Bạn Tôi Tình Tôi

Chưa có ai đánh giá truyện này!
Tác Giả: Đề Cử
Tình Trạng: Hoàn Thành
Thể loại: Lãng mạn Dịch giả: Hiệu Constant "Một cuốn tiểu thuyết lấp lánh, khoáng đạt, ngọt bùi cay đắng một cách tinh tế." (Le Quotidien). "400 trang lật giở không ngừng, về cảm giác tốt đẹp và nhữn …
Xem Thêm

Chương 3
Tầng trệt của ngôi nhà ngập tràn ánh nắng, Antoine lấy hộp sữa trong tủ lạnh và rót ngập bát ngũ cốc của Louis.

- Đừng cho nhiều quá bố ơi, nếu không chúng sẽ nhũn hết, Louis vừa nói vừa đẩy cánh tay bố nó ra.

- Đấy không phải là cái cớ để đánh đổ hết phần còn lại ra bàn như thế này! Antoine la lên khi với tay lấy tấm bọt thấm trên gờ bồn rửa bát.

Có tiếng gõ cửa, Antoine băng qua phòng khách. Cánh cửa chỉ vừa hé mở, thì Mathias, vẫn mặc nguyên pyjama, bước vào với vẻ dứt khoát.

- Cậu có cà phê không?

- Chào!

- Chào, Mathias trả lời và ngồi xuống cạnh Louis.

Cậu bé cúi gằm đầu xuống bát của mình.

- Ngủ ngon chứ? Antoine hỏi.

- Sườn trái của tớ ngủ rất ngon, còn sườn bên phải thì bị chật chỗ.

Mathias lấy một miếng bánh mì sấy trong giỏ đựng bánh rồi quệt đẫy bơ và mứt.

- Cái gì khiến cậu đến sớm quá vậy? Antoine vừa hỏi vừa đặt tách cà phê trước mặt bạn.

- Cậu đã bắt tớ di cư đến Vương quốc Anh hay Vương quốc Gulliver (lối chơi chữ của tác giả. Bởi từ Royallaume-Uni (Vương quốc Anh) và royllaume de Gulliver có cách đọc hơi giống nhau. Gulliver là nhân vật chính trong tiểu thuyết châm biếm và quái dị cửa Swift (Nhà văn lớn người Ireland 1667-1745) có tên Du ngoạn qua nhiều xứ sở xa lạ của bốn phần thế giới của Lemuel Gulliver được viết năm 1726) đấy hả?

- Có chuyện gì vậy?

- Chuyện rằng có một tia nắng mặt trời len vào bếp nhà tớ và rằng không thể chứa được hai người trong đó nên tớ đến dùng bữa sáng ở nhà cậu! Cậu có mật ong không?

- Ở ngay trước mặt cậu!

- Thật ra, tớ nghĩ là đã hiểu được, Mathias tiếp tục trong lúc cắn ngập miếng bánh mì phết bơ. Ở đây, ki-lô-mét trở thành dặm (một dặm bằng 1609 mét), độ Celsius (Celsius Anders: Nhà thiên văn học và vật lý học người Thụy Điển 1701-1744. Ông đã sáng tạo ra thang nhiệt kế bánh phân và đã lấy tên của mình đặt cho nó) trở thành độ Fahrenheit (Daniel Fahrenheit: Nhà vật lý người Đức 1686-1736, ông sáng tạo ra một nhiệt kế tử trọng và sự chia độ của nhiệt kế và nhiệt kế đó đã mang tên của ông) và “nhỏ” được chuyển đổi thành “bé tí bé ti”.

- Tớ đã sang ông nhà hàng xóm của tớ dùng trà hai ba lần, tớ nhận thấy rằng chỗ đó đúng ra rất ấm cúng!

- Thế nhưng, nó không phải là ấm cúng, mà là bé tí bé tẹo!

Louis rời khỏi bàn và leo lên phòng mình lấy cặp sách. Lát sau, nó trở xuống.

- Nếu cậu không phiền, thì tớ sẽ đi đưa con trai đến trường. Cậu không đến hiệu sách à?

