Chương 43

Ngày 1 tháng 10, Nam Thành mù sương.

Trên đường cao tốc, ngựa xe như nước, trạm thu phí đành phải để các chủ xe thông hành miễn phí. Ngoài trạm xe lửa cũng tấp nập người tới lui, những người không mua vé sớm không ngừng vỗ cửa ồn ào: “Mai thì sao? Mai cũng hết? Còn ngày kia? Sáng ngày kia? Cũng được cũng được!”

Trên xe lửa hướng tới Cát Lâm, Tô Tần vươn tay đóng cửa sổ. Gió lạnh dần ngừng, gương mặt như đông cứng cuối cùng cũng có chút tri giác.

Cậu ngáp một cái, xem chừng chưa tỉnh ngủ hắn, cổ áo bị dựng thẳng tới khóe miệng, nửa trên khuôn mặt mang theo cảm giác trong trẻo nhưng lạnh lùng và an tĩnh.

Một cốc mỳ ăn liền được đưa tới, lướt qua bờ vai cậu rồi đặt xuống cái bàn nhỏ bên

cửa sổ. Sau đó Nghiêm Qua xuất hiện ở phía

trước mặt,

trong tay còn cầm gói trứng kho và chân giò hun khói.

“Sáng ngày kia mới có thể đến sao?” Nghiêm Qua xé gói trứng kho ra đưa cho Tô Tần, hỏi.

“Có lẽ là buổi trưa.” Tô Tần nhận lấy cắn một cái, trong miệng đầy vị trứng, ăn rất ngon, “Công việc của anh thì sao?”

“Nhân viên mới phải qua bồi dưỡng, sau đợt quốc khánh mới bắt đầu, đừng lo.” Nghiêm Qua có chút buồn chán, bắt chéo chân nhìn ra ngoài cửa sổ, “Thực sự không cần mua gì về sao?”

“Không cần.” Tô Tần nói, “Làm thế sẽ khiến họ ngại.”

Nghiêm Qua đảo mắt nhìn Tô Tần, vừa liếc một cái là có thể nhìn ra ngay vui sướиɠ trên gương mặt cậu bé này, chân

mày ôn hòa, tóc đen bị gió thổi có chút loạn, anh kìm lòng không nổi mà vươn tay ra xoa xoa.

Tô Tần nói: “Sao đột nhiên lại muốn tới nhà em?”

“Muốn đi xem.” Nghiêm Qua cười: “Xem nơi em sống thế nào.”

Tô Tần bưng cốc mì ăn liền lên, nói: “Rất hoang vu, không có gì đẹp mắt.”

Nghiêm Qua lơ đễnh, “Bây giờ không có nhiều nơi gần gũi với thiên nhiên cho lắm.”

Bởi vì có kết quả cuộc thi thí nghiệm, không có gì lạ khi nhóm Tô Tần thu được kết quả xuất sắc. Trường học có trao chút phần thưởng, là một số tiền, tuy không nhiều lắm nhưng Tô Tần vẫn rất bất ngờ.

Vốn để Nghiêm Qua chọn một địa phương ở Nam Thành, hai người ra ngoài chơi hai ngày một đêm, nếu không đi ở nhà cũng thoải mái. Nào ai biết Nghiêm Qua lại đề nghị về nhà Tô Tần.

“Tiền xe rất đắt..” Tô Tần có chút do dự.

“Anh cho.” Nghiêm Qua nói một cách đương nhiên, “Sao anh có thể để em hao tổn tâm trí được.”

Mặt Tô Tần đỏ lên, trong lòng cũng rất cảm động.

Cứ như vậy mà quyết định, hai người lập tức tới tiệm net rồi đặt vé, Nghiêm Qua còn muốn mua ít quà biếu nhưng Tô Tần không đồng ý.

Thật ra trong lòng Tô Tần vẫn có chút khẩn trương. Cái thôn nhỏ kia quanh năm không có bóng người ngoài, đây đó đều là người quen thuộc, ngoại trừ Thường Dịch ra, đây là lần đầu tiên cậu chủ động đưa người ngoài về, cũng không biết mẹ sẽ nghĩ gì nữa, tuy rằng đã sớm gọi điện thông báo nhưng vẫn còn có chút lo lắng.

Tựa hồ như Nghiêm Qua biết cậu nghĩ gì, anh vừa xé gói chân giò hun khói vừa nói: “Không cần phải lo, anh sẽ coi nhà em như nhà anh.”

Tô Tần dở khóc dở cười, “Xin đừng làm vậy.”

Khóe miệng Nghiêm Qua cong lên, cúi đầu thấp giọng nói, “Em đã là của anh rồi, còn phân rõ ràng như vậy làm gì.”

Tô Tần giơ tay lên hướng vào đầu Nghiêm Qua mà đánh, Nghiêm Qua cười cười tránh ra, nhân viên đưa cơm trên tàu đang đẩy đồ, thiếu chút nữa đυ.ng vào người Nghiêm Qua. Nhân viên kia trừng mắt, “Xin đừng đùa giỡn trên hành lang.”

