Tạ Lệ tỏ ra rất kiêu ngạo: "Tớ đã học nấu ăn trên mạng và lần trước đã nấu cho anh trai của cậu, anh ấy có vẻ rất thích đấy."
Chu Uyển cười ha hả: "Oh, anh ấy thật sự rất thích cậu. Hai người thực sự yêu nhau muốn chết rồi đấy."
Cuối cùng, Tạ Lệ cũng thuyết phục được Chu Uyển xuống giường và hứa hẹn sẽ giới thiệu cho cô một người đàn ông tuyệt vời.
Chu Uyển rất hứng thú với việc gặp một người đàn ông mới, cô trang điểm nhẹ nhàng và chọn trang phục phù hợp với mùa xuân. Cô cảnh báo Tạ Lệ: "Hãy chắc chắn rằng anh ấy thật sự đẹp trai!"
Tạ Lệ tự hào nói: "Nhà họ Tạ chúng ta, ai ai cũng đều là người đẹp hết."
Chu Uyển vừa nãy cúi đầu xem điện thoại di động, có chút thất thần: “Cậu vừa nói cái gì thế?”
Tạ Lệ ra vẻ thần bí trả lời: “Không có gì đâu…”
Khi đến địa điểm, Chu Uyển phát hiện ra người đó có chút quen mắt, cô không nghĩ ngợi gì nhiều liền xoay người muốn rời đi.
Tạ Lệ nhanh chóng giữ lấy Chu Uyển, hỏi: "Cậu định chạy đi đâu thế?"
Chu Uyển: “Tớ…”
Chu Uyển còn chưa kịp nói hết câu, nam thanh niên đã đứng dậy, nhìn về phía cả hai nhàn nhạt gọi: “Tạ Lệ.”
Tạ Lệ giữ chặt Chu Uyển trả lời lại: “Anh!”
Chu Uyển trùng mắt xuống, cảm thấy tuyệt vọng.
Tạ Lệ nhắn nhủ vào tai cô: "Tớ giới thiệu anh trai tớ cho cậu, lúc trước gia đình chúng ta thường xuyên qua lại, cậu còn nhớ không?"
Chu Uyển cắn răng: "Tớ nhớ chứ! Tại sao lại không nhớ được!"
Tạ Lệ: “Anh trai Tạ Hành của tớ vẫn độc thân, tớ đã phải mất rất nhiều công sức mới đưa anh ấy tới đây để giới thiệu cho cậu.”
Chu Uyển: “Không nên như vậy…”
Bất quá, Chu uyển cũng không trách được Tạ Lệ, bởi vì cơ bản Tạ Lệ cũng không biết được hai người bọn họ đã từng có mối quan hệ mờ ám trong quá khứ.
Mấy năm nay, Chu Uyển cùng Tạ Hành xem nhau như người lại, trừ hai người họ ra thì những người khác hoàn toàn không biết mối qua hệ này.
Tuy nhiên, Chu Uyển không muốn tiết lộ chuyện này cho Tạ Lệ, vì cô ấy chính là chị dâu của cô, nói cho cô ấy khác nào tự nói với Chu Tư đâu.
Hơn nữa, Tạ Hành là anh trai của Tạ Lệ và cô không muốn gây khó khăn cho họ.
Tóm lại, Chu Uyển cảm thấy rất xấu hổ. Tạ Hành rất thu hút ánh nhìn và gu ăn mặc sang trọng, hắn ngồi trên chiếc ghế nhỏ cao, mặc trang phục thanh lịch, cầm một ly cà phê đá kiểu Mỹ.
Hắn nhìn nhẹ nhàng và mang theo nụ cười nhàn nhạt trên mặt, không phải kiểu đàn ông đứng đắn.
Chu Uyển và Tạ Hành cùng Tạ Lệ ngồi bên cạnh cửa sổ. Tạ Lệ lấy lý do đi lấy cà phê và rời đi, chỉ còn lại hai người.
Chu Uyển đùa giỡn trên điện thoại và ngắm đôi giày thể thao mà Tạ Hành đang mang. Cô nhớ đôi giày này vì đó là đôi giày mà cô đã xếp hàng đợi rất lâu để mua.
Chu Uyển nhìn lên và thấy Tạ Hành mặc một chiếc quần jean xanh, khoe ra đôi chân đẹp. Hắn có đôi chân dài và cách mặc quần trên người rất đặc biệt.
Chu Uyển nhớ đến một số sự việc đã xảy ra trước đó.
Có lần cô vô tình chạm chân vào đùi của Tạ Hành trong khi ăn cơm, sau đó vuốt ve nhẹ nhàng trên đôi chân của hắn, cảm nhận được sự thay đổi của hắn.
Tuy nhiên, cô không chú ý đến những cảnh báo của Tạ Hành và tiếp tục chơi đùa hăng say, rồi sau đó phải trở về khách sạn liền bị hành cho thê thảm, không ngừng than vãn.
Có một sự việc tương tự xảy ra trong buổi liên hoan của công ty. Lúc đó, Tạ Hành ngồi xuống bên cạnh cô và cùng nói chuyện với cấp trên của cô.
Tuy nhiên, cái tay phía dưới của hắn lại đang luồn vào bên trong váy vuốt ve đùi cô.
Tạm thời, với hai chân lười biếng dang rộng, Tạ Hành dựa lưng vào ghế, có vẻ như đang hài hước và thấp thỏm khi nói: "Chu Uyển?"
Chu Uyển đã lấy lại tinh thần và trả lời Tạ Hành một cách xem thường.
Tạ Hành hỏi: "Khi còn nhỏ, tôi ôm em, em còn nhớ không?"
Chu Uyển nhìn thấy Tạ Lệ đang đứng ở quầy bar, cô nghiến răng: "Tạ Hành, anh có ý định gì?"
Tạ Hành: "Ý định gì? Tôi chỉ muốn hỏi em thôi."
Chu Uyển cười khinh bỉ: "Tôi? Anh thật sự muốn cho Tạ Lệ biết quan hệ trước khi của chúng ta à?"
Tạ Hành nhíu mày: "Em quên rồi à, khi em ba tuổi, lúc tôi bế em thì em đã tiểu tiện ra hết bên ngoài rồi, làm người tôi ướt sũng."
Chu Uyển: "Tôi á?"
Tạ Hành: "Khi đó, cô ba tuổi và tôi ôm cô khi cô đang trong tình trạng nướ© ŧıểυ đầy một thân."
Chu Uyển: "Không bao giờ có chuyện đó!"
Tạ Hành: "Không có sao? Nếu em không nhớ lần đó, vậy còn những lần chúng ta…?"
Chu Uyển: "......"
Chu Uyển nhớ đến hình ảnh đó, mặt lập tức đỏ bừng nhưng may mắn có phấn nền để che giấu điều đó.
Lúc này, Tạ Lệ mang theo cà phê quay lại từ quầy bar, nói: "Đúng rồi, hai người chưa kết bạn với nhau. Chu Uyển này, tớ sẽ gửi cho cậu tài khoản WeChat của anh trai tớ, hãy đồng ý nhé."