Chương 3

Thứ hai tôi vẫn tan làm như thường lệ, chưa tới thang máy đã nhận được điện thoại của Tần Tiểu Dặc gọi tới: " Bảo bối, mau xuống dưới, mời cậu ăn cơm tối."

Mới xuống lầu đã nhìn thấy chiếc xe Ferrari màu đỏ tươi đậu chính giữa lối ra vào, bất chấp ánh mắt sôi nổi như lễ rửa tội của người đi đường. Tôi đầu đầy vạch đen chạy tới mở cửa nhìn thấy lúm đồng tiền như hoa của Tần Tiểu Dặc còn chu đáo thắt dây an toàn giúp tôi, nói: "Đi đi đi, đi ăn cơm thôi."

Tôi hỏi: "Sao hôm nay lại hẹn tớ?"

Cậu ta thuần thục lái xe ra ngoài, hòa vào dòng xe cộ tấp nập trên đường: "Nhớ cậu chứ sao."

Tần Tiểu Dặc thường hay hẹn tôi, nhưng hôm nay mới thứ hai, mới cách mấy ngày không gặp đã nóng lòng tự mình lái xe đến tìm tôi ăn cơm, điều này khiến tôi cảm thấy hơi lạ.

Mà linh cảm của tôi cuối cùng cũng thành thật, bước chân đầu tiền vào ghế lô tôi đã cảm thấy sự khác thường -- Thứ nhất hai người ăn bữa cơm bình thường sao phải đặt ghế lô, tiếp đó chỗ ghế ngồi đã có một người đàn ông chờ sẵn ở đó, nghe thấy tiếng động lập tức đứng lên chào đón.

Được lắm Tần Tiểu Dặc, tôi còn chưa chia tay cậu đã vội vàng làm bà mối rồi. Tôi quay đầu trừng mắt nhìn cậu ta, cậu ta lại cười trấn an nói: "Chỉ là làm quen bạn mới một chút! Làm quen!"

Tôi căng da đầu đi về phía trước hai bước, người nọ bắt tay tôi: "Xin chào, xin chào."

Tôi chào hỏi với đối phương, quay đầu nhìn lại, Tần Tiểu Dặc đã bốc hơi từ lúc nào.

Tôi hạ quyết tâm tuyệt giao với cậu ta một ngày, cũng bắt đầu tự hỏi làm sao để uyển chuyển nói với người trước mặt là tôi đã có đối tượng rồi.

Tôi còn đang tự hỏi, thì cậu ta đã bắt đầu nói chuyện.

Cậu ta nhìn qua rất trẻ, quanh người là sức sống tuổi trẻ của người vừa mới bước chân vào xã hội - là kiểu ngây thơ hồn nhiên chưa bị sự tàn khốc của cuộc sống vùi dập. Trong ghế lô có máy sưởi, cậu ta cởϊ áσ khoác chỉ mặc một chiếc áo len màu xám, in hằn a một chút cơ bắp trên người.

Cậu ta tự giới thiệu mình tên là Tưởng Huyên, năm nay 24 tuổi - Tần Tiểu Dặc kiếm đâu ra tiểu thịt tươi nhỏ hơn chúng tôi đến cả 5 tuổi vậy.

Cậu ta nói môn thể thao yêu thích của mình là lặn, còn kể đã từng tham gia một cuộc thi lặn ở bên Thái Lan. Cậu ta kể chuyện rất hăng hái, cũng có chút thú vị, khiến tôi không tìm được chút cơ hội nào để thông báo chuyện mình đã có bạn trai, không thể nói ra một cách đột ngột được, như vậy rất bất lịch sự, cũng cảm giác như bị thần kinh.

Tôi nhớ lại lời Tần Tiểu Dặc, coi như làm quen một người bạn mới, quyết định thả lòng tâm thái, chờ dùng bữa xong sẽ nói.

Tôi lịch sự phụ họa một chút với cậu ra, thầm nghĩ đúng là một thanh niên tràn đầy năng lượng, cậu ta nháy mắt hỏi tôi có sở thích gì không, tôi nói tôi thích xem phim.Chúng tôi lại trao đổi những bộ phim yêu thích của mình. Bạn học họ Tưởng là một người yêu thích vận động cuồng dã, lại có gu xem phim nghệ thuật giống như tôi, không thích những bộ phim hành động không khoa học, hay những bộ phim thương mại mỳ ăn liền, mà chỉ thích những bộ phim chính kịch có tính nghệ thuật.

Cậu ta nói từ chuyện phong hoa tuyết nguyệt lại tới cuộc sống đời thường, nghe tôi giới thiệu xong, cậu ta cũng kể về công việc hiện tại của mình, nói mình đang làm marketing của công ty XX.