- Tớ đợi xe tải chuyển đồ tới.

- Cậu cần trợ giúp không?

- Ô không, chỉ mất vài khắc thôi mà, chỉ mất thời gian dỡ hai cái ghế và một cái gối thì cái chòi nhỏ của tớ đã ngồn ngộn đến phát nổ ra rồi!

- Tùy ý cậu thôi! Antoine trả lời với một giọng khô khốc. Sập cửa lại khi ra nhé.

Mathias đuổi kịp khi Antoine đã đến bên Louis trên thềm nhà.

- Cậu có khăn tắm sạch để ở chỗ nào? Tớ sẽ tắm nhờ ở đây, trong phòng tắm nhà tớ, phải giơ chân lên để giữ vòi hoa sen.

- Cậu làm tớ bực lắm rồi đấy! Antoine trả lời và rời khỏi nhà.

Louis ngồi trên ghế của khách trên chiếc Austin Healey và tự đóng khóa dây bảo hiểm an toàn cho mình.

- Hắn khiến mình bực thật sự, Antoine lẩm bẩm trong lúc cho xe chạy giật lùi trên phố.

Một chiếc xe tải của hãng Delahaye Moving đang loay hoay để đỗ trước cửa nhà anh.

* * *

Mười phút sau, Mathias gọi cầu cứu Antoine. Anh đã sập cửa cẩn thận, như bạn yêu cầu, nhưng chùm chìa khóa của anh lại nằm trên mặt bàn trong phòng ăn. Những người được thuê chuyển nhà đang chờ trước cửa còn anh thì vẫn trong bộ pyjama đứng giữa phố. Antoine vừa mới thả Louis xuống trường, liền quay ngược lại.

Người phụ trách công ty Delahaye đã thuyết phục được Mathias để yên cho đội quân của ông ta làm việc; cứ khoa chân múa tay giữa đám người vận chuyển đồ đạc như thế, anh chỉ khiến tiến độ công việc chậm đi thôi. Ông ta hứa khi anh trở về nhà tối nay, mọi thứ sẽ được sắp đặt cẩn thận.

Antoine đợi Mathias tắm, khi xong xuôi, cả hai người cùng ra đi trong chiếc xe hơi cũ kỹ có thể hạ mui, và lúc này mui đã được hạ xuống.

- Tớ thả cậu xuống rồi phải đi ngay đây, tớ đã khá bị muộn giờ rồi đấy, Antoine nói lúc rời khỏi Clareville Glover.

- Cậu đến văn phòng à? Mathias hỏi ngay.

- Không, tớ phải tạt qua một công trình.

- Không cần đi vòng qua hiệu sách đâu, ở đó vẫn còn nhiều mùi sơn lắm. Tớ đi cùng với cậu.

- Tớ dẫn cậu đi, nhưng cậu phải cẩn thận đấy nhé!

- Sao cậu lại nói thế?

Chiếc Austin Healey lao nhanh trên đường Old Brompton.

- Từ từ thôi! Mathias thốt lên.

Antoine nhìn anh, bực mình.

- Giảm tốc độ lại đi nào! Mathias cố nài.

Antoine lợi dụng lúc có đèn đỏ để cúi xuống với chiếc các-táp để dưới chân Mathias.

- Cậu có thể thôi hãm phanh thay tớ đi có được không hả? Anh nói lúc ngồi dậy.

- Sao cậu lại đặt cái này lên đầu gối tớ? Mathias hỏi.

- Mở ra và xem cái ở trong đó đi.

Mathias lấy từ đó ra một tài liệu, vẻ dò xét.

- Giở nó ra!

Ngay khi xe tiếp tục rồ máy, bản đồ án kiến trúc dính chặt vào mặt Mathias, và anh cố hết sức mà không sao thoát ra được trong suốt chặng đường đi. Sau đó ít phút, Antoine đậu xe dọc theo vỉa hè, trước một chiếc cổng xây bằng đá tấm, một cánh cổng bằng sắt gò hướng vào một ngõ cụt. Anh với lấy bản đồ án và chui ra khỏi chiếc Austin.

