Bản Tình Ca Muôn Thưở

Chưa có ai đánh giá truyện này!
Tác Giả: Đề Cử
Tình Trạng: Hoàn Thành
Bạn đang đọc truyện Bản Tình Ca Muôn Thưở của tác giả Quỳnh Dao trên website đọc truyện online. Mây trắng bay về núi Chim bay mỏỉ cánh rồi Mắt người tình lạnh xa xôi Trăm năm hạnh phúc, môi cười vỡ ta …
Xem Thêm

Chương 13
Bắc Lâm là một khu rừng phong cảnh hưũ tình, được tạo

dựng bơỉ hóa công và bàn tay con người bồi đắp.

Một vẻ đẹp hòa hợp giưã thiên nhiên và nhân tạo. Khi chiếc xe của ba

người đến địa điêm? thì mặt trời đã lên caọ Ánh nắng chiếu nghiêng qua

những hàng cây cao úa lá, trông đẹp như một bức tranh mùa thu thời cổ.

Mà phải đẹp hơn mới đúng, bơỉ vì Quán Anh đã không kềm hãm được sự cảm

xúc, nàng la lên

- Đẹp quá!

Trương Tú cười

- Cảnh sắc đẹp như thế này, hy vọng chúng ta sẽ được nghe một bài thơ diễm tuyệt của thi sĩ Vương Long.

Vương Long mỉm cười

- Anh làm như tôi là đại thi sĩ! Ở đâu thấy gì cũng có thể xuất khâủ thành thơ.

- Đó là ước vọng của anh mà. Anh lại có khả năng, rồi anh sẽ trở thành đại thi sĩ

Vương Long thở dài

- Lúc nào anh cũng khuyến khích tôi. Nếu như sau này ước mộng của tôi thành đạt thì anh là người có công quá nưả. Còn

như tôi chẳng ra gì thì thật là có lỗi với anh.

Quán Anh nhìn Vương Long, ánh mắt của nàng đầy tin tưởng

- Không phải là anh Trương Tú khuyến khích mà là nhận định. Trong mấy tuần qua, tôi được anh Trương Tú đem cho những đặc san của trường Cao Trung trong niên khoá vừa qua. Trong đó có nhiều bài thơ của anh. Thơ anh hay lắm, nếu như anh cứ tiến đều như vậy, chắc

chắn là sẽ thành công.

Một niềm hân hoan tràn ngập trong lòng Vương

Long. Bạn bè thương chàng quá, họ tin tưởng vào sự thành công của chàng

còn hơn cả chính chàng. Nhất là Quán Anh, nàng đã lưu tâm tới chàng gấp

mười lần hơn chàng tưởng. "Ta có phúc vậy sao?" Vương Long nghĩ thầm.

Câu chuyện xoay quanh vấn đề thi văn một lúc thì ba người cũng đã tìm ra được một chỗ ưng ý trong khu rừng Bắc Lâm để hạ trạị Đó là một khoảng đất trống vừa phải, bên cạnh một giòng suối đầy

lá vàng rơi rụng.

Trời đang là mùa thu. Bầu trời xanh ngắt lưa

thưa những đám mây xám bạc, thỉnh thoảng một cơn gío lướt qua, những

cành lá vàng rụng lả tả trông như những cánh bướm chập chờn trong gío.

Ba người sắp xếp những đồ dùng mang theo ở dưới

gốc cây. Nghỉ ngơi một chút rồi bắt đầu đi dạo dọc theo bờ suối. Suốt cả buôỉ sáng hạnh phúc vui vẻ trôi qua. Cả ba cùng có cảm tưởng trong l*иg ngực của họ đầy khí trời thiên nhiên trong sạch.