Tôi thầm nghĩ, còn có chuyện trùng hợp như thế này?

Tôi ngước mắt lên nhìn cậu ta, hỏi: "Cậu có biết Lương Diệp của bộ phận marketing quốc tế không?"

Tên nhóc này trong chớp mắt hưng phấn nói: "Biết, anh cũng quen anh ấy sao?"

Tôi trầm tư một chút, nói lấp lửng: "Ừm."

Cậu ta kể lúc mới tốt nghiệp đại học vào công ty làm là đi theo Lương Diệp: "Lúc ấy em còn muốn cố gắng thu hút sự chú ý của anh ấy một chút, nói muốn mời ăn cơm nhưng đều bị anh ấy từ chối, quả thật là dầu muối không ăn."

Những lời này khiến tôi có chút suy đoán, hoặc có thể nói là suy đoán của tôi dần hoàn thiện. Theo giác quan thứ sáu của tôi, cách nói chuyện, ngôn ngữ, hành động,.... của cậu ta

Tôi lớn gan chứng thực, tôi nói: "Thật ra tôi là 1."

Cậu ta quả nhiên mắc mưu, nhanh chóng thú nhận: "A, thật sao? Nhìn anh có chút không giống, thật tốt quá... Thật ra em tương đối thích làm 0...."

"Cậu là 0.5 trong truyền thuyết sao, 0 giả 1?" Tôi mặt lạnh dọa cậu ta, "Cậu chắc đã nói dối Tần Tiểu Dặc, nếu không cậu ấy sẽ không giới thiệu cậu với tôi."

Cậu ta lúc này hiểu ra mình bị lừa, khóc lóc kể: "Bởi vì thuần 1 thật sự rất khó tìm.... Em cũng có thể làm 1 được, Tiểu Dặc nói bạn của anh ấy rất đẹp trai, nên em mới....."

Cậu ta do dự nói: "Anh, anh thật sự rất đẹp, em chắc có thể.... làm 1?"

Tôi nghẹn lời, cảm thấy có chút bất lực, nói: "Cậu trước hết nói cho xong chuyện về Lương Diệp đã...."

Cậu ta lập tức thay đổi tâm trạng: "À... Anh ấy thật sự rất lạnh lùng, nhưng em rất tin tưởng vào gay rada của mình, em cảm thấy anh ấy là gay, hơn nữa còn là 1, kết quả không ngờ....Dù sao đó cũng là lần đầu tiên em đoán sai."

Cách nói này khiến tôi cảm thấy có chút kỳ quái, tôi hỏi: "Cho nên nói, Lương Diệp không phải gay?"

Lời cậu ta nói khiến tôi cảm giác sâu sắc được khoảng cách thế hệ.

Tưởng Huyên lắc đầu: "Là trai thẳng. Thứ nhất là không thể đả động gì được anh ấy, thứ hai là, sau một năm làm việc ở công ty, mọi người đồn nhau Lương Diệp đã kết hôn, còn nói vợ anh ấy rất xinh đẹp."

Tôi cảm thấy đúng là vớ vẩn, trong chuyện này chắc chắn có hiểu lầm gì đấy: "..... Cậu chắc chứ?"

Cậu ta nói "Dạ", lại bổ sung: "Có lần ở trong phòng trà em có nhìn thấy, trên ngón áp út của anh ấy có một chiếc nhẫn."

Tôi nhìn ngón áp út trống trơn của mình.

Tôi không biết Lương Diệp còn mang nhẫn, nhẫn của hắn tôi chưa bao giờ thấy.

Tôi đang phỏng đoán tới khả năng khác, cậu ta lại nói: "Còn nữa! Chị dâu cũng từng tới công ty rồi, em nhớ rất rõ! Có lần hình như là giúp anh ấy đưa thứ gì, lúc đó mấy người trong công ty còn nói với em, vợ anh ấy rất đẹp, hai người nhìn có tướng phu thê."

Tôi chưa từng tới công ty hắn lần nào.

*

"Ngài Tiểu Dặc đã thanh toán hóa đơn rồi ạ." Giám đốc cười ha ha tiễn chúng tôi ra tới tận cửa nhà hàng, tôi chỉ có thể nhét điện thoại đã mở sẵn mã QR vào túi.

Tưởng Huyên hỏi: "Em đưa anh về?"

Tôi châm chước nói: "Thật xin lỗi cậu, chuyện này là tự Tiểu Dặc chủ trương, thật ra tôi..."

"Có đối tượng?" Tưởng Huyên nói, "Em biết mà, anh tốt như vậy, làm sao không có ai được."

