Chương 13: Chuyện vặt ở hiệu sách (6)

Ngay trước khi cuộc chiến nổ ra, tiếng chuông cửa đột nhiên vang lên, hai người lập tức lấy lại vẻ mặt của con người, Luna ngẩng đầu lên, ba ánh mắt cùng nhìn về phía cửa.

Một thiếu niên cao ráo, tóc vàng mắt xanh ôm sách bước vào hiệu sách.

Đồng tử Luna giãn ra, kinh ngạc nói: "Louis? Cậu đến trả sách à?"

Bị ba ánh mắt nhìn chằm chằm, Louis đột nhiên sợ hãi, nói rất không tự nhiên: "Ừm... Đúng vậy, tôi đến trả sách."

Thấy ánh mắt phấn khích của Luna, Satan hừ một tiếng quay đầu đi, dùng ngón tay xoa xoa chỗ trên tách trà mà Luna đã chạm vào.

Thấy Satan kiềm chế, lại có nhiều người ở đây nên Michael cho rằng hắn sẽ không nổi giận, liền bay lên không trung giám sát mọi động tĩnh dưới mặt đất, nếu có chuyện gì bất ngờ thì cũng có thể ra tay ngăn cản.

Satan quay lưng lại với Luna, nhưng hai tai vẫn nghe cuộc trò chuyện của họ.

"Hiếm khi thấy cậu đến trả sách, thường là bố cậu đến nhiều hơn." Luna nói.

"Nghỉ ở nhà cũng không có việc gì làm, nên tôi đi thay bố." Louis trả lời, thấy Luna đã tính xong tiền thì không ngoảnh lại mà chạy đi.

Satan thầm mắng cậu ta là đồ hèn nhát, vừa quay đầu lại thấy khuôn mặt buồn bã của Luna thì thấy đau lòng, hắn không hiểu tại sao Luna lại phải buồn vì một cậu con trai như vậy. Cậu ta sợ bị cô lập, thậm chí còn không dám nói chuyện với Luna. Hôm qua Luna đến cảm ơn cậu ta đã bị các bạn học khác nhìn thấy, họ cười nhạo cậu ta sắp làm ngư dân, khiến Louis sợ hãi chạy mất, hôm nay gặp Luna thì như mèo thấy chuột.

Satan thấy không đáng cho Luna.

Louis chạy ra khỏi hiệu sách rồi chạy một đoạn mới dừng lại. Chuyện hôm qua xảy ra quá đột ngột, cậu ta không ngờ Luna nhút nhát thường ngày lại đột nhiên chạy đến nói chuyện với mình, khiến cậu ta bị chế giễu.

Cậu ta sờ ngực mình, tim đập loạn xạ trong l*иg ngực. Thực ra... Hôm qua khi nhìn thấy khuôn mặt Luna ửng hồng vì gió lạnh và ánh mắt đầy mong đợi và phấn khích cô bé, tim cậu ta cũng đập loạn xạ như thế này. Cũng chính khoảnh khắc đó, cậu ta đột nhiên thấy Luna không xấu xí như lời đồn, mái tóc đỏ rực như cánh hoa hồng, khá là đặc biệt.

Nhận ra suy nghĩ của mình, Louis thấy không thể tin nổi, cậu ta lại có tình cảm đặc biệt với Luna!

Cậu ta lắc đầu chạy về nhà.

Chưa vào đến nhà, một vị mục sư nhà thờ đã mở cửa đi ra, Louis cúi đầu chào, đợi ông ta đi rồi mới vào nhà và thấy bố mình đang cau có.

"Bố, có chuyện gì vậy? Sao trông bố buồn thế?" Louis hỏi.

Bố của Louis tên Tom cũng có một mái tóc vàng, là giáo viên trung học của thị trấn, ông buồn bã nói: "Con đến hiệu sách gặp Luna chưa?"

Louis gật đầu, bố cậu ta lại nói: "Ôi, cô bé đáng thương đó, cô bé vẫn chưa biết chuyện gì đã xảy ra, có lẽ bố mẹ cô bé sẽ về sau vài ngày nữa, trước đó con tuyệt đối đừng nói cho cô bé biết, bố lo cô bé không chịu nổi."

Louis gật đầu tỏ vẻ hiểu biết, muốn bố mình nói thêm vài câu, nhưng ông lại im lặng, chỉ lẩm bẩm không biết Luna sẽ sống thế nào sau này.

Đã đến trưa, khách đến rồi lại đi, người đàn ông mặc đồ đen vẫn ngồi cạnh hoa loa kèn, mép lá hoa loa kèn đã hơi cháy xém.

"Luna, làm ơn cho tôi một tách trà xanh phương Đông nữa." Hắn búng tay với Luna đang sắp xếp sách, trên mặt nở nụ cười mà hắn cho là lịch sự.