Chương 25

“Phải rồi, vì sao lại chọn nó chứ?” Hoàng Hưng nghiêng đầu một chút, cười nhạt nói.

“Là vì ước mơ khi còn nhỏ? Hay vì bước ngoặt ở sau này?”

Hoàng Hưng chớp mắt mấy cái, “Nói chắc em không tin, hồi nhỏ tôi mơ được

làm một gã công nhân.”

“Công nhân?” Tô Tần vô cùng kinh ngạc.

“Giống như người Đức vậy, các thế hệ đều gõ gõ đinh nhỏ, biến

những chi tiết nhỏ bé trở nên hết sức

tinh

xảo



sinh động.” Hoàng Hưng cười nói: “Khi còn bé tôi thích hí hoáy với mấy thiết bị điện.”

Tô Tần gật đầu, “Em cũng từng tò mò vì sao lửa có thể nấu chín gạo, nghiên cứu đến nỗi chỉ thiếu đốt nhà bếp.”

“Vậy sao?” Hoàng Hưng tỏ ý khen ngợi nói: “Có thể đặt câu hỏi cho các vấn đề trong cuộc sống, vậy là em có tố chất làm nhà khoa học.”

“Nhà khoa học.. Không dám nhận.” Tô Tần cười cười, “Thầy có từng nghĩ đến việc làm gì đó ngoài dược học chưa?”

“Ừm..” Hoàng Hưng buông ống nghiệm, suy nghĩ một chút, “Hồi cấp ba cũng từng mờ mịt không biết mình muốn làm gì trong tương lai, sau này thi vào Nam đại với thành tích cao, tùy tiện chọn bừa một khoa, thật ra lúc ấy cũng không biết nhiều về y dược.”

“Sau đó thì sao?” Tô Tần tò mò nhìn anh ta, giống như nghe tiền bối nói một chút, sau đó có thể tìm phương hướng cho chính bản thân mình.

“Cũng từng có một lần hối hận vì chọn cái ngành này, chương trình học khô khan, cũng tự hỏi tốt nghiệp rồi có thể làm gì với cái ngành này chứ?” Hoàng Hưng nói: “Dược học chuyên về nghiên cứu phân tích, có rất nhiều hệ phái, giống như một cái hố đen sâu đến nỗi không nhìn thấy đáy, nói dễ hiểu thì là làm thì nghiệm, nói sâu xa thì nó liên quan đến rất nhiều cái khác.”

Tô Tần như có điều cần suy nghĩ mà khẽ gật đầu, Hoàng Hưng nói: “Nhưng sau này làm thí nghiệm, dần dà cảm thấy thú vị. Vì thành tích vốn không kém nên cứ thuận theo tự nhiên mà đi tới ngày hôm nay.”

Tựa hồ Tô Tần có chút thất vọng, nhưng lại không biết rõ vì sao, “Vậy thôi sao?”

“Cứ như vậy thôi.” Hoàng Hưng cười nói, “Đời người luôn có những lúc khiến ta bối rối, chọn con đường này có đúng không? Chọn người này có tốt không? Cứ đắn đo như vậy rồi chỉ biết dậm chân tại chỗ, không bằng tự mình khám phá đi, không thích hợp thì đổi.”

Tô Tần bất đắc dĩ, “Nói thì rất dễ.”

Hoàng Hưng cầm một ống nghiệm lên lắc lắc, “Em xem thí nghiệm này, gặp các phản ứng khác nhau thì phản ứng hóa học và màu sắc của chất cũng biến đổi khác nhau. Đời người cũng giống như vậy, cần thay đổi thì sẽ phải thay đổi, bất luận em có muốn hay không.”

Tô Tần như hiểu ra, nhưng lại vẫn có chút mơ hồ. Cậu đứng dậy nhìn đồng hồ đeo tay, “Em phải vào học, thầy Hoàng, thầy có hướng dẫn bọn em làm thí nghiệm không?”

“Tôi phụ trách nghiên cứu sinh là chủ yếu.” Hoàng Hưng nói: “Nhưng cũng không hoàn toàn.”

