như vậy, cậu hình như không có chút thay đổi nào cả."

Thực sự Giang Nhân không cảm thấy gì, nhưng nghe nói thế cô có chút vui vẻ.

Nhéo nhéo da thịt trên mặt Trần Nhã, cô mỉm cười nói: "Cậu cũng thế, Nhã Nhã, vẫn xinh đẹp như vậy, trẻ trung, tràn đầy sức sống."

Trần Nhã bị nhéo kêu lên oai oái, hai người ồn ào bước đến phòng ăn.

Vừa bước vào, bên trong đã chật kín người, nghe được tiếng động ở cửa, tất cả mọi người đều nhìn qua.