- 🏠 Home
- Đam Mỹ
- Đô Thị
- Bạn Trai 30 Điểm
- Chương 8
Bạn Trai 30 Điểm
Chương 8
Ngày hôm sau đến tận khi mặt trời đã lên cao tôi mới chậm chạp thức dậy. Lương Diệp vẫn còn ôm tôi, vùi đầu vào hõm vai tôi ngủ, chỉ có thể thấy một đầu tóc đen ngắn.
Nếu không ra ngoài chơi, vậy thì tổng dọn nhà vệ sinh một chút cũng được. Tôi không thích có người ngoài trong nhà, nên việc quét dọn nhà cửa đều tự mình làm.
Tôi dùng máy hút bụi hút một vòng khắp nhà, Lương Diệp cầm cây lau nhà đi phía sau lau sạch. Tôi ngồi trên sô pha nhìn hắn xắn tay áo lên lộ ra bắp tay rắn chắc màu lúa mạch, tỉ mỉ lau sạch những chỗ còn đọng nước trên sàn gỗ.
Đột nhiên nhớ tới ngày mình nói chia tay với Lương Diệp, hắn người đầy mỏi mệt chạy tới tìm tôi, có chìa khóa nhưng lại không dám mở cửa, chỉ yên lặng ngồi chờ trong đêm với vali hành lý, chờ tôi về.
Tôi nghĩ nếu ngày đó mình không về nhà, hắn khẳng định cũng sẽ không mở của vào, giống như một người vô gia cư một trú tạm trước cửa nhà người khác.
Lòng tôi có chút chua xót, thuận miệng hỏi: "Sống với em trong căn phòng nhỏ này, anh có chỗ nào khó chịu không, phó tổng?"
Lúc trước cũng đã nói, hắn chuyển tới nhà tôi sau khi cả hai xác định mối quan hệ, trước đó tôi chỉ nghĩ một người ở, phòng khách cũng rất nhỏ, hai người đàn ông trưởng thành cùng ở không được tính là thoải mái, được cái giao thông thuận tiện.
Hắn nghe vậy nói: "Đương nhiên không có."
"Em không thích sao? Không thích thì đổi." Lương Diệp bổ sung thêm.
"Không phải." Tôi nói, "Cái đó... Em lần sau sẽ không nói anh không được ở đây nữa, đây chính là nhà của hai chúng ta." Tôi nhảy xuống khỏi sô pha, cầm khăn lau khắp phòng, ra vẻ thoải mái nói, "Anh có thể xem đây là nhà của mình."
Tôi đi vào phòng ngủ, Lương Diệp như với bóng mà theo sau, tôi làm bộ tức giận: "Đừng đi theo em."
Tôi có chút bối rối, thật ra là dang xấu hổ vì mới thổ lộ. Tôi muốn lau dọn lại tủ đầu giưỡng cho đỡ ngại, thì thấy bên trên bày một chai bôi trong chỉ còn nửa và một hộp bαo ©αo sυ đã mở.
Tôi đỏ mặt ngồi xổm xuống mở ngăn kéo muốn ném tất cả vào bên trong lại phát hiện một cái hộp nhỏ màu đỏ, nằm gọn trong một góc.
Tôi đang muốn lấy ra, thì Lương Diệp vẫn luôn theo sát phía sau đột nhiên tiến tới ý đồ muốn cướp.
"Không phải nói cho em sao?" Tôi nghiêng người tránh thoát, "Cho em xem."
Lương Diệp nhìn tôi cười nói: "Anh muốn có chút nghi thức."
Tôi ngồi xổm trước tủ đầu giường, hắn mang một bộ đồ ở nhà đơn giản, tay áo vẫn đang còn xắn lên.
Lương Diệp đi dép lê, quỳ một chân xuống.
"... Anh vốn dĩ có rất nhiều ý tưởng, chờ anh giải quyết xong chuyện trong nhà, lại nói cho em biết chuyện được thăng chức... " Hắn nói, "Có thể chọn nhà hàng Ngọc trai đen mà em thích, ngay khoảnh khắc mừng năm mới...."
Hắn nói: "Mà thôi, không biết làm sao em biết được,.... Chuyện này cũng không quan trọng..."
Hắn mở hộp nhỏ ra, để lộ chiếc nhẫn bạch kim bên trong.