Tô Tần gật đầu, chào tạm biệt Hoàng Hưng rồi đi ra cửa. Lúc đi xuống thang máy, trong đầu cậu vẫn còn vang vọng lời Hoàng Hưng vừa mới nói.

Thuận theo tự nhiên.. sao?

Cửa thang máy mở ra, ánh dương đã không còn gay gắt. Sau khi đợt tập quân sự kết thúc, thời tiết dần lạnh lên, đã tới giữa tháng chín, nhiệt độ cũng dần hạ. Tô Tần chậm rãi đi ra khỏi tòa nhà thí nghiệm.

Tòa nhà thí nghiệm và tòa nhà giảng đường cách nhau một vườn hoa, giữa thảm cỏ xanh biếc có một lối đi nhỏ, Tô Tần đi được nửa đoạn đường thì ngẩng lên nhìn trời. Giữa hai tòa nhà là bầu trời cao vυ"t, ở Nam Thành có rất ít mây, trời chỉ độc một sắc xanh, phần lớn thời gian nền trời đều mờ mịt như bây giờ. Ngay cả giữa ngày hè, đêm xuống sương mù cũng dày đặc, phía chân trời xa cũng giống như những ước muốn trong lòng Tô Tần lúc này đây, mờ mịt không rõ ràng.

Ước mơ lúc còn nhỏ.. Tô Tần liếʍ đôi môi hơi khô, cúi đầu tiếp tục đi tới tòa giảng đường. Ngày còn ở thôn núi nghèo nàn, cậu từng mộng làm một bác sĩ.

Suy nghĩ này không phải có từ khi còn nhỏ, mà là từ khi quen Thường Dịch mới hình thành. Thường Dịch đến từ một thành phố lớn, cách ăn mặc và giọng nói cũng khác hẳn, khi ấy Thường Dịch kể cho cậu, ở đầu bên kia thôn núi là một thành phố lớn, có rất nhiều bệnh viện, có rất nhiều bác sĩ, có thể chữa trị được rất nhiều bệnh nặng, mà ở thôn cậu, có rất nhiều người qua đời chỉ vì một căn bệnh phổ thông.

Trông thôn chỉ có một chỗ khám bệnh, xập xệ đến nỗi thuốc còn chẳng có đủ. Bệnh nghiêm trọng một chút thì phải lên trấn trên, nếu nghiêm trọng hơn nữa thì phải vào thành phố, nhưng rất ít người trong thôn làm vậy. Khi đó Thường Dịch nói muốn mở một bệnh viện, anh nói sẽ xây ở trong thôn, hoặc chỗ cách làng một chút, thế nên từ đấy Tô Tần bắt đầu mơ ước, làm bác sĩ, làm bác sĩ của Thường Dịch.

Lúc này đây mới giật mình phát hiện ra, những mơ ước kỳ vọng tốt đẹp của mình đều xuất phát

từ người kia, trong lòng Tô Tần cảm thấy não nề, nắm chặt quai đeo cặp đi vào phòng học.

Cậu mới không phải vì cái người đã quăng cậu kia đi mà chọn dược học, không phải, tuyệt đối không phải.

“Tô Tần?” Trần Minh đẩy kính mắt, “Còn chưa tỉnh ngủ?”

Tô Tần quay đầu nhìn cậu ta, “À.. Không phải.. đang suy nghĩ vài chuyện.”

“Ban nãy thấy cậu đi từ tòa nhà thí nghiệm tới.” Trần Minh hiếu kỳ hỏi: “Cậu đến đấy làm gì?”

“Nói chuyện với thầy Hoàng một chút.”

Trần Minh ngẩn người, “Cậu gặp thầy Hoàng rồi?”

“Gặp rồi.” Tô Tần nói xong câu này, lại thấy giọng đối phương có chút giật mình, vì vậy hỏi: “Sao vậy?”

“Không có gì, chỉ là nghe nói lúc thầy Hoàng làm thí nghiệm không thích bị người khác quấy rầy.” Trần Minh nói xong lại nghiêng đầu suy nghĩ một chút, “Cậu thấy thầy Chu không?”

“Thầy Chu hóa học á?”

