Chương 7

20.

Trên đường đi, tôi đã dự đoán trước kết quả xấu nhất trong đầu.

Nếu Cô Kiêu thật sự nɠɵạı ŧìиɧ, vậy tôi sẽ đề nghị ly hôn.

Tốt xấu gì tôi cũng có thể trải qua những ngày tháng vô lo vô nghĩ, không lo lắng đến tiền tài nửa năm.

Cùng lắm thì tôi còn có một căn biệt thự.

Cố Kiêu từng nói anh là người làm ăn, sẽ không kinh doanh lỗ vốn, câu này áp dụng với tôi cũng hợp.

Tôi không ngu.

Anh tặng biểu thự cho tôi, tôi đi tìm luật sư xác minh đó là quà rồi.

Còn đặc biệt đi công chứng nữa.

Đó là tài sản cá nhân của tôi.

21.

Tôi mua bó hoa dưới cổng bệnh viện.

Lộ Dương đứng một bên khó hiểu vì hành vi của tôi.

Tôi cười: "Chuyện của người lớn không nên liên lụy đến đứa bé. Bó hoa này là dành cho đứa bé kia, chúc mừng nó đã đến thế giới này."

Nói không lo lắng là nói dối.

Tôi giả vờ bình tĩnh bước về phía khu vực chờ trước phòng sinh.

Cầu nguyện.

Giống như trong rất nhiều bộ phim truyền hình, Cố Kiêu xuất hiện trong tầm nhìn của tôi.

Hơn nữa còn trùng hợp lúc y tá bế một đứa bé cho anh nhìn một lúc rồi lại ôm đứa bé đi.

Mặc dù đã nói phải giữ vững lý trí, nhưng lúc này con tim lại chiếm thế thượng phong.

Trái tim co rút đau đớn.

Vô số ý nghĩ nảy lên.

Tôi bước lên vài bước, đứng từ xa nhìn anh.

Phía sau anh có cửa sổ, hoàng hôn nóng bỏng đang chìm về phía chân trời.

Sườn mặt anh hoàn toàn chìm trong ánh sáng màu cam, nửa sáng nửa tối.

Tôi đi lướt qua một vài người, ánh mắt dán chặt lên người anh, gọi: "Cố Kiêu."

Hai chữ này mang theo sự run rẩy.

Là sợ hãi.

Cố Kiêu quay đầu nhìn lại, đối diện với ánh mắt của tôi.

Anh ngẩn người, vẻ mặt dại ra.

Nhưng lại nhanh chóng bước về phía tôi, mỉm cười: "Thanh Thanh."

Tôi nhanh chóng quyết định hỏi: "Đứa bé kia là..."

Con người trong mắt anh không nén được mở to ra, như tâm linh tương thông ngắt lời tôi: "Không phải con anh."

"Chồng của Tiểu Diễm đang trên máy bay về nước, ba người bọn anh lớn lên từ nhỏ với nhau, anh không yên tâm để cô ấy một mình. Buổi hẹn hò ngày hôm nay anh sẽ bù lại cho em. Anh xin lỗi vì đã không nói trước cho em biết."

Cách đám đông, tôi ném cho Lộ Dương ánh mắt tự tin.

Thấy chưa, anh ấy quan tâm tôi, người anh ấy để ý là tôi, anh ấy sẽ giải thích, sẽ xin lỗi tôi.

Tôi cười thật tươi: "Chồng ơi, suýt nữa anh đã bị người ta vu oan rồi đó. Nhưng mà em không có tin lời họ nói, cho nên mới tới đây hỏi anh."

Anh xoa đầu tôi, đáy mắt đầy những tia sáng lấp lánh, ôm chặt tôi vào lòng.

"Ừ, vợ à, anh yêu em."

22.

Tôi cứng đờ người.

Đây là lần đầu tiên Cố Kiêu nói ba chữ đó với tôi.

Một cảm giác ấm áp lan ra khắp toàn thân.

Rõ rành anh thuộc tuýp người thích hành động, không hay nói lời ngon tiếng ngọt.