Buôỉ trưa, ba người ngồi quây quần bên nhau ăn hết gói xôi gà và những chiếc bánh bao Quán Anh đem theo. Trương Tú khen

- Ngon quá! Nếu ngày nào cũng được ăn ngon như vậy thì chẳng mấy lúc mà mập ú

Quán Anh cười

- Tại khí trời trong sạch, sự vui thú làm mình

ăn ngon chứ không phải tại món ăn ngon. Nếu ngày nào mình cũng ăn như

vầy thì chẳng mấy lúc mà ốm như con cá mắn

Nghe hai người đối đáp thân mật với nhau, tuy ý

tưởng khác hẳn mà đầy trìu mến, trái tim Vương Long tự nhiên nhói đau,

chàng có cảm tưởng giữa ba người, chàng là một kẻ dư thừạ.. Chàng tưởng

tượng tới dăm ba năm nữa, sau khi Trương Tú tốt nghiệp đại học, hai

người sẽ cưới nhau, sống bên nhau gần guĩ nhau suốt đời. Hạnh phúc biết

là ngần nào. Vương Long để hai người ngồi lại nói chuyện, mình chàng thả bộ ngược theo dòng suối, chàng trèo lên một tảng đá, ngồi trầm ngâm

nhìn dòng nước chay? Mặt nước chaỷ siết, bọt nước tung toé. Những chiếc

lá vàng rơi rụng bị nước cuốn đi.

- Đời mình rồi sẽ ra sao? Phận mình như chiếc lá vàng trôi theo dòng nước. Nó sẽ trôi dạt về đâu? Hẳn là không thể ra

được tới sông lớn hay biển cả mà sẽ mục rữa giữa lòng suối hẹp

Vương Long thở dài, lẩm bẩm nói những suy tư

- Tại sao như thế nhi? Tại sao ta quá bi quan.

Đó chẳng qua vì ta đã mất đi lẽ sống! Ước vọng lớn nhất, say đắm nhất

của lòng ta sẽ chẳng bao giờ thành.

Bất giác niềm đau nỗi dậy vò xé tâm tư. Hồn thơ lai láng dạt dào.

Vương Long khẽ ngâm

Thân như lá uá rụng rồi

Đời trôi theo mộng, tiếng cười vỡ tan

Mai sau lệ đẫm hai hàng

Thì như mây khói mênh mang đất trờị.

- Hay quá!

Vương Long giật mình quay lại, Quán Anh đứng sau lưng chàng tự lúc nào.

- Quán Anh

- Anh Vương Long

Bốn mắt gặp nhau, chàng có cảm tưởng trong ánh

mắt của nàng có ngàn vạn tia lưả thiêu đốt lòng chàng! Chàng cúi đầu bối rốI tránh tia nhìn đó. Sự im lặng như làm ngưng lại cả thời gian. Vương Long lẩm bẩm như nói với chính chàng

- Trương Tú, Trương Tú...

- Trương Tú ngủ trưa rồi.

Sự im lặng lại kéo dài. Chàng nghe tiếng chân nàng trên lá. Nàng

tiếng lại gần và ngồi xuống tảng đá bên cạnh

- Anh Vương Long

- Quán Anh

Ánh mắt hai người lại gặp nhau và chàng lại cảm

thấy đất trờI như say sưa nghiêng ngả. Chàng phải cố gắng lắm mới kìm

hãm được sự thèm muốn đưa tay ra nắm lấy bàn tay bé nhỏ xinh xắn của

nàng.

- Anh Vương Long, từ mấy tháng nay em muốn hỏi anh một điều mà chưa có dịp...

Nàng ngập ngừng. Ánh mắt chàng không rời khuôn mặt nàng, chờ đợi.

- Có phải baì thơ "Lan Tím Tình sầu” anh viết vì em không?

VL bối rối ngập ngừng

- Chắc Quán Anh đọc thấy ở trong đó có gì tôi đã xúc phạm đến Quán Anh chăng?

- Không, nhưng em muốn biết rõ, bài thơ đó có phải anh viết vì em không?

Vương Long lặng lẽ nhìn nàng, chưa bao giờ chàng có dịp, có can đảm nhìn nàng lâu và kỹ như lúc này. Chưa bao giờ bằng

lúc này, ý muốn quì xuống dưới chân nàng, nắm lấy tay nàng mà thố lộ tâm tư trong lòng chàng mãnh liệt bằng lúc này. Nhưng chàng lại nói một câu không phải là câu trả lời cho câu hỏi của nàng

- Tôi cũng có một điều muốn nói với Quán Anh mà

chưa có dịp. Điều đó, có thể là Quán Anh cũng đã biết và suy nghĩ. Đó là lòng tốt của Quán Anh và Trương Tú đã đối với tôi. Hai người đã coi tôi là bạn trong khi thật ra tôi không xứng đáng một chút nào.

