- 🏠 Home
- Đam Mỹ
- Đô Thị
- Bản Tình Ca Nhỏ
- Chương 22
Bản Tình Ca Nhỏ
Chương 22
Trận đấu đột nhiên nghiêng về một phía, mặc dù năm nhất thiếu một người, nhưng bởi vì có Triệu Thần làm phòng thủ hậu phương nên từ sau hiệp hai, thế cục đổi thành năm hai bị
dẫn trước.
Tiếng còi kết thúc trận đấu vang lên, năm nhất cao hơn hẳn ba mươi điểm. Đấy là Triệu Thần còn cố ý nhường năm hai đột phá vài lần, dù sao chèn ép nhiều cũng không tốt, chỉ khiến hai bên càng thêm đối chọi gay gắt.
Đội trưởng đội năm hai đi tới, rất không cao hứng nói: “Anh không nên bất công như vậy!”
Triệu Thần cầm lấy khăn mà người bên cạnh đưa tới, lau mồ hôi trên mặt cười bảo: “Ai bảo các
chú
bắt nạt sinh viên mới, anh chỉ trả
lại
chút ít thôi.”
Lưu Bị ở bên kia nghe thấy được, liền a một tiếng nói: “Quả nhiên là mấy anh chơi xấu.”
Triệu Thần giơ tay lên can, năm hai hừ một tiếng, “Cũng không phải là cố ý, chỉ là gặp chút lỗi nhỏ.”
“Nói như vậy thì đúng là cố ý rồi!”, Lưu Bị tức giận, Triệu Thần đứng bên cạnh nói: “Dù sao cũng thắng rồi, đừng so đo như thế.”
Anh vỗ vỗ vai Lưu Bị, Lưu Bị đành bỏ qua, sau đó nói với Triệu Thần: “Thần tượng! Anh mạnh ghê, vòng
thi đấu mùa đông cho em theo anh đi!”
Triệu Thần cười rộ lên, lộ ra một chiếc răng khểnh.
Rất nhiều nữ sinh ngồi trên khán đài cảm thấy luyến tiếc, ngẩn ngơ nhìn nam sinh may mắn đứng trên sân kia.
Triệu Thần giơ tay lên tán thưởng Lưu Bị, “Em tấn công rất tốt, nhưng mà hành xử hơi lỗ mãng.”
Anh ta vẫn chưa đồng ý cho Lưu Bị tham gia thi đấu, nhưng cũng không từ chối. Như vậy nghĩa là vẫn còn cơ hội, Lưu Bị liền cao hứng.
Trương Dũng Nghĩa cũng đi tới bên cạnh, “Vòng
thi
năm nay là lần cuối học trưởng được đấu
nhỉ?”
“Sang năm còn vòng thi mùa hè nữa, đó mới là
vòng
thi cuối cùng.” Triệu Thần thổn thức, “Thời gian trôi nhanh quá, sắp đến lúc anh phải lui rồi.”
Lưu Bị cười hì hì bảo: “Không sao, giang sơn lớn kiểu gì cũng có người đến thay, phía trước có ánh dương chỉ lối!”
Trương Dũng Nghĩa vỗ bụp một cái vào sau đầu cậu ta, “Nói linh tinh cái gì đấy!”
Lưu Bị cười ha hả, “Ý tui là, cũ không đi mới không đến.”
Lần này đến phiên đội trưởng đội năm hai đập cậu ta.
Triệu Thần còn chưa nói gì, anh ta quay đầu thấy Tô Tần từ bậc thang bước xuống liền giơ tay lên bắt chuyện. “Người anh em!”
Tô Tần có chút xấu hổ, đứng trên bậc thang không biết
nên xuống hay
không.
Chỗ Triệu Thần đứng tựa như một thế giới mới mà cậu chưa từng được tiếp xúc, có một cảm giác xa lạ và ham muốn được tới gần.
Lưu Bị hướng cậu ngoắc tay, “Tô Tần! Thấy bọn mình phản công hông?!”
“Ừ!” Tô Tần gật đầu, “Rất lợi hại.” Ngưng một lúc lại nói: “Chỉ là mình không hiểu rõ quy tắc lắm, nên thấy hơi mờ mịt.”
Lưu Bị chạy lên trước kéo lấy cậu, mồ hôi trên người nam sinh mang tới cảm giác sôi động phấn chấn, khiến ngực Tô Tần khẽ động.
“Không sao! Sau này chỉ cho cậu!”
Tô Tần gật đầu, Triệu Thần hỏi: “Hai người là bạn bè?”
“Ừ, là bạn bè.” Lưu Bị cười he he,
hướng Triệu Thần giới thiệu, “Cậu ấy là sinh viên bên học viện dược, Tô Tần, là người mà được miễn một nửa học phí nhập học trong năm nay đấy!”