“Ừ.”

“Không thấy.”

Trần Minh nhìn hai bên trái phải, tỏ vẻ thần bí ghé tới bên cạnh cậu kể: “Nghe mấy tiền bối nói, hai người họ thường ở một chỗ.”

Tô Tần cảm thấy khó hiểu, “Thì sao?”

“Có người từng nhìn thấy hai người họ ở phòng thí nghiệm.. Ừm..” Mặt Trần Minh có chút hồng, ngồi thẳng xuống bên người Tô Tần, “Hoàng Hưng bị đè ấy ấy.”

Nếu như trước hai ngày, nghe Trần Minh nói vậy có khi Tô Tần còn không hiểu, nhưng trải qua chuyện tối qua, nghe xong hai chữ ”bị đè” này cậu lập tức hiểu rõ.

Tuy gương mặt vẫn tỏ vẻ bình tĩnh, nhưng ánh mắt và giọng nói đã bán đứng cậu.

“Thật sao?”

“Ai biết được.” Trần Minh đẩy kính mắt, “Chỉ là thiên hạ đồn như vậy, sau này thì bị gạt qua một bên.”

Tô Tần ngơ ngác ồ một tiếng, trong đầu hiện lên gương mặt ôn hòa của Hoàng Hưng. Con người luôn như vậy, trước và sau khi biết, cách nghĩ luôn trái ngược nhau, trước kia nhìn Hoàng Hưng mặc blouse trắng thì

thấy dáng dấp rất đẹp trai, bây giờ hồi tưởng lại, cư nhiên lại có một tầng diễm lệ nhàn nhạt, lại có mỹ cảm kiểu cấm-dục.

Trần Minh thấy Tô Tần thất thần, còn tưởng cậu bị đả kích, liền vỗ vỗ vai cậu, “Cơ mà ở Nam đại mấy chuyện này cũng thường thôi, không có gì.”

“Thường thôi?” Tô Tần lại cả kinh rồi, cậu cau mày, “Cậu nói là, nam với nam…”

“Ừ.” Trần Minh gật đầu nói, “Trong học viện có tương đối nhiều lời đồn về mấy cái này, bên học viện nghệ thuật cũng có.”

“Không bị đuổi học sao?” Tô Tần vô cùng kinh ngạc.

“Chỉ vậy thôi thì không đâu, chỉ khi nào chuyện không thể vãn hồi.” Trần Minh suy nghĩ một chút, “Thật ra với đại học thì mấy chuyện này rất đỗi bình thường, chỉ khi nào chuyện ở các thầy mới

khác.”

“Sinh viên còn có thể là thử vui đùa một chút.” Giọng Viên Kiệt vang lên từ phía sau hai người, Trần Minh bị dọa sợ, Tô Tần thì nhịn không được mà đỏ mặt.

Nghe mọi người bàn loại chuyện này, quả thật có chút xấu hổ.

Viên Kiệt cười thoải mái, ngồi phía sau hai người, gục xuống bàn nói: “Năm ngoái Triệu Thần bị một nam sinh tỏ tình, còn là một học trưởng năm tư.”

Tô Tần nhớ tới gương mặt đẹp trai của Triệu Thần, lại thấy đấy là điều đương nhiên.

“Nghe nói lúc đó ồn ào không nhỏ, các post trên diễn đàn trường đều nói về Triệu Thần.”

Tô Tần mím môi, giống như tò mò lại giống như muốn tìm hiểu, “Hai người nghĩ nam sinh với nam sinh.. thế nào?”

Trần Minh có vẻ không hề gì, “Chỉ là tính hướng khác nhau thôi mà, có gì ghê gớm đâu?”

Bây giờ mới thấy phản ứng của sinh viên khoa học tự nhiên rất lý trí, nhất là sinh viên bên dược và bên y, khả năng tiếp thu vấn đề cao hơn hẳn các sinh viên khác. Có lẽ một phần bởi có liên quan tới ngành học của bọn họ.

Viên Kiệt suy nghĩ một chút, “Không nói đến mấy tình yêu thật lòng, nếu chỉ đùa cho vui..” Viên Kiệt làm bộ dạng buông tay, “Thì rất ghê.”