Nhận xét thẳng thắn này khiến tôi có chút xấu hổ, nhưng hiện tại tôi chẳng có tâm trạng nào mà cười nổi, tôi dùng kinh nghiệm của người trưởng thành nhiều năm lăn lộn trong xã hội miễn cưỡng đáp lời: "Thôi, nếu chúng ta giống nhau, vậy thì làm bạn đi."

Cậu ta lại nắm lấy tay tôi, nhấn mạnh: "Anh, em có thể vì anh mà làm 1."

Tôi phất tay, bảo cậu ta nhanh về nhà.

*

Chờ đến khi một mình một người trên đường, tôi bỗng nhiên cảm thấy mờ mịt.

Giống như một đống vấn đề bị tắc nghẽn bỗng chốc được khơi thông, đó đều là những thứ mà tôi trốn tránh, kìm nén đã lâu, mà tôi mệt mỏi không xử lý được tất cả cùng một lúc.

Nửa năm nay Lương Diệp thường xuyên đi công tác, cũng là vì lý do này sao?

Tôi lại bắt đầu miên man suy nghĩ, cuộn len rối tung cuối cùng cũng mơ hồ như bắt được một đầu. Tôi nghĩ, làm sao có thể?

Tôi đột nhiên nhớ đến người bạn thân nhất thời cấp 3 của mình, là du học sinh nước anh, thường nhận mua hàng xách tay cho người khác. Tôi không hứng thú lắm với đồ hiệu, nhưng muốn ủng hộ việc làm ăn của cậu ta, cũng chuyển hơn 5 vạn.

Tôi chưa bao giờ nhận được một món hàng nào, một năm sau nhớ tới mới nhắn tin hỏi, thì cậu ta bảo hàng bị hải quan chặn, không gửi đi được, chờ tới black friday rồi cậu ta sẽ mua gửi về.

Tôi tin tưởng cậu ta, bởi vì đã từng cùng nhau đồng cam cộng khổ trải qua những tháng ngày đen tối thời cấp ba, cả hai là bạn bàn trước bàn sau, cậu ta đối xử với tôi rất tốt, còn giúp tôi nâng cao thành tích môn vật lý.

Tới khi có một bạn học khác nhắn tin với tôi, tôi mới biết có hơn người 50 người đã bị lừa, số tiền lên tới cả trăm vạn. Tiền lừa được của người khác cậu ta đều mang đi tiêu xài, chỉ có một số ít người nghi ngờ hối thúc, cậu ta mới kiếm người mua dùm.

Vì sao phải mua dùm ư?

Bởi vì cậu ta căn bản không phải ở nước ngoài gì hết, cậu ta lừa mọi người, trốn ở một địa phương nào đó.

Lúc ấy nghe chuyện này tôi cảm thấy khó tin nhiều hơn là tức giận, rốt cuộc cũng hiểu rõ cuộc sống này giống như những vở kịch, mỗi người có một cách diễn riêng. Cha mẹ cậu ta vì để tránh cho cậu ta khỏi tai ương lao ngục đã vất vả suốt hai năm, vay mượn chắp vá trả toàn bộ nợ giúp hắn.

Đó là lần đầu tiên tôi cảm thấy được một người có thể sống mà bạc nhược và suy đồi đến mức ấy, về sau cậu ta cắt đứt hoàn toàn liên hệ với mọi người chúng tôi, chặn hết phương thức liên lạc.

Có mấy người chưa bị chặn nói với tôi, cho dù bị đưa tới đồn công an nói chuyện mấy ngày, cậu ta vẫn cứ ngụy trang một vẻ trầm tĩnh ôn hoàn, giả vờ mình là một du học sinh nước Anh.

Tôi cảm thấy thật sự rất khó hiểu, sau đó còn có mấy lần mơ thấy cậu ta, lần nào tôi cũng hỏi, tại sao cậu phải làm như vậy? Cậu không nghĩ tới hậu quả sao?

Nhưng tôi chưa từng biết được đáp án.

Tôi đột nhiên nghĩ tới cậu ta, là bởi vì tôi lần nữa lại cảm nhận được cuộc sống này thật khó hiểu và thiếu logic, hay tại vì tôi không biết nhìn người?

Trước khi cắt đứt liên lạc với Đinh Vũ Mạnh, những điều cậu ta nói đều rất chân thành, chúng tôi còn hẹn nhau chờ cậu ta nghỉ hè về nước tôi sẽ mới cơm, coi như làm bữa tiệc đón gió tẩy trần cho cậu ta.

Mà lại không biết, căn bản không có chuyến bay nào từ Anh về Trung Quốc.