Tôi hiểu tính cách của anh, cũng tôn trọng cách thể hiện tình yêu của anh.

Anh nói ba chữ này là để tôi có cảm giác an toàn.

Chồng ơi, không sao đâu, em hiểu mà.

So với ba chữ "anh yêu em", em càng thích những gì anh làm vì em hơn.

Nhưng em cũng sẽ dùng cách em để nồng nhiệt đáp lại anh.

Ngoài cửa sổ, trên bầu trời, từng lớp mây mù nhuộm đỏ rừng cây, cũng đỏ như trái tim đang đập lúc này.

Tôi không chớp mắt nhìn Cố Kiêu, "Chồng, em cũng yêu anh, chúng ta cùng đi ngắm hoàng hôn đi.

Ngoại truyện Cố Kiêu.

1.

Lần đầu tiên nhìn thấy Lâm Thanh Thanh là lúc em đang "vỡ đầu chảy máu".

Tôi tham dự lễ tốt nghiệp của bạn cùng trường.

Sau khi hết nghi lễ, các lớp thay phiên nhau chụp ảnh.

Khoảnh khắc đó, tất cả mọi người đều ném mũ lên.

Nhưng Lâm Thanh Thanh lại bị chiếc chìa khóa từ trên trời rơi xuống rơi trúng.

Có ai đó đã ném nhầm rồi.

Đầu em chảy máu, tóc cũng dính bết.

Một nhóm người vây quanh em, bảo em đi tới phòng y tế cầm máu.

Em lại bình tĩnh ôm đầu.

Sau đó lại đi đến quầy ăn vặt gần đó lấy khăn quấn quanh đầu, dùng túi chườm đá đắp lên vết thương.

Lúm đồng tiền của em như hoa, tâm trạng dường như không bị ảnh hưởng, hoàn toàn không để trong lòng.

Tôi nghe thấy em nói với những người vừa an ủi mình: "Không sao đâu, chảy có chút máu à, lát nữa sẽ ngừng thôi."

"Ảnh tốt nghiệp tràn đầy nhiệt huyết như vậy phải chụp chứ! Tớ không để ý, các cậu cũng đừng chê nha."

Toàn bộ quá trình em đều cười vô lo vô nghĩ, là nụ cười phóng khoáng của thanh xuân.

Giống như đóa hoa hồng đỏ hướng về ánh mặt trời, nổi bật nhất trong đám người.

2.

Lần thứ hai gặp Lâm Thanh Thanh là một lần gặp mặt tình cờ.

Nói đúng ra là em đến bắt chuyện với tôi.

Tôi ngồi một mình trong quán cà phê nhìn ra ngoài cửa sổ, chìm trong yên lặng.

"Anh này, ngại quá, đã làm phiền anh rồi. Trông anh rất đẹp trai, tôi có thể chụp ảnh cho anh được không. Yên tâm đi, tôi không dùng với mục đích thương mại đâu, chỉ đơn giản là muốn chụp lại những bức ảnh đẹp thôi."

Tôi nhận ra em ngay lập tức.

Em cười rất đẹp, có lẽ không ai có thể nhẫn tâm từ chối em.

Tôi đã đồng ý.

Em tìm một nơi trống trải bên ngoài, kiên nhẫn dạy tôi cách tạo dáng, dạy tôi cần cười như thế nào cho tự nhiên.

Chụp ảnh xong, em hỏi tôi có cần những bức ảnh này không, em sẽ gửi nó cho tôi.

Em lại hỏi: "Tôi đăng ảnh anh lên tài khoản mạng được không? Anh xem đi, đây là ảnh tôi chụp cho những người khác, đều đã được họ đồng ý."

Trong đầu tôi nổi lên một suy nghĩ kỳ quái.

Ảnh của tôi, một mình em xem là được, tôi không muốn những người khác cũng nhìn thấy.

Vậy nên tôi từ chối.

Cũng nhớ kỹ tài khoản của em.

Em không hề để ý đến lời từ chối của tôi, ngược lại còn cười tươi hơn:

"Không sao đâu anh, tôi hiểu mà, cảm ơn anh đã cho phép tôi chụp ảnh nhé."