Tứ phía, những phiến đá xiên vẹo, những mews (khu chuồng ngựa được biến đổi thành nhà để xe hay những căn hộ nhỏ ở vùng nông thôn), những chuồng ngựa cũ, đã được sửa sang lại thành những ngôi nhà nhỏ. Các mặt tiền được sơn màu lòe loẹt bị khuất dưới những cây hoa hồng leo, các mái nhà thấp nhỏ, khi được lợp bằng ngói gỗ, lúc được lợp bằng đá đen mỏng. Cuối phố, một ngôi nhà xây, bề thế hơn tất cả các ngôi nhà khác, chế ngự cả khu. Một cách cửa bằng gỗ sến được dựng trên cao vài bậc thềm. Antoine giục bạn, đang kéo lê chân bước đi, theo sát mình.

- Tớ hy vọng là không có chuột cống chứ, Mathias hỏi khi tiến gần lại.

- Vào đi!

Mathias khám phá ra cả một không gian mênh mông, được các cửa sổ lớn rọi sáng, nơi có vài người công nhân đang làm việc. Ở giữa có một cầu thang thông lên gác, một gã cao lớn có dáng vẻ như bị trật khớp, tiến về phía Antoine, với một bản vẽ trong tay.

- Tất cả đều đang chờ anh!

Được thừa hưởng dòng máu Scotland từ người cha và dòng máu Normadie từ người mẹ, McKenzie, ngoài ba mươi tuổi, nói một thứ tiếng Pháp nhuốm một thứ trọng âm làm lộ nguồn gốc lai của anh ta. Anh ta chỉ vào căn gác lửng và chất vấn Antoine.

- Anh đã có quyết định gì rồi chứ?

- Vẫn chưa, Antoine trả lời.

- Tôi sẽ chẳng có được thiết bị vệ sinh đúng thời hạn mất. Tôi phải gửi đơn đặt hàng muộn nhất là tối nay.

Mathias tiến lại gần họ.

- Xin lỗi, anh nói, vẻ bực mình. Cậu không bắt tớ đi xuyên London để đến giúp cậu giải quyết một vấn đề về nhà xí chứ hả?

- Chờ tớ một lát được chứ? Antoine trả lời trước khi quay về phía người chủ dự án của mình. Những tay cũng ứng vật tư của anh ấy mà, họ làm tôi bực mình lắm rồi đấy, McKenzie ạ!

- Tôi cũng thế, bọn cung ứng vật tư khiến tôi bực cả mình, Mathias vừa lặp lại vừa ngáp.

Antoine đưa mắt công kích bạn mình, Mathias phá lên cười.

- Thôi nào, tớ lấy xe của cậu, còn cậu thì bảo tay trưởng hãng chở về nhé. Được chứ hả McKenzie?

Antoine giữ cánh tay Mathias và kéo về phía mình.

- Tớ cần biết ý kiến của cậu, hai hay bốn?

- Nhà xí ấy hả?

- Đây là một nơi chứa xe bò trước đây và hãng đã mua lại từ năm ngoái. Tớ đang lưỡng lự không biết chia nó làm ba hay bốn căn hộ.

Mathias đưa mắt ngắm xung quanh mình, anh ngẩng đầu nhìn gian gác lửng, lại quay quanh mình một lần nữa rồi hai tay chống nạnh.

- Một căn thôi!

- Thôi được rồi, lấy xe ôtô đi!

- Cậu hỏi thì tớ trả lời cậu thôi!

Antoine bỏ mặc Mathias và quay lại gặp những người thợ xây đang chăm chú phá một cái lò sưởi cũ kỹ. Mathias tiếp tục quan sát ngôi nhà, anh trèo lên gác, tiến gần lại một bản vẽ treo trên tường, quay lại phía lan can căn gác lửng, dang rộng hai cánh ta và kêu lên bằng một giọng vang như sấm:

- Một căn hộ duy nhất, hai nhà xí, thoải mái cho tất cả mọi người!