Triệu Thần nghĩ tới, chân mày khẽ nâng lên, “Bảo sao tên này rất quen.”
Tô Tần thấy ngài ngại, đột nhiên cậu thấy thành tích của mình cũng chẳng thấm vào đâu. Trái lại đám Lưu Bị, tuy thành tích không bằng nhưng lại có nhiều thứ khiến cậu phải hâm mộ.
“Anh đi trước.” Triệu Thần liếc nhìn đồng hồ, “Sau này rảnh rỗi thì cùng chơi bóng đi, anh ở tầng 5, ký túc xá.”
Lưu Bị ồ một tiếng, nhóm năm hai bên kia cũng dần tản đi. Trần Miểu chạy xuống đưa nước cho Trương Dũng Nghĩa, cô bạn đi ngang qua Triệu Thần, còn quay đầu liếc nhìn một cái.
Đại Dũng không vui, cầm chai nước hỏi: “Rất đẹp trai chứ gì?”
Trần Miểu quay đầu lại, cười hì hì bảo: “Ừ.”
Đại Dũng nhíu mày, Trần Miểu cười ha ha rồi chạy đi.
Lưu Bị xùy một tiếng, “Chua đến nỗi
cả sân đều ngửi thấy mùi.”
Đại Dũng bĩu môi, “Xét theo một khía cạnh khác mà nói, Triệu Thần là tình địch của toàn bộ nam sinh trong trường.”
Tô Tần cũng cười theo, ba người cùng nhau đi ra ngoài, buổi chiều Tô Tần còn có lớp, nhìn thời gian cũng không còn nhiều, cậu nói: “Mình phải đi trước đây.”
Lưu Bị kéo cậu, “Mấy.. mấy giờ cậu tan tiết?”
“Chắc là bốn giờ.” Tô Tần nói: “Sao vậy?”
“Cùng ăn cơm đi.” Lưu Bị lại nhìn Trương Dũng Nghĩa, Trương Dũng Nghĩa lúng túng nói: “Có hẹn với Miểu Miểu….”
“Miểu Miểu Miểu Miểu.” Lưu Bị lẩm bẩm mấy tiếng, mặt Trương Dũng Nghĩa mỗi lúc một đỏ hơn, Lưu Bị nói: “Này ông không nghĩ, chưa gì đã rơi vào tay một nữ sinh như vậy sẽ bỏ lỡ rất nhiều thú vui à?”
Trương Dũng Nghĩa lườm một cái, Lưu Bị nhìn sang Tô Tần, “Tối nay mình đến nhà cậu nhé!”
Tô Tần suy nghĩ một chút, “Đến đi.”
Thế nên trên bàn cơm tối nay có ba người.
Tiệm net Tô Tần làm đang sửa chữa lại, mấy ngày này cậu không có việc gì để làm. Buổi tối cũng về sớm hơn.
Nghiêm Qua làm thức ăn ngon đợi cậu, kết quả thấy có hai người về nhà.
Sắc mặt anh tối sầm, nhìn Lưu Bị hỏi, “Nhóc con tới đây làm gì?”
Lưu Bị đi tới sô pha ngồi thụp xuống, “Tới giám sát chú.”
“Ai là chú cơ?” Nghiêm Qua nâng mi, “Anh đây mới hai lăm tuổi.”
“Thế đủ để là chú rồi.” Lưu Bị cười he he, nhìn theo bóng lưng Tô Tần đi vào phòng ngủ. Qua một lúc Tô Tần đi ra, theo thường lệ phân loại màu quần áo, sau đó ấn nút giặt, nghe tiếng nước róc rách, trong lòng có chút không yên.
“Tô Tần?” Nghiêm Qua bưng thức ăn đi ra, còn đeo một cái tạp dề nhiều dầu mỡ, nhìn cậu hỏi, “Sao vậy? Chưa lấy tiền trong túi ra?”
Tô Tần giật mình, hiểu ra anh đang nói đến chuyện quần áo, liền lắc đầu: “Không phải, đang nghĩ một chuyện khác.”
“Ồ?”
Nghiêm Qua đặt đĩa xuống, xoay người đi vào phòng bếp, Tô Tần đi vào theo, Lưu Bị ngồi ngoài phòng khách xem tivi, tiếng mở
có hơi lớn.
Tô Tần tựa vào bếp nói: “Hôm nay tôi gặp Trần Miểu, ừm, chính là cô bạn lần trước ấy.”
“Anh biết.” Nghiêm Qua suy nghĩ một chút, “Cái cô bé cũng có mặt ở trong cửa hàng phải không?”