"Mạn Mạn." Hắn nói với tôi, "Anh... có rất nhiều khuyết điểm, còn hay làm em buồn, khiến em thất vọng, anh sẽ thay đổi....Em có nguyện ý không?
Tôi không đứng lên, bởi như thế này chúng tôi có thể gần như nhìn thẳng vào đối phương. Tôi có thể nhìn thấy bàn tay vì căng thẳng mà run lên của hắn, đôi mắt ngày thường không chút gợn sóng, nay đầy ắp tình yêu.
Chúng cùng với chiếc nhẫn, cùng với chủ nhân, ấp iu trong đôi bàn tay mà dâng về phía tôi.
"Nguyện ý, cực kỳ nguyện ý."Tôi vươn tay trái mình ra, cười với hắn, "Đeo cho em đi."
*
Vì thế giữa lúc dọn dẹp, chúng tôi xem như hoàn thành lễ kết hôn với nhau.
Hắn nói: "Nhẫn của anh trong xe, để anh đi lấy."
Tôi không chừa cho hắn chút mặt mũi nào mà nói: "Cho nên mỗi ngày anh đều buổi sáng lên xe mang nhẫn, tối về thì tháo xuống, cứ vậy suốt một năm trời."
Hắn im lặng gật đầu.
"Sau đó còn lặng lẽ đổi tên em trong danh bạ thành 'Bà xã'." Tôi làm bộ hưng sư vấn tội.
Chuyện này vượt ngoài tầm kiểm soát của hắn, hắn trở tay muốn ôm tôi: "....Em làm sao biết được?"
Tôi giả vờ né tránh, nghẹn cười nói: "Bởi vì cấp dưới của anh gọi điện cho em thì kêu chị dâu, sau đó lại phát hiện đầu bên kia điện thoại là giọng đàn ông."
"Anh không có ý định giấu giếm với bọn họ." Lương Diệp như thợ săn cuối cùng cũng bắt được con mồi, ôm lấy tôi nói, "Nếu em đồng ý, tết Nguyên Đán có thể đến công ty anh xem một chút."
Tôi chọc hắn: "Là đi show ân ái với anh thì đúng hơn."
Hắn nắm lấy tay tôi nhẹ hôn hôn: "Ừm."
*
Thứ sáu đầu năm mới là ngày gia đình mỗi năm một lần của công ty hắn, tôi xin nghỉ sáng sớm lên xe theo Lương Diệp tới công ty.
Lúc ngồi trên xe tôi mới ý thức được một vấn đề: "Em sẽ gặp người nhà của anh không?"
Hắn lắc đầu: "Sẽ không, năm nay anh chủ trì hoạt động."
Sau đó hắn có chút căng thẳng, vừa lái xe vừa bớt chút thời gian liếc mắt nhìn tôi một cái: "Tết năm nay em có muốn...."
Tôi nhìn chiếc nhẫn trên ngón tay: "Lương Diệp."
Tôi nói: "Tết năm nay gặp mặt người lớn trong nhà đi."
Tốc độ xe chạy có chút tăng lên, lúc sau lại chậm lại, cuối cùng dừng hẳn, vẻ mặt hắn sáng rỡ một cách khó hiểu.
*
Công ty hôm nay trên dưới đều rất náo nhiệt, tôi đi bên canh Lương Diệp, trẻ con chơi đùa lăn lộn trên bãi cỏ, dọc theo đường đi có rất nhiều người chào hỏi Lương Diệp: "Lương tổng."
Tôi muốn điệu thấp một chút, vì thế thả chậm bước chân đi phía sau hắn.
Mới đi được hai bước đã bị hắn phát hiện, hắn nghiêng đầu nhìn rồi ôm lấy bả vai tôi: "Đi theo anh."
Tôi bị hắn dẫn vào tòa nhà, tôi hỏi: "Đi đâu?"
Lương Diệp nói, trước tiên đưa em tham qua một vòng.
Tôi cứ tưởng hắn sẽ dẫn tôi dạo loanh quanh bên ngoài, nhưng không ngờ hắn lại đưa thẳng tôi vào trong khu văn phòng tầng 2.
Tôi:......
