Vì khoảng cách của bọn họ không quá xa, cô nhận ra rằng ngón tay của Tạ Hành bị thương khi leo núi và còn chảy máu.
Thi An An đứng bên chắn Hành, cẩn thận băng bó vết thương giúp hắn ngay trước mặt Chu Uyển.
Chu Uyển cảm thấy trong lòng có chút khó chịu, cô quay mặt sang hướng khác không để ý đến Tạ Hành. Cô giận dỗi kéo Lý Nguyệt Minh rời đi.
Khi đi ra ngoài, Chu Uyển cảm thấy khó chịu và tức giận.
“Tại sao mình phải tự giận nhỉ?” - Chu Uyển thầm nghĩ
Buổi chiều bên ngoài cảnh quan xung quanh rất đẹp và hoạt động mới lạ này rất thú vị. Cảnh hoa lê trắng tinh khôi khiến cô như được nhẹ lòng, cảm thấy tâm hồn sảng khoái và minh mẫn.
Các đồng nghiệp đang chụp ảnh và đứng dưới hoa lê để tạo dáng. Chu Uyển ngồi dưới bóng cây nhìn Lý Nguyệt Minh mặc Hán phục tạo dáng chụp ảnh.
Cảnh tượng này giống với cảnh Tạ Hành cõng cô đi dưới tàng cây. Tạ Hành đùa giỡn với cô, mặc dù cõng cô, vẫn cố tình trêu cô, sờ soạng và xoa bóp cổ chân của cô.
Chu Uyển tức giận và cắn vào tai Tạ Hành, cô lên tiếng mắng hắn: “Đồ lưu manh.”
Tạ Hành cũng không chịu thua: “Tôi massage cho em, em lại mắng tôi là lưu manh?”
Chu Uyển: “Anh gọi như vậy là massage à, sao hắn lại sờ vào mông tôi!”
Tạ Hành đáp lại: “Em nói xem, bây giờ cổ chân có thoải mái không?”
Chu Uyển: “Thì cũng xem như thoải mái.”
Tạ Hành: “Đúng là không có lương tâm.”
Trong nháy mắt, Chu Uyển đã suy nghĩ về tình cảm của mình đối với Tạ Hành. Nếu nói cô không có tình cảm với Tạ Hành thì cũng không phải. Từ nhỏ cô được gia đình yêu thương, không phải người thiếu thốn tình cảm. Nên cô càng không mong chờ từ tình yêu đôi lứa.
Đương niên, cô không có khả năng chủ động thổ lộ tình yêu của mình với người khác, cô cảm thấy điều này khiến cô mất mặt. Ngoài ra, cô không biết ai nghiêm túc và ai sẽ thất bại.
Lần đó, sau khi trở về từ nông trang, Chu Uyển không hiểu trời xui đất khiến như thế nào mà cô đã đồng ý vào làm việc tại công ty của Tạ Hành khi hắn mời cô.
Một ngày sau đó, Tạ Hành đến nhà của Chu Uyển và cô đã nghe được hắn nói về mình với Chu Tư.
Chu Uyển nghe rõ ràng Tạ Hành vừa cười vừa nói: “Chu Uyển chỉ là một cô bé còn chưa lớn, tôi đối với em ấy thì có ý gì được chứ?”
Chu Uyển là một người rõ ràng và lời lẽ vô cùng minh bạch. Nếu Tạ Hanh không có tình cảm đặc biệt với cô, cô cũng không muốn tìm cách tiếp cận hắn.
Nhưng khi suy nghĩ, cô cảm thấy có chút đắn đo và khó chịu trong lòng, nhưng không hiểu rõ cảm xúc đó là gì. Vì thế, cô quyết định tạm thời tách xa Tạ Hành và tìm kiếm đối tượng mới, nhưng cảm giác của cô lại không thay đổi.
Gần đến lúc tặng quà mừng, Tạ Hành gọi Chu Uyển vào văn phòng của mình. Cô không thấy lạ vì cô và hắn đã làm việc cùng nhau.
Buổi tối, họ tổ chức một buổi nướng BBQ và những trò chơi truyền thống. Khi Chu Uyển đang thay đồ trong phòng, cô gặp Thi An An. Thi An An cũng lịch sự nói: “Váy của cô đẹp thật đấy!”
Chu Uyển cũng đáp lại: “Cảm ơn, tại sao cô lại quay về rồi?”
Thi An An trả lời: “Tôi trở về lấy đồ, bởi vì tay của Tạ Hành bị thương, tôi đi lấy bao tay dùng một lần cho anh ấy.”
Ở trong công ty, mọi người đều sẽ theo bản năng gọi Tạ Hành một tiếng “Tạ tổng” nhưng Thi An An lại không kiêng dè gì mà gọi thẳng tên của hắn.
Kỳ thật chuyện này cũng không thành vấn đề, vì Thi An An là nhóm trưởng của hạng mục, thường xuyên cùng Tạ Hành đi công tác, quan hệ của bọn họ là gì thì cả công ty này cũng thầm đoán được.
Trời bắt đầu tối và hoàng hôn phủ kín bầu trời. Chu Uyển tới chỗ Lý Nguyệt Minh và đồng nghiệp đang chụp ảnh. Trong khi cô đang lơ đãng chụp ảnh, cô tình cờ nhìn thấy Tạ Hành đang đứng không xa đó.
Tạ Hành cũng đang ngắm hoàng hôn, nhưng hắn lại không thích chụp ảnh. Từ góc nhìn của Chu Uyển, cô nhìn thấy hình dáng Tạ Hành khi hắn nhìn lên hoàng hôn, với vẻ đẹp nam tính và sự mềm mại trên khuôn mặt.
Có lẽ do không ăn cơm trưa, buổi tối Chu Uyển ăn uống nhiều hơn. Cô cầm một cái mâm, họ đều xem cô như một cô bé, cô được phân phát rất nhiều món ăn ngon.
Tuy nhiên, Chu Uyển ăn uống thoải mái mà không chú ý đến việc khác, sau khi ăn no, cô liền dựa vào ghế chơi điện thoại di động.
Đến 8 giờ tối, nhiệt độ giảm xuống và lửa trại bùng cháy. Lý Nguyệt Minh bắt đầu một trò chơi ồn ào với tiếng cười vui vẻ của tất cả mọi người. Quy tắc của trò chơi được giải thích rõ ràng và mọi người đứng vây quanh lửa trại để tham gia.
Tạ Hành và một số người khác không tham gia trò chơi, hắn cùng chủ nông trang đang nói chuyện với nhau. Tuy không biết bọn họ đang nói chuyện gì, nhưng cả hai đều cười tươi rất vui vẻ.