Trì Sương vốn nghĩ chỉ là tình một đêm, không ngờ tới đối phương muốn lưu lại số điện thoại liên lạc của cô. Dù sao cậu ấy cũng không phải là dạng thiếu phụ nữ đeo bám, hơn nữa cô và cậu ấy cũng là hai người xa lạ, một đêm là đủ rồi.
Thấy Trì Sương do dự, người đàn ông tiếp tục đề nghị: “Chúng ta vẫn nên phát triển mối quan hệ này một chút.” Trì Sương kinh ngạc: “Phát triển cái gì?”
Thương Triệu thấy cô phản ứng mạnh như vậy, lời nói đến miệng có chút khó khăn. Cậu ấy khẽ nhếch khóe môi: “Cân nhắc chuyện chúng ta trở thành bạn giường cố định, lâu dài.” Nói xong, Thương Triệu còn chống người lên kề sát Trì Sương nhanh chóng mυ"ŧ đôi môi cô một cái.
Trì Sương chưa kịp đẩy cậu ấy ra xa thì cậu ấy đã kịp thu người lại. Hai tay Trì Sương siết chặt cái chăn trước ngực, đầu óc cố gắng trấn định. Cô không muốn thừa nhận bản thân đối phó không lại người đàn ông trước mặt này. Cô nghĩ rằng chỉ là sinh viên đại học thì rất dễ giải quyết, kết quả gặp phải người đàn ông kinh nghiệm phong phú hơn cô tưởng.
Cậu ấy có hẹn hò thường xuyên không? Cậu ấy làm vậy với bao nhiêu cô gái rồi?
Trì Sương bất giác nhíu mày, mím môi: “Tùy cậu.” Trì Sương bày ra bộ dạng không quan tâm ném cho cậu ấy hai chữ.
“Vậy cô mở khóa.” Thương Triệu đưa điện qua.
Trì Sương nhận lấy, chiếc điện thoại di động nằm trong lòng bàn tay Thương Triệu nhưng chỉ là hành động lấy điện thoại của cô lại vô tình đυ.ng phải lòng bàn tay cậu ấy.
Giống như tối hôm qua, lại không giống, lúc này đây Trì Sương không phải cố ý, nhưng người đàn ông lại nắm ngược tay cô.
“Sao vậy?” Trì Sương cảnh giác nhìn cậu ấy, sợ cậu ấy nhất thời làm chuyện gì đó bậy bạ.
Thương Triệu nắm chặt tay cô, năm ngón tay thon dài mảnh khảnh rất đẹp.
Thương Triệu giương mắt nhìn Trì Sương, đôi mắt sắc xuân đêm qua trêu người giờ phút này khôi phục bình tĩnh đạm mạc. Trong đầu cậu ấy chợt lóe lên một suy nghĩ, cậu ấy buông tay cô ra, bảo cô cầm điện thoại di động lên. Trì Sương không hiểu sao liếc nhìn cậu ấy một cái, rồi cầm điện thoại mở khóa. Hai người trao đổi số liên lạc.
Thương Triệu liền lưu số điện thoại của cô vào wechat. Khi cậu ấy ngẩng đầu lên phát hiện nét mặt khó xử của Trì Sương đang nhìn vào điện thoại.
“Có chuyện gì sao?” Thương Triệu hỏi một câu.
Trì Sương có chút xấu hổ, không muốn nói rằng cô đã quên cậu ấy tên là gì. Tối hôm qua lúc cậu ấy tự giới thiệu thì tâm tư của cô không biết đã bay đi đâu rồi.
“Không có gì.”
Trì Sương lưu đại cái tên rồi cầm lấy lại điện thoại di động.
Sau khi hai người trao đổi số liên lạc thì Trì Sương lập tức đi vào toilet sửa soạn lại, chuẩn bị thu dọn đi về. Hai người cùng đi xuống lầu, Thương Triệu còn hỏi Trì Sương có muốn cậu ấy đưa cô về nhà hay không. Cô không muốn để người lạ biết chỗ ở của mình, liền cự tuyệt. Cô bắt taxi, không quay đầu lại mà trực tiếp rời đi.
Trì Sương kéo thân thể có chút mệt mỏi của mình vào thang máy. Tựa vào vách cô liền cúi đầu nhìn xuống mấy vết hôn ửng hồng trên ngực mình. Vì cổ áo thấp, căn bản không che được những dấu vết kia.
“Ding…” Thang máy đến.
Cửa thang máy mở ra, Trì Sương vừa bước ra khỏi thang máy, liền nhìn thấy người ngồi trước cửa nhà mình, cô thoáng nhíu mày.