Tô Tần nhớ tới sau khi cậu và Thường Dịch qua lại không lâu, cậu có từng thử hỏi qua bố và mẹ. Suy nghĩ hai người chưa từng thống nhất như vậy —— ghê tởm, có bệnh.

Đối với một người mới mười mấy tuổi như Tô Tần, không thể tránh khỏi bị đả kích lớn, nhưng khi ấy cậu cũng biết, chuyện này không chấp nhận được cũng là lẽ thường. Có lẽ rời khỏi thôn thì sẽ khác.

Cho nên cậu và Thường Dịch lén lút không công khai, cứ nghĩ chỉ cần hết cấp ba, đợi cậu thi lên đại học rồi, rời xa khỏi nơi này…

Nghĩ đến đây, Tô Tần cười cười tự giễu.

Trần Mình thấy cậu đột nhiên thay đổi sắc mặt thì như bị dọa, “Sao vậy?”

“Không có gì.” Tô Tần khôi phục vẻ mặt cũ, trong đầu chợt nghĩ tới Nghiêm Qua, tâm tư có chút loạn, nói cho có lệ, “Học thôi.”

Buổi chiều chỉ có hai tiết, sau khi tan học cậu liền tới nhà trẻ làm thêm như thường lệ.

Hiệu trưởng mới dành tiền sơn lại tường và cổng lớn, nhìn sạch sẽ hơn rất nhiều. Chị Trần đi thăm người nhà xong cũng đã về, lúc này đang tập hợp tụi trẻ con ra ngoài sân hát.

Giọng ca non nớt, còn mang theo vẻ tập trung. Tô Tần đi vào nhà mặc tạp dề làm việc, tạp dề màu vàng, trên ngực thêu một bông hoa lớn màu đỏ, nhìn qua có chút quê mùa, nhưng Tô Tần mặc lên người lại nhu hòa hơn không ít.

Chu Bảo Bảo vừa thấy Tô Tần tới thì liền dính lấy, phía sau lập tức có thêm mấy cái đuôi nhỏ.

“Anh Tô!” Bảo Bảo ôm đùi Tô Tần không chịu tha.

Tô Tần ngồi xổm xuống, vứt mấy chuyện ngổn ngang trong lòng sang một bên, không nói gì, mấy cô bé con

bắt đầu ầm lên, “Anh Tô không phải chỉ của riêng cậu!”

“Của tớ!” Bảo Bảo

phồng má.

“Tớ!” Một cô bé khác cũng ôm lấy Tô Tần không buông!

“Tớ mà!” Mấy tiếng hét chói tai liên tiếp vang lên, đầu Tô Tần bắt đầu ong ong.

“Sau này tớ sẽ gả cho anh Tô.” Bảo Bảo gân cổ gào, chị Trần thiếu chút nữa bật cười.

“Tô Tần, bị đặt hàng nhanh như vậy sao?”

Tô Tần dở khóc dở cười, lại nghe thấy tiếng cười vang lên từ bên ngoài cửa chính, cậu thấy Nghiêm Qua đang

đứng

ngoài kia, cưỡi một chiếc xe máy điện, trên đầu còn đội mũ bảo hiểm.

Hiển nhiên Chu Bảo Bảo không có khái niệm nam nữ hay nam nam gì đó, chỉ biết có thêm một đối thủ cạnh tranh, lại càng ôm

Tô Tần chặt hơn.

Tô Tần vừa đi vừa tha cả Bảo Bảo dính lấy trên người, vất vả lắm mới đi tới được cửa, cậu nhìn anh mặc quần áo chỉn chu thì bảo: “Không phải anh nói nghỉ ở nhà sao?”

“Buổi chiều bị gọi đi, bên ấy thiếu người.”

“Làm thêm gì vậy?”

“Giao hàng.” Nghiêm Qua chớp mắt, “Nghĩ có lẽ hôm nay em sẽ về sớm nên vòng qua đây.”

Nói xong lấy ra hai hộp đồ ăn, “Em mang về đi, hâm nóng một chút là có thể ăn.”