Sửng sốt, những người công nhân ngẩng đầu lên, trong lúc Antoine, tuyệt vọng đưa tay ôm đầu.

- Mathias, tớ đang làm việc! Antoine kêu lên.

- Nhưng tớ cũng đâu có chơi!

Antoine trèo vội lên các bậc cầu thang để đến gặp Mathias trên gác.

- Cậu chơi trò gì thế?

- Tớ có một ý thưởng thế này! Bên dưới, cậu sửa sang cho chúng ta một phòng lớn và ở đây, cậu chia gian gác làm hai phần... theo chiều thẳng đứng, Mathias nói thêm trong lúc lấy hai bàn tay mình vạch ra một đường ranh giới tưởng tượng.

- Theo chiều thẳng đứng hả? Antoine tiếp tục, giận điên lên.

- Khi còn bé, biết bao lần chúng ta đã nói rằng sẽ chia sẻ cùng một mái nhà, cậu độc thân, tớ cũng vậy, đúng là một dịp mơ cũng không thấy chứ lại.

Mathias duỗi thẳng hai cánh tay đang bắt chéo và lặp lại “chia dọc ra”.

- Chúng ta không còn là những chú nhóc nữa rồi! Và nếu như một trong hai ta về nhà với một người đàn bà, thì sẽ chia cô ta như thế nào đây hả? Antoine vừa cười vừa thì thầm.

- Thế thì..., nếu ai trong hai chúng ta về nhà với một cô ả thì hắn sẽ... đi ra ngoài!

- Ý cậu muốn nói, không được có đàn bà trong nhà à?

- Chính thế! Mathias trả lời trong lúc còn dang rộng hai cánh tay ra thêm nữa. Xem này! Anh nói thêm trong lúc vung vẩy bản vẽ, ngay cả tớ, người chẳng phải là kiến trúc sư gì ráo, cũng có thể hình dung ra căn nhà mơ ước ấy sẽ như thế nào.

- Thì thì đi mà mơ, còn tớ thì tớ có việc phải làm đây! Antoine vừa trả lời vừa giằng bản vẽ ra khỏi tay Mathias.

Trong lúc đi xuống, Antoine quay về phía bạn, vẻ buồn buồn.

- Hãy tiêu hóa dứt khoát một lần cho xong chuyện ly dị của cậu đi, và để yên cho tớ làm việc!

Mathias lao vội ra hành lang để chất vấn khi Antoine vừa quay lại với McKenzie.

- Cậu đã bao giờ thấy một cặp tâm đầu ý hợp với nhau suốt mười lăm năm nay như chúng mình chưa? Và con cái chúng ta nữa, chúng đã chẳng sung sướиɠ được đi nghỉ hè cùng nhau ư? Cậu biết rõ rằng chuyện đó sẽ diễn ra tốt đẹp giữa chúng ta kia mà! Mathias lý luận.

Sững sờ, những người công nhân đã dừng hết cả lại ngay từ đoạn đầu cuộc đối thoại. Một người đang quét, người khác đắm chìm vào việc đọc những lời ghi chú kỹ thuật, còn người thứ ba thì đang lau rửa dụng cụ.

Điên tiết, Antoine bỏ mặc người chủ hãng của mình và ra khỏi căn nhà, đi vào ngõ cụt. Mathias chạy vội xuống cầu thang, trấn an McKenzie bằng một cái nháy mắt thân thiện, rồi chạy đến gặp bạn trong xe ôtô.

- Tớ không hiểu tại sao cậu lại nổi cáu như vậy chứ? Tớ thấy đó là một ý hay đấy. Vả lại, thật dễ dàng cho cậu, cậu không phải dọn đến ở trong một cái tủ hộc.

- Lên xe đi, nếu không tớ sẽ bỏ cậu lại đây đấy, Antoine vừa trả lời vừa mở cửa xe.