Cũng may hôm nay chắc là ngày gia đình, bên trrong chỉ có vài ba người đứng thành nhóm đeo thẻ công tác, cầm cà phê nói chuyện phiếm, có đứa nhóc được ba mẹ nắm tay, chỉ vào một chỗ nói: "Bảo bảo, con nhìn này, đây là nơi mẹ thường làm việc đấy ~"
"Oa-" Nhóc con mắt sáng ngời, tò mò nhảy cẫng lên, tôi cũng bật cười, nhớ tới khi còn bé được ba mẹ dẫn đi chơi cũng cảm thấy mới mẻ và thú vị như thế.
Bọn họ thấy Lương Diệp thì đi tới: "Lương tổng."
Lương Diệp đại khá cũng trạc tuổi bọn họ, so với một số người thì trẻ hơn, nên cũng thân thiện chào hỏi lại, hắn nói: "Tôi cũng mang người nhà tới chơi."
Bọn họ thuận theo tầm mắt nhìn tới tôi, tôi leo lên lưng cọp thì khó xuống, đành phải cười một cái coi như chào hỏi
"Em trai của cậu?" Một người đàn ông trong nhóm thuận miệng hỏi.
"Không phải." Lương Diệp nói, ôm lấy vai tôi đi về phía trước, "Là người yêu."
Tôi quả thật không dám tưởng tượng vẻ mặt của những phía sau.
Lúc ra tới hành lang tôi đánh rớt cái tay đang khoác trên vai mình xuống, hắn thức thời hỏi: "Mạn Mạn, em giận sao?"
Tôi mặt mày đỏ bừng đi về phía trước, nếu thật sự mà phân tích thì tôi hiện tại đang cực kỳ ngượng ngùng, tôi nhỏ giọng nói: "Sao lúc ở nhà anh nói có 2 câu đã đỏ mặt, ra ngoài giới thiệu em là người yêu thì mặt không đỏ tim không đập vậy."
Hắn cũng nhỏ giọng nói: "Đó không giống nhau."
Cuối hành lang là khu vực giải pha trà, Lương Diệp xun xoe, ân cần nói: "Mạn Mạn, anh pha trà sữa cho em nhé."
Hắn nói xong thì chạy tới quầy pha chế phô bày tài nghệ, tôi ngồi vào trên ghế bành, mở điện thoại ra xem có tin nhắn nào về công việc cần trả lời gấp không.
Tiếp theo, một bóng người xuất hiện ngối xuống đối diện trước tôi.
Tôi còn tưởng Lương Diệp làm xong nhanh thế, ngẩng đầu lên nhìn thấy một gương mặt quen thuộc, nhưng không phải Lương Diệp.
Tưởng Huyên ngạc nhiên nhìn tôi, trên cổ còn đeo thẻ công tác: "Anh, sao anh lại ở đây?"
Tôi bị tình yêu làm cho lu mờ đầu óc, hoàn toàn quên mất còn có tên nhóc dở hơi này. Tôi liếc mắt tìm kiếm Lương Diệp, phát hiện hắn đang đi về bên phía này.
Tôi vẫy tay với hắn, để hắn tới, sau đó chuyển hướng sang phía Tưởng Huyên, bình tĩnh nói: "Tôi đi cùng người nhà."
Lương Diệp nhét cốc trà sữa mới pha vào tay tôi, tôi thuận thế nắm tay hắn: "Giới thiệu một chút, đây là bạn trai của tôi, Lương Diệp. Người này là Tưởng Huyên, bạn em."
Lương Diệp chào hỏi với cậu ta: "Tôi biết cậu, lúc trước có thực tập ở bộ phận chúng tôi một thời gian."
Vẻ mặt của Tưởng Huyên chỉ có thể mô ta bằng hai từ trống rỗng, tôi cảm thấy có chút tội lỗi, giải thích: "Không phải cố ý giấu cậu, lúc ấy chúng tôi mới cãi nhau xong, rất xin lỗi."
"Vậy bà xã của anh là....." Tưởng Huyên chỉ chỉ tôi, tôi khó khăn gật đầu.
Lương Diệp nghe tôi nói, bình tĩnh nhích lại gần tôi.
Tưởng Huyên: "Cho nên, Lương tổng, anh là gay?"
Tôi, Lương Diệp:.....
Lương Diệp nhìn về phía cậu ta nói: "Lúc trước không biết, gặp Mạn Mạn mới xác định."
Tôi có chút xấu hổ nghiêng đầu nhìn cảnh vật bên ngoài cửa sổ sát đất, không muốn thừa nhận bản thân đang cực kỳ vui. Không ngờ Lương Diệp sau khi thổ lộ rồi mẹ nó cái gì cũng dám nói.
