Đèn trong tòa nhà dần tối đi, nhưng đèn trong văn phòng của Trì Sương vẫn còn sáng.
“Ting.” Một tiếng, điện thoại trên bàn rung lên, kéo Trì Sương đang tập trung vào máy tính trở lại. Cô đưa tay lên xoa xoa cái gáy đau nhức của mình, cầm điện thoại lên mở tin nhắn ra xem.
Điện thoại hiện lên một dòng tin nhắn: “Ra ngoài ăn đêm không?”
Trì Sương nhanh chóng đánh chữ trả lời: “Chỉ ăn bữa đêm thôi sao?”
Đầu bên kia rất nhanh đã trả lời: “Tất cả đều được.”
Trì Sương bĩu môi, đều được cái gì mà đều được, cô còn không biết suy nghĩ của cậu ấy chắc, còn giả vờ như vậy làm gì?
Trì Sương: “Vậy em không muốn ăn khuya.”
Đối phương đang trả lời tin nhắn nhưng nửa ngày cũng không thấy gửi lại, còn tưởng rằng anh đang gõ một đoạn văn đấy, đợi một lúc đối phương mới nhắn lại bốn chữ: “Ăn một chút đi.”
Trì Sương vẫn chưa trả lời, bên kia trực tiếp gọi điện thoại tới. Nhìn cuộc gọi đang hiển thị trên màn hình điện thoại Trì Sương do dự vài giây cuối cùng vẫn quyết định nghe.
“Alo.”
“Thật sự không ăn sao?” Giọng nói của người đàn ông từ điện thoại truyền tới, đem theo âm thanh có chút không giống thật nói ra, nhưng giọng nam trầm thấp liên tục đập vào màng nhĩ, khiến tai Trì Sương ngứa ngáy.
“Cậu muốn tôi ăn?” Trì Sương hỏi ngược lại.
“Ừm, tôi muốn gặp em.”
Trì Sương không ngờ tới đối phương lại trực tiếp nói ra yêu cầu, trái tim đang run rẩy của cô nhất thời trở nên bối rối không biết phải làm sao, tim đập như trống đánh.
Cô nhớ ra Tôn Thiền từng nói, sinh viên đại học thật biết cách làm nũng dính người.
Trì Sương sờ cái bụng rỗng, cảm thấy bản thân có lẽ có thể ăn một bữa khuya.
Gần công ty của Trì Sương có một con phố ăn vặt nổi tiếng, thế là hai người liền hẹn gặp nhau ở chỗ đó, thật sự chỉ là đi ăn đêm. Trì Sương để xe ở công ty, còn bản thân thì đi bộ tới đó, lúc đến thì có hơi muộn hơn thời gian đã thỏa thuận một chút.
Cô mặc một chiếc áo sơ mi trắng cùng với chân váy đen, đi trên con phố sầm uất nhất của thành phố, ánh đèn vàng rực rỡ, không ngừng có người đi bộ đi ngang qua cô.
Ở trong sự hối hả và nhộn nhịp này, Thương Triệu nhìn thấy Trì Sương đang thướt tha bước về phía cậu ấy.
Vốn dĩ Thương Triệu đang tựa vào xe đợi người tới, lúc này lại nhếch một bên lông mày lên, xuyên qua đám đông đi tới chỗ của Trì Sương đang nhìn xung quanh để tìm cậu ấy.
“Ở đây này.” Thương Triệu bước tới gần Trì Sương, hơi nghiêng người ngắm cô.
Hôm nay cô so với lần trước cậu ấy gặp trong quán bar rất không giống nhau, hôm đó cô rất gợi cảm và quyến rũ, còn hôm nay cô là một người thông minh, lão luyện.
Trì Sương nhìn thấy người đàn ông đứng bên cạnh mình không chút che giấu nhìn mình, hôm nay sau khi cô phát biểu tại cuộc họp của bộ phận cũng không hề hoảng loạn nhưng thời khắc này lại bị cậu ấy nhìn đến mức tim đập loạn nhịp.
Không phải là trôi hết lớp trang điểm rồi chứ? Trước khi ra ngoài cô đã chỉnh lại lớp trang điểm rồi mà.
Trì Sương mặt không biến sắc nhấc điện thoại lên nhìn hình ảnh của mình phản chiếu trên màn hình đen thế nhưng không phát hiện ra có gì khác thường.
Cô nghiêng đầu nhìn người đàn ông: “Làm gì vậy? Không đói nữa à?”
Người đàn ông hôm nay mặc một chiếc áo sơ mi đen cùng với quần đen, cúc cài trên cùng của chiếc áo mở ra để lộ xương quai xanh, thể hiện dáng người vai rộng eo thon, lộ ra cánh tay rắn chắc khỏe mạnh. Trì Sương lúc trước đã từng nhìn thấy dáng người của cậu ấy dưới lớp quần áo, không hề hoài nghi con người này cho dù mặc bao tải cũng đều đẹp trai.
“Đói.” Người đàn ông thu hồi tầm mắt, đi song song bên cạnh Trì Sương: “Đi thôi.”