Xa xa có tiếng trẻ con cười khanh khách, thấy người lớn như Nghiêm Qua bị nhắc nhở thì có vẻ rất thú vị.

Tô Tần nhịn không được mím môi, cũng một vẻ muốn cười, người nhà bé kia nhân cơ hội nói: “Con xem, cô ấy sẽ tức giận, con không được chạy loạn khắp nơi, nghe chưa?”

Tô Tần nói nhỏ: “Chúc mừng anh, trở thành ví dụ tiêu cực.”

Nghiêm Qua bĩu môi, cũng thấp giọng nói: “Nhất định là bởi cô ta không bán được đồ nên giận chó đánh mèo với anh.”

Tô Tần không nhịn nổi nữa mà cười khì, bưng đồ lên tiếp tục ăn: “Anh lại dán vàng lên mặt.”

Nghiêm Qua nháy mắt ra hiệu, “Dán vàng? Sao anh không thấy, không bằng em tới nhìn thử xem?”

Nói xong mập mờ liếʍ môi một cái.

Đầu Tô Tần thiếu chút nữa chôn xuống cốc mì nóng, trong lòng thầm mắng: Lưu manh!

Buổi tối lại có đoàn người lên, một người trung niên nhìn xuống vé tìm số giường, đi một lúc thì đến bên cạnh đám Nghiêm Qua.

Nghiêm Qua ngủ giường dưới, Tô Tần ngủ giường trên, lúc này Tô Tần đang ngồi trên giường Nghiêm Qua trò chuyện.

Người đối diện vẫn đưa lưng về phía họ, ngoại trừ lúc ăn cơm ra thì từ lúc lên tàu, người này chỉ có cắm đầu ngủ.

Người trung niên kia nhìn vị trí người nọ nằm, phía trên còn đặt hành lý, liền nhíu mày.

“Trên này có ai không?” Ông ta hỏi Nghiêm Qua.

Nghiêm Qua lắc đầu, ý bảo không có ai, sau đó lại chỉ người nằm ở giường dưới.

Người trung niên kia hiểu, người nọ

lấy hành lý chiếm vị trí. Ông ta có chút không hài lòng, nhét



vào túi muốn đánh thức đối phương, nhưng đi mấy bước thì dừng lại.

Người nọ

một thân rách rưới, giày cũng thủng lỗ. Đang lui vào trong ngủ say, tóc tai lộn xộn khiến người ta nhìn qua có chút khó chịu.

Tuy người đàn ông trung niên kia cũng không mặc gì đắt tiền, nhưng dẫu gì cũng là tây trang giày da, cổ áo phía trong không mở, không đeo cà vạt, tay cầm một túi công văn. Ông ta đẩy kính mắt, hiển nhiên không muốn giao tiếp cùng người nọ.

Nghiêm Qua vẫn nhìn người trung niên kia, đột nhiên con ngươi đảo một vòng, nói: “Tiên sinh, nếu không ngại thì có thể ngủ ở giường của cháu.”

Người trung niên kia sửng sốt, ông ta quay đầu, “Có thể sao?”

Tô Tần mờ mịt, đang muốn kéo kéo Nghiêm Qua, lại bị anh đè đầu, “Cháu với em ấy đi với nhau, bọn cháu ngủ chung cũng không sao.”

Người trung niên kia thở phào nhẹ nhõm, lúc này không phát sinh tranh cãi với người khác là tốt nhất.

Ông gật đầu, nói cảm ơn, sau đó cầm túi công văn đi tới.

Nghiêm Qua đứng lên, lấy đồ của Tô Tần ở phía trên xuống, đang định quay về giường thì Tô Tần nhíu mày, “Sao em không biết anh thích làm việc tốt như vậy?”

Đương nhiên Tô Tần biết anh cố ý, nhưng lời đã nói không thể vãn hồi, đành phải kéo chăn lui vào trong.

Hai người chen một chỗ, quả thật rất ấm áp, ấm đến nỗi đổ mồi hôi.

Trên hành lang có tiếng huyên náo của trẻ em, thi thoảng cũng có nhân viên tàu đi dò xét, đèn trên đỉnh đầu chớp lóe, có người đi qua mở cửa sổ đối diện, gió vì vù thổi vào, mang tới một cảm giác an lành.

Tóc Tô Tần bị gió thổi bay, càng lui vào trong chăn. Nghiêm Qua đưa lưng ra bên ngoài, nghiêng người ôm cậu ngủ. Cằm đặt trên đỉnh đầu của cậu, thi thoảng cọ vài cái.

Chỉ chốc lát sau, cơn buồn ngủ kéo tới, cậu ngáp một cái, tìm một vị trí thoải mái rồi ngủ say.

Lúc tỉnh dậy một lần nữa, ngoài cửa sổ trời đã tối om. Chỉ nghe thấy tiếng xe lửa chạy rầm rầm, thân xe hơi lắc lư, người bên giường đối diện không biết đã đi đâu, có lẽ là đi ăn cơm.

Trên đỉnh đầu cũng không có động tĩnh, ngoại trừ tiếng nói chuyện ở cách vách, còn lại chỉ nghe thấy tiếng gió thổi.