Em đi rồi.

Lại quay lại.

Đặt một ly cappuccino lên bàn của tôi.

"Cảm ơn anh, đây là quà cảm ơn của tôi, chúc cho hôm nay anh sẽ gặp điều may mắn."

Em lại đi rồi.

Lần này không quay lại nữa.

3.

Tôi bắt đầu cố ý tìm tài khoản của em.

Xem em đăng cái gì, chụp cái gì.

Giống như em nói, em thích chụp ảnh.

Nhưng em cũng không đăng ảnh của mình lên.

Tài khoản của em chụp rất nhiều trai xinh gái đẹp và các bạn nhỏ dễ thương.

Em rất thường xuyên cập nhật, chia sẻ rất nhiều thứ, giống như một cuốn sổ viết chuyện thường ngày.

Thời tiết bên em, dường như chỉ có nắng chứ không mưa.

Dường như ngày nào em cũng gặp chuyện tốt, gặp điều may mắn.

Đôi khi cũng có lúc cảm xúc của em không tốt nhưng cũng không xả giận.

"Hôm nay có chuyện phiền phức khó giải quyết, tôi cho phép bầu trời của mình đổ mưa. Không sao hết, mưa xong trời sẽ mát mẻ."

"Hôm nay tôi thiếu tiền, tôi khóc, bởi vì nước mắt của tôi có thể đổi thành ngọc trai bán lấy tiền."

......

Em có vô vàn sở thích, có tiền là em sẽ làm ngay.

Em luôn nói, cuộc sống ngắn lắm, không có điều gì là vô ích cả.

Qua màn hình, tôi như thấy em đang tỏa sáng.

Sống cuồng nhiệt, sống phóng khoáng, sống cháy bỏng.

Ngày ngày quan sát cuộc sống của em đã trở thành thói quen của tôi.

Cho đến một ngày, em đăng tin.

"Hôm nay lại là một ngày cố gắng đi bê gạch, buổi trưa nằm mơ thấy chồng tương lai rất giàu có. Tôi không phải đi làm, chỉ cần làm những chuyện mà mình thích thôi. Ha ha ha, tôi đúng là một người dung tục."

"Thịch!"

"Thịch!"

"Thịch!"

Giống có khẩu súng chĩa vào lòng tôi, tim đập quá dữ dội.

Thông minh, kiềm chế, lý trí, cẩn trọng, có trách nhiệm...

Những từ này vẫn luôn đặt trên người tôi.

Nhưng trong đầu tôi vang lên một âm thanh khó tin.

"Cưới cô ấy đi."

"Mày chính là người đó."

"Thừa nhận đi, là mày thích cô ấy."

4.

Sống 28 năm.

Tôi chưa bao giờ quyết định một chuyện trọng đại như vậy.

Cuối cùng trước khi xuất ngoại, tôi sống thật với bản thân.

Tôi muốn cưới em, cưới người tên Lâm Thanh Thanh.

Tôi là người làm ăn, quan tâm nhất là kết quả.

Tôi quyết định dùng cách thương nghiệp nhất, dùng cách thức thực dụng nhất.

Là đưa tiền!

Đưa biệt thự đến cho vợ tương lai của tôi!

Em đồng ý.

Ngày đó tôi rất vui.

Ai nói tiền không thể mua được hạnh phúc.

Bây giờ tôi đang rất hạnh phúc, rất hạnh phúc, vô cùng hạnh phúc.

Không sao hết.

Kết hôn trước.

Sau này, từ từ bàn đến yêu.

5.

Lâm Thanh Thanh, anh yêu em.

Anh thích em nhiệt tình như ánh mặt trời, lạc quan phóng khoáng.

Đó là tích cách mà anh không có.

Anh sẽ tiếp tục cố gắng kiếm tiền.

Để luôn ủng hộ, thấu hiểu và cho em làm bất cứ điều gì em muốn.

Yên tâm đi.

Có anh ở đây.

Con đường phía trước sẽ để em ngao du.

Chúng ta cùng nắm tay nhau đi ngắm hoàng hôn.

(Hết)