Trì Sương thấy cậu ấy giúp mình thì sửng sốt: “Cậu không cần quan tâm đến tôi, tự tôi lấy ăn là được rồi.”
“Không sao.” Thương Triệu đặt tất cả đồ ăn vào dĩa của cô sau đó bản thân cũng học theo cô dùng đũa.
Trì Sương liếc nhìn cậu ấy một cái, cũng không nói gì nữa, chỉ là nhớ ra lần đầu tiên cùng Cao Hựu Ninh ăn đồ nướng cô làm như vậy Cao Hựu Ninh một bên giúp cô nướng thịt, một bên giảng cho cô nghe, nói là mất công, tại sao không thể ăn trực tiếp trên xiên.
Trì Sương không vui, cô chỉ có thể ăn như vậy thôi, anh ta không thích thì mặc kệ cô là được.
Cô ngược lại không ngờ tới Thương Triệu không những không nhận xét về hành vi của cô mà còn trực tiếp giúp cô đem đồ ở trong que xiên lấy ra.
Hai người chỉ quan hệ với nhau một lần, những thứ có thể nói không nhiều nhưng bầu không khí vẫn khá hòa hợp, không hề ngượng ngạo như Trì Sương tưởng tượng.
Sau khi ăn xong Trì Sương đi trả tiền, cô chỉ nói một câu: “Đợi chút nữa cậu trả tiền phòng”, rồi chặn Thương Triệu lại.
Thương Triệu coi như đã phát hiện ra Trì Sương cũng có phần độc đoán.
Sau khi hai người ăn xong chuẩn bị tìm một cái khách sạn để nghỉ, nhưng Trì Sương không ngờ tới Thương Triệu vậy mà lại có ô tô, ngồi ở ghế lái phụ trong lòng cô vẫn cảm thán sinh viên bây giờ mua ô tô quá sớm, xem ra gia cảnh của cậu ấy cũng không tồi.
Trì Sương sau khi ăn uống no say ngồi trên ghế lái phụ cảm thấy có chút buồn ngủ, cuối cùng bởi vì chuyện chia tay và thăng chức khiến cô không cách nào ngủ ngon. Hơn nữa từ phố ăn vặt đi ra có chút tắc đường, xe chạy rất chậm, trên đường có rất nhiều người đi lại, Trì Sương không dám nói chuyện cùng Thương Triệu, sợ cậu ấy phân tâm.
Cô lặng lẽ nhìn xe cộ ngoài cửa sổ, biển hiệu của các cửa hàng bên đường không ngừng lùi về phía đằng sau. Cô chậm rãi chớp mắt, chớp một lần, hai lần...
Sau khi Thương Triệu dừng lại chờ đèn đỏ ở ngã tư thì quay đầu kiểm tra Trì Sương, nhưng cô đã tựa đầu vào lưng ghế ngủ thϊếp đi rồi.
Thương Triệu có chút kinh ngạc, đợi đến khi lái xe tới bãi đậu xe của khách sạn cậu ấy cũng không biết có nên gọi cô tỉnh lại không. Cậu ấy tắt đèn xe, ánh đèn trên mặt đồng hồ cũng mờ đi, trong xe dần chìm vào bóng tối.
Cậu ấy muốn trực tiếp đưa cô về nhà nhưng căn bản không biết nhà cô ở đâu.
Cô có trái tim thật rộng lượng, cứ như vậy ngủ trên xe của cậu ấy, nếu như cậu ấy có ý nghĩ xấu đem người bán đi cô cũng không biết.
Thương Triệu cũng không biết có nên vui mừng vì tính cảnh giác của cô đối với cậu ấy thấp như vậy hay không, rõ ràng lần trước đến một ngụm nước cô cũng không dám uống.
Cậu ấy thở dài một hơi, cúi người về phía sau đem chiếc gối từ hàng ghế sau lên, cẩn thận từng chút một nhấc đầu cô lên rồi nhẹ nhàng đặt chiếc gối vừa giữa đầu cô và cửa sổ xe.
Vào lúc cậu ấy định rút tay lại thì Trì Sương mở mắt.
Cô ngủ đến mơ hồ, khi nhìn thấy khuôn mặt của Thương Triệu phóng to trước mặt thì có chút ngẩn ngơ đưa tay lên sờ khuôn mặt đối phương.
Trì Sương từ ánh mắt đầu tiên nhìn thấy cậu ấy đã cảm thấy người này lớn lên thật đẹp trai, nếu không cũng sẽ không ở trong đám đông mà chọn cậu ấy.
“Cậu là muốn hôn trộm tôi à?” Trì Sương vừa mới ngủ dậy nên nói chuyện bằng giọng mũi, giọng điệu có chút mềm mại, nghe đến tai Thương Triều thì giống như đang làm nũng.
Giây tiếp theo, ánh mắt của Thương Triệu rơi xuống đôi môi của cô.