Cậu thấy có chút nóng, giật giật thân thể, Nghiêm Qua ghé vào tai cậu khàn giọng nói: “Tỉnh rồi? Đói không?”

Tô Tần ngồi dậy, “Không đói.”

Cậu nhìn đồng hồ một cái, lau cái trán đầy mồ hôi, dứt khoát cởϊ qυầи áo ra. Lúc nằm xuống lần nữa thì Nghiêm Qua cũng cởϊ qυầи áo, chân hai người cọ sát cùng một chỗ, có cảm giác thư thích.

Tô Tần thử kẹp lấy chân Nghiêm Qua, Nghiêm Qua cười đến run người, “Cái sức như con mèo con này…”

Nói rồi đột nhiên anh rút chân về, dùng lực kẹp chặt chân Tô Tần.

“Ai!” Tô Tần giận, “Chơi thật à? Đau lắm.”

Nghiêm Qua khom đầu gối, đầu ngón chân chạm tới bắp chân cậu, Tô Tần tránh anh, thân thể hai người rất nhanh thì cọ sát cùng một chỗ.

Nhịp thở của Nghiêm Qua có chút nặng nề, Tô Tần lấy làm kinh hãi. Lại có cảm giác, nơi nào đó bị cọ sát dần biến đổi.

Mặt Tô Tần đỏ lên, lập tức trở nên khẩn trương. Cậu đẩy ngực Nghiêm Qua ra, “Anh.. đừng làm loạn.”

Nghiêm Qua hôn vành tai cậu, lại gặm cắn, “Làm loạn cái gì cơ?”

Tô Tần gãi đầu, cũng may bởi vì đêm đã khuya nên đèn đã sớm bị tắt. Bốn phía đen như mực, nếu gần một chút thì còn có thể nhìn thấy, nếu xa thì không nhìn thấy gì cả.

Nghiêm Qua xoay người đè lên người Tô Tần, giường khẽ cọt kẹt một tiếng. Tô Tần bị dọa, hạ giọng nói: “Đừng nhúc nhích!.”

Nghiêm Qua cười he he, “Không sao mà, người nằm đối diện sẽ không về ngay đâu, phía trên thì đã ngủ say như chết, em nghe đi.

Nghe anh nói vậy Tô Tần mới để ý, phía trên mơ hồ có tiếng ngáy.

Ngón tay Nghiêm Qua lưu loát vói vào trong quần tam giác của Tô Tần, tóm lấy mục tiêu rồi chậm rãi di chuyển lên xuống. Nhịp thở của Tô Tần cứng lại, ngón tay bấu lấy cánh tay anh, Nghiêm Qua cúi người hôn nhỏ vụn, nghe cậu khó khăn hừ vài tiếng, sau đó lại nghiêng đầu hôn môi cậu.

Nụ hôn ướt dính trên xe có vẻ chật chội, giường rất nhỏ, hai người gắt gao cùng một chỗ.

Nghiêm Qua kéo qυầи ɭóŧ mình xuống, du͙© vọиɠ hai người ma sát cùng một chỗ, chỉ chốc lát sau bàn tay đã ẩm ướt. Tô Tần khẽ phát ra âm mũi, Nghiêm Qua vùi đầu vào cổ cậu gặm cắn, Tô Tần ngẩng đầu lên, chỉ có thể nhìn thấy bóng đêm đen kịt trên đỉnh đầu, kɧoáı ©ảʍ lan dọc cơ thể.

Cảm giác khẩn trương và không gian bó hẹp sinh ra xúc cảm lớn, Nghiêm Qua nhịn không được, ngón tay lần mò về phía sau Tô Tần.

Tô Tần có chút kinh sợ, nắm lấy tay Nghiêm Qua cắn răng nghiến lợi nói: “Không được! Tuyệt đối không được!”

Nghiêm Qua dụ dỗ, “Anh sẽ nhẹ nhàng?”

“Vậy cũng không được!”

Hai người vừa lộn xộn xong, tiếng dép quẹt tới, cả người Tô Tần căng cứng, chỉ thấy bóng đen từ đằng xa đi tới, đến bên giường đối diện, chỉ chốc lát sau, tiếng ngáy khò khò lại vang lên.

Nghiêm Qua chú ý đến động tĩnh của người kia, tay cũng linh hoạt trượt. Vài lần xấu xa kí©h thí©ɧ Tô Tần, Tô Tần không dám lên tiếng, cả giận cắn vào vai Nghiêm Qua.

Nghiêm Qua bị cắn khẽ kêu đau một tiếng, cưng chiều hôn lên tai cậu.

“Ưʍ.. a…”

Hai người gần như ra cùng lúc, đợi đến khi đầu óc hết trống rỗng, Tô Tần hận không thể chôn vùi bản thân.

Nghiêm Qua ngồi dậy tìm giấy, lau khô cho hai người, sau đó lại mở cửa kính, ném giấy ra bên ngoài.

Gió thổi vù vù tới, bầu không khí da^ʍ-mỹ

tiêu tán trong thoáng chốc.