- Tại sao anh lại nói thế?

- Vì, ca? Quán Anh và Trương Tú đều là những kẻ

giầu có trong khi tôi chỉ là một kẻ nghèo hèn, hạ tiện. Hai người đã

không nghĩ tới điều đó, đã coi tôi như bạn là quí lắm rồi. Tôi chẳng còn dám mong ước gì hơn. Nếu như tôi có điều gì lỡ mạo phạm, mong hai người tha lỗi cho.

Bất ngờ Quán Anh đặt tay nàng lên tay Vương

Long. Bàn tay mềm mại mát lạnh nắm chặt lấy bàn tay cứng cáp, nóng hôỉ.

Giọng nàng xúc động

- Đừng bao giờ anh nghĩ những ý tưởng vưà rồi nữa. Anh chỉ thua Trương Tú về tiền bạc, nhưng anh hơn Trương Tú hết cả mọi thứ

- Không Quán Anh lầm rồi - giọng Vương Long quả

quyết gần như trốn chạy - Tôi bằng lòng phần mười của Trương Tú. Tôi

thua kém Trương Tú cả về tương lai lẫn tư cách.

- Nhưng với em, anh chỉ thua Trương Tú về tiền

bạc trong hiện tại. Còn tương lai? Tài năng của anh sẽ tạo ra tương lai, tiền bạc. Anh có những tài năng mà Trương Tú không thể nào có. Anh hơn

hẳn Trương Tú nhiều.

Vương Long cúi đầu. Bàn tay chàng bóp chặt bàn

tay Quán Anh. cảm giác tê rần, ngây ngất xâm chiếm tâm tư, cơ thể hai

người. Cả hai cùng lặng lẽ, ngồi im bất động.

Tiếng suối chaỷ rào rào. Một cơn gío thoảng qua, lá vàng rơi phất phới, trên giòng nước trên bãi khô trên áo trên vai hai người.

Vương Long thở dài, buông tay Quán Anh

- Tôi thấy Quán Anh và Trương Tú tin tưởng vào

tài năng của tôi còn hơn chính tôi nữạ Điều đó làm tôi sợ tôi biết tôi

sẽ không thể nào đem hạnh phúc cho Quán Anh bằng Trương Tú đâu.

- Hạnh phúc là gì hở anh? Nếu không phải là thoả nguyện lòng mơ ước thương yêu trong lòng mình.

- Nó còn thêm nhiều thứ khác nữa. Mà thôi, chúng ta phải quên chuyện hôm nay đi. Trương Tú là một người bạn tốt, thân

nhất của tôi.

Còn Quán Anh, đã là hôn thê của Trương Tú.

Quán Anh thở dài, nhưng giọng nàng cương quyết tin tưởng

- Quan trọng nhất là anh. Mọi chuyện có thể giaỉ quyết và em chờ sự thành công của anh

- Nhưng tôi không muốn làm thương tổn trái tim Trương Tú. Nếu như có sự thay đôỉ xaỷ ra.

- Trái tim Trương Tú sẽ không bị tổn thương

nhiều bằng trái tim của anh và em. Trương Tú có thể yêu một người con

gái khác và người con gái đó sẽ đem lại hạnh phúc cho Trương Tú một cách dễ dàng.

Ngưng một chút Quán Anh tiếp

- Để thủng thẳng em sẽ giaỉ thích cho Trương Tú

hay. Em tin rằng anh ấy sẽ nhìn thấy rõ vấn đề... Em chỉ xin anh cố gắng tin tưởng và giữ gìn sức khoe?

Vương Long cúi đầu không trả lời. Mí mắt cay

nhưng chàng cố kềm giữ không cho giòng lệ tràn ra ngoài. Chàng sung

sướиɠ quá, hạnh phúc quá. Sự việc xaỷ ra và chàng đã không thể nào ngờ

được. Nhưng trong niềm sung sướиɠ đó, còn vương vất một nỗi ân hận, đắng cay. Một nỗi khó khăn mà chàng sẽ phải lưạ chọn, quyết định: phụ bạn

hoặc phụ người yêu. Cả hai cùng quá tốt, cùng trọn vẹn và Vương Long tự

biết dù chàng chọn lựa cách nào cũng làm cho một người đau khổ và chính

con tim chàng nát tan.

Thêm Bình Luận