McKenzie đuổi theo và ra hiệu cho họ dừng lại. Thở hổn hển, anh ta hỏi liệu mình có thể đi quá giang được không, có công việc ngập đầu đang đợi anh ta ở hãng. Mathias ra khỏi xe để anh ta trèo vào. Bất chấp khổ người đồ sộ của mình, McKenzie cố gắng xoay sở hết mức có thể trên cái giống như là ghế sau chiếc xe mui tháo và chiếc Ausitn Healey lao đi trong các đường phố của London.

Kể từ lúc họ rời khỏi ngõ cụt, Antoine chưa nói một lời nào. Chiếc Austin được đỗ trong Bute Street, ngay trước Hiệu Sách Pháp. Mathias gập ghế lại để giải phóng McKenzie, nhưng anh chàng này đang chìm sâu trong suy nghĩ của mình, chẳng động cựa gì cả.

- Nói như thế có nghĩa là, McKenzie thì thầm, nếu hai anh sống với nhau thì điều ấy thật tiện cho đơn đặt hàng của tôi.

- Hẹn tối nay cưng nhé! Mathias vừa nói vừa đi, vẻ hớn hở.

Antoine ngay lập tức đuổi kịp anh.

- Cậu có thôi ngay chuyện này đi không hả? Chúng ta là hàng xóm của nhau, thế đã là hay lắm rồi, không đúng thế à?

- Chúng ta ai sống nhà nấy, chuyện này hoàn toàn khác hẳng! Mathias trả lời.

- Cậu đã bị cái gì ám thế hả? Antoine hỏi, vẻ lo lắng.

- Vấn đề không phải chỉ là độc thân, mà là sống cô độc.

- Sống độc thân ít nhiều chẳng phải là vậy hay sao? Thế nhưng chúng ta đâu có sống cô độc, chúng ta sống với lũ trẻ nữa kia mà.

- Cô độc!

- Nói gì cậu cũng sẽ lặp lại thế à?

- Tớ muốn một ngôi nhà với những đứa trẻ vui cười, tớ muốn có cuộc sống thật sự khi tối đến thì trở về nhà mình, tớ không còn muốn những Chủ nhật thảm thê nữa, tớ muốn có những kỳ nghỉ cuối tuần vui vẻ với lũ trẻ vui cười.

- Cậu nói điều ấy hai lần rồi đấy!

- Thế thì sao nào, cậu sẽ gặp rắc rồi nếu chúng cười hai lần liền à?

- Cậu đã thấy cô đơn đến vậy à? Antoine hỏi.

- Vậy thôi cậu đi làm việc đi, McKenzie đang ngủ gà trong xe cậu rồi đấy, Mathias nói lúc bước vào hiệu sách của anh.

Antoine theo bạn vào bên trong, và chắn ngang đường.

- Nếu chúng ta sống cùng nhà, thì tớ sẽ được lợi gì trong chuyện đó?

- Tớ không biết, cậu có thể dạy tớ nấu ăn.

- Tớ nói có sai đâu, cậu sẽ chẳng bao giờ thay đổi cả! Antoine vừa nói vừa đi ra.

- Chúng ta sẽ thuê một babysitter, và chúng ta sẽ mất gì nào ngoài chuyện cười bò ra với nhau chứ?

- Tớ phản đối chuyện thuê người trông trẻ! Antoine lầm bầm khi đi về phía xe ôtô của anh. Tớ đã để mất mẹ nó, giờ thì không thể để xảy ra chuyện một ngày nào đó con trai tớ sẽ bỏ tớ do tới đã không chăm sóc nó.

Anh ngồi vào sau tay lái và khởi động máy. Bên cạnh anh, McKenzie đang ngáy, mũi chúi vào một tờ giấy ăn. Hai cánh tay khoanh chéo, trên ngưỡng cửa hiệu sách, Mathias gọi với Antoine.

- Văn phòng cưng ở ngay trước mặt kìa!

Antoine lay McKenzie và mở cửa xe.

- Anh còn làm gì ở đây nữa thế hả? Tôi tưởng anh còn phải làm một việc gì đó điên rồ lắm cơ mà!

Từ cửa hàng mình, Sophie quan sát cảnh xảy ra. Cô lắc đầu và quay vào trong phòng phía sau cửa hiệu.

Thêm Bình Luận