Cũng may hai ngày trước rất bận rộn, bận đến mức không có thời gian suy nghĩ những thứ này, nhưng sau khi bận rộn xong, anh lại bắt đầu vì chuyện này mà bấn loạn. Anh nghĩ tới anh rể nhà mình có kinh nghiệm, cho nên đến hỏi thử để học tập theo.
Trịnh Diệp không ngờ tới Thương Triệu lại đến hỏi anh vấn đề này, anh ấy ngẩn người một chút, kinh ngạc nhìn Thương Triệu: “Tiểu Triệu, cậu...?”
Trịnh Diệp rất nhanh có thể đoán được vì sao Thương Triệu lại hỏi vấn đề này, anh ấy dừng một chút, sắp xếp câu chữ mới mở miệng: “Trước khi kết giao với chị gái cậu, anh biết cô ấy có một đứa con mười tuổi, anh cũng suy nghĩ rất lâu, chủ yếu là sợ anh không có kinh nghiệm nuôi con, không thể ở chung với đứa bé...”
Thương Triệu: “Vậy anh có bao giờ nghĩ nếu không ở chung được thì làm sao bây giờ?”
Trịnh Diệp nghe vậy gợi lên một nụ cười: “Lúc đầu cũng đã nghĩ tới bỏ đi, nhưng sau đó anh lại tiếp xúc với mấy cô gái, nhưng luôn không quên được chị cậu, vì thế anh lại quay đầu lại tìm chị cậu, nói muốn làm ba cho Hạo Hạo.”
“Cậu biết không, cậu bé mười tuổi đã có suy nghĩ của mình, thậm chí có chút phản nghịch, Hạo Hạo tính tình không tính là bướng, nhưng ngay từ đầu thằng bé cũng rất kháng cự với anh, anh mất gần một năm mới khiến thằng bé đổi giọng...”
Hai người đàn ông ngồi ở bàn ăn nói chuyện hồi lâu, Trịnh Diệp chân thành chia sẻ tâm đắc của mình: “Chủ yếu vẫn là kiên nhẫn và tinh thần trách nhiệm, cậu phải làm cho đứa bé cảm thấy có cậu làm ba nó cũng có thể làm cho nó rất kiêu ngạo...”
“Ai muốn làm ba?”
Hai người đang trò chuyện nghiêm túc, Thương Anh bất ngờ xuất hiện trước cửa nhà hàng, khiến hai người đàn ông giật nảy mình.
“Không có, không ai muốn làm ba.” Thương Triệu lập tức phủ nhận.
Thương Anh nghi hoặc nhìn Thương Triệu một cái, nói một câu: “Cậu sẽ không làm lớn bụng của ai ở bên ngoài đấy chứ?”
Thương Anh biết em trai mình có cái mã ở bên ngoài rất được.
“Chị!” Thương Triệu cạn lời: “Em là loại người vậy sao!”
“Làm sao, chuyện này có liên quan tới cậu là loại người gì à? Chị đang nói về mang thai ngoài ý muốn.” Thương Anh lườm Thương Triệu một cái, vỗ vỗ bàn, “Cậu cũng 30 tuổi rồi, mau ổn định đi, bằng không mẹ cũng phải báo mộng hỏi chị con dâu của mẹ đấy...”
Thương Triệu nghe chị gái mình bắt đầu nói càng ngày càng thái quá, vội vàng thu dọn bát đũa chuẩn bị rút lui. Có điều cuối cùng Trịnh Diệp cắt ngang Thương Anh lải nhải, lại giữ Thương Triệu ở nhà ăn cơm tối.
Thương Triệu không khách khí, quả thật mình cũng đã lâu không cùng người nhà chị gái ăn cơm, vì thế anh lại ăn chực một bữa cơm tối.
“Hạo Hạo đâu?” Trên bàn cơm không thấy Thương Hạo, Thương Triệu hỏi một câu.
“Tuần này Hạo Hạo không trở về, nói là cuối tuần cũng có huấn luyện.”
Nói là người có huấn luyện, tối nay lại xuất hiện ở quán bar, Thương Triệu nhíu mày nhìn Thương Hạo và người phụ nữ bên cạnh cậu nhóc.
Anh nhớ rõ, người phụ nữ kia chắc là bạn bè của Trì Sương.
Anh nhìn quanh bốn phía theo bản năng, xem có bóng dáng người phụ nữ nào không. Đáng tiếc là không thấy.
Anh gọi điện thoại gọi Thương Hạo tới.
“Cậu...” Thương Hạo có chút thấp thỏm, không biết anh đột nhiên gọi tới có chuyện gì.