“Ừ phải.” Tô Tần gật
đầu, nhớ tới Nghiêm Qua cũng từng gặp Đại Dũng và Trần Miểu thì nói: “Hôm nay Lưu Bị có trận đấu bóng rổ, tôi tới xem, sau đó gặp Trần Miểu, bạn ấy nói trước đây từng thích tôi.”
Nghiêm Qua ồ một tiếng, anh cười cười, “Em đẹp trai như vậy, không có ai thích mới là lạ”
Mặt Tô Tần hơi đỏ lên, không nghĩ Nghiêm Qua sẽ khen mình như vậy. Cậu ngưng một chút rồi nói tiếp. “Nhưng bây giờ bạn ấy đang qua lại cùng Đại Dũng.”
Nghiêm Qua nhíu mi, ánh mắt tỏ vẻ tò mò.
“Nên tôi..” Tô Tần gãi gãi đầu, không biết dùng cách nào để biểu đạt, “Bạn ấy có thể thích tôi, nhưng cũng có thể thích Đại Dũng. Nói chính xác hơn thì, bây giờ bạn ấy thích Đại Dũng hơn.”
Tuy cậu nói không đầu không đuôi, nhưng Nghiêm Qua có thể hiểu.
Nghiêm Qua múc ra ba bát cháo, anh nói: “Cho nên em cũng có thể thích một người khác ngoài Thường Dịch.”
Tô Tần mím môi, “Nhưng thích sẽ như vậy sao? Trước đây tôi thích một người, bây giờ lại thích một người khác, như vậy không phải phản bội chính mình sao?”
So với việc Thường Dịch làm thì có khác gì nhau chứ?
Nghiêm Qua ngừng tay, quay đầu lại nhìn cậu, trong mắt hiện rõ vẻ kinh ngạc.
“Anh không nghĩ em lại đơn thuần như vậy.” Nghiêm Qua cười khổ, xoa xoa tay vào tạp dề, muốn vuốt tóc Tô Tần, nhưng lại nghĩ tạp dề cũng bị bắn đầy dầu mỡ, tay đưa lên lại hạ xuống.
“Giờ không còn nhiều người có suy nghĩ giống như em.” Giống như dạy một đứa trẻ, anh nghiêm túc suy nghĩ thật lâu rồi mới nói: “Tô Tần, em nghĩ thích một người, sau đó sẽ ở bên nhau đến già sao?”
Tô Tần gật đầu, “Tôi… hy vọng là như vậy.”
“Ai cũng muốn như vậy.” Nghiêm Qua nói, “Nhưng hiện thực và hy vọng không giống nhau, mọi người đều từ thích một người, sau đó dần hiểu về nhau, sao đó mới thực sự biết rõ nhau. Tiến trình này tùy theo tính cách của mỗi người mà ngắn dài khác nhau, có người phải mất rất lâu mới biết kì thực đối phương không hợp với mình, nhưng vì lâu như vậy, có thể đến khi đã già rồi mới hiểu, nên sẽ không nghĩ đến chuyện bầu bạn cùng ai khác nữa; mà cũng có người hiểu rất nhanh, qua mấy tháng đã buông tay, lại tiếp tục vòng tuần hoàn
kia để tìm xem ai là người thích hợp với mình nhất.”
Tô Tần lặng lẽ nghe Nghiêm Qua nói, giọng anh rất đỗi êm tai, đầy từ tính như muốn thôi miên.
“Tiến trình này dài không được, ngắn cũng không được, không được sâu cũng không được quá mức nông. Yêu và thích thật ra là một môn nghệ thuật rất cao thâm, cũng hàm chứa vô số đạo lý.”
Tô Tần cười rộ lên, “Nói như anh là thần tình yêu không bằng ấy.”
Khóe miệng Nghiêm Qua khẽ câu lên, “Anh rút kinh nghiệm từ trước ra mà thôi, Tô Tần, Thường Dịch chẳng qua chỉ là một cánh cửa trong sinh mệnh mà em phải bước qua thôi, nhưng cậu ta không thích hợp với em. Nói thế nào nhỉ.. tình cảm càng bấp bênh thì lại càng khắc sâu, em nên tránh nó đi. Thật ra nó cũng không thích hợp với em, tình cảm bình lặng nhẹ nhàng như nước chảy mới là thứ tình cảm nguyên thủy nhất.”
Tô Tần gật đầu, “Tôi biết rồi, cảm ơn anh.”
Nghiêm Qua vươn tay ôm cậu một cái, Tô Tần ngẩng đầu lên, cằm cậu vừa vặn đặt trên xương quai xanh của anh. Cậu nghe thấy mùi xà phòng mát dịu thoang thoảng trên người anh, nghe thấy Nghiêm Qua ghé vào tai cậu nói, “Không có gì, sau này còn có anh.”
- 🏠 Home
- Đam Mỹ
- Đô Thị
- Bản Tình Ca Nhỏ
- Chương 22