Tưởng Huyên đáng thương hết nhìn Lương Diệp lại nhìn tôi, lại nói hai chúng tôi may mắn đều là đối tượng động tâm của Tưởng Huyên.
Hắn nói: "Em hiểu rồi, ài.. Chả trách không tới lượt em..."
Tôi an ủi cậu ta: "Lần sau Tiểu Dặc giới thiệu đối tượng cho cậu, tôi cũng sẽ lưu ý cho."
*
Lương Diệp nhìn đồng hồ nói với tôi: "Lát nữa bên ngoài sân cỏ có tổ chức một buổi lễ khai mạc nhỏ, anh phải lên phát biểu mấy câu."
Chúng tôi tạm biệt Tưởng Huyên - trước khi đi cậu ta còn nhấn mạnh chuyện đối tượng với tôi. Trên bãi cỏ dựng một cái sân khấu nhỏ, phía trước là một cái microphone, tiếng nhạc rộn ràng phát ra từ hai cái loa gần đó, buổi sáng mùa đông ấm áp, ánh mặt trời chiếu xuống khiến cho mọi người đều cảm thấy thư thái.
Mọi người bị tiếng nhạc hấp dẫn tụ tập lại ngày càng nhiều, tôi đứng dưới đài, nhìn Lương Diệp bước lên sân khấu trong tiếng vỗ tay hoan hô.
Đây là lần đầu tiên tôi nhìn thấy trạng thái Lương Diệp làm việc - Chính xác hơn mà nói là bộ dạng làm việc trước mặt mọi người.
Hắn cao ngạo đứng ở nơi đó, khẽ mỉm cười một cái, giọng nói trầm thấp cất lên: "Chúc mọi người có một buổi sáng tốt lành, tôi là Lương Diệp."
Tiếng vỗ tay dần nhỏ xuống, hắn tiếp tục nói: "Hôm nay là ngày gia đinh, rất nhiều đồng nghiệp đều đứng cạnh bên người nhà của mình, cha mẹ, vợ, chồng, con cái."
Tôi quét mắt nhìn bốn phía, rất nhiều đứa trẻ giống như chim cánh cụt nép trước người cha mẹ, tôi nghe thấy Lương Diệp nói: "Đối với tôi mà nói, gia đình rất quan trọng. Nhưng hai năm qua, bởi vì nhiều nguyên nhân mà tôi đã đầu tư quá nhiều thời gian vào công việc để rồi bỏ quên gia đình."
"Nhưng lý do tôi cố gắng phấn đấu cũng vì muốn được ở bên người mình yêu, tin chắc có nhiều đồng nghiệp cũng giống như tôi."
"May mắn thay người yêu tôi đã chọn cách bao dung, để tôi có cơ hội bù đắp những sai lầm trong những ngày tháng sau này...."
Tôi chăm chú nhìn Lương Diệp trên sân khấu, dáng vẻ tự tin dịu dàng của hắn khiến tôi như thấy thêm một mặt khác.
"Điều này cũng khiến tôi ý thức được để cân bằng giữa gia đình và công việc là một loại khảo nghiệm." Hắn nói, "Bởi vậy, trong một tháng này, tôi đã chỉnh sửa lại một số suy định và quy tắc làm việc, bao gồm mở rộng phạm vi làm việc không giới hạn chỉ ở văn phòng, thời gian làm việc được điều chỉnh linh hoạt, cùng với đề cao phúc lợi cho gia đình nhân viên. Đến lúc đó cũng cần mọi người tích cực đề xuất đóng gớp ý kiến."
"Cuối cùng, hi vọng không chỉ là ngày gia đình, mà mỗi một ngày, chúng ta đều có thể cùng người yêu thương làm bạn bên nhau, cảm ơn tất cả mọi người."
Tiếng vỗ tay dưới sân khấu kéo dài mãi không dứt, chẳng cần nói đến tâm trạng hiện giờ của tôi, tôi rời khỏi đám đông đi về phía hắn, Lương Diệp giang rộng cánh tay, vì thế dưới tầm mắt bao người, cũng có thể là chẳng ai để ý, chúng tôi gắt gao ôm chặt lấy nhau
- 🏠 Home
- Đam Mỹ
- Đô Thị
- Bạn Trai 30 Điểm
- Chương 8