Editor: Xám
Đảo mắt đã đến tết Trung Nguyên, chiếu theo tổ chế đế vương nên cùng hậu cung làm giỗ tổ, buổi sáng ngày hôm đó, Ban Điềm vấn búi tóc thật cao, mặc trang phục tế lễ màu trắng đi theo phía sau các phi tử, trên búi tóc bộ diêu có chiếc tua màu bạc lay động rực rỡ. Dâng hương, dập đầu trước tổ tiên, cầu bình an. Mấy tháng không nhìn thấy Lưu Ngạo, Ban Điềm đứng ở nơi cách xa mấy chục bước chân lẳng lặng nhìn vị đế vương đó, chợt nhớ đến câu chuyện xảy ra vào buổi chiều hôm ấy.
Hôm ấy, nàng đang mệt mỏi tựa dưới mái hiên ngủ trưa, trong lúc hoảng hốt, có một bàn tay khô ráo ấm áp nhẹ nhàng lướt qua trán nàng, từ sau khi con trai Giao Đông Vương chết yểu, cả cung từ trên xuống dưới đều biết sau khi mất con Ban tiệp dư khó ngủ, lúc nào cũng dễ dàng bừng tỉnh, sợ là đã mắc bệnh. Nàng chợt tỉnh lại từ trong mộng, vừa mở mắt đã nhìn thấy Lưu Ngạo mặc triều phục, hắn đứng ở bên cửa sổ chỗ nàng ngủ, trên bàn trang điểm của nàng còn đặt miện lưu vừa mới tháo xuống của hắn.
Nàng ổn định hô hấp đứng thẳng dậy rồi quỳ gối, đã khôi phục thần sắc như thường. "Thần thϊếp không biết bệ hạ đến đây, đã thất lễ rồi, kính mong bệ hạ thứ tội."
Lưu Ngạo giấu cảm xúc trong lòng quay lưng đi, trầm giọng hỏi."A Điềm, nàng liên tục ngủ không yên giấc như vậy sao?"
Nàng cười nhẹ, thậm chí trên mặt mang theo chút ngây thơ duyên dáng mà nhiều năm trước mới có. "Thế nào được xem là yên ổn, thế nào được xem là không yên đây? Người sống cả đời, nhưng chỉ cần sống không thẹn với lòng là được, về phần những cái khác, xin bệ hạ thứ lỗi A Điềm ngu dốt."
Lưu Ngạo im lặng cầm chiếc dây buộc tóc màu mặc ngọc nàng đặt ở bên giường lên, đột nhiên quay người ôm nàng vào trong lòng. "A Điềm, nàng hận trẫm phải không. Hận trẫm không tuân thủ lời hứa chỉ sủng ái một mình nàng, hận trẫm không ở bên cạnh nàng khiến con của chúng ta uổng mạng."
Nàng chỉ cao vừa chớm đến ngực hắn, không có trang sức ngọc vàng, không có áo gấm đai ngọc, mấy sợi tóc dài của nữ tử trong lòng rơi lên tay hắn, cảm giác ngưa ngứa đó giống như đã lan thẳng đến tim, Lưu Ngạo từ từ khép hai mắt lại, trong giọng nói mang theo chút khẩn cầu. "A Điềm, đừng hận ta, trẫm phong nàng làm phi, chúng ta vẫn giống như trước đây được không?"
Nhìn hai tay Lưu Ngạo giữ lấy mình, Ban Điềm vẫn mang dáng vẻ tươi cười xinh đẹp như trước. "Làm sao thần thϊếp có thể hận bệ hạ được? Người là đế vương, giang sơn xã tắc của đế vương đều quan trọng hơn thần thϊếp và con của thần thϊếp."
Tay Lưu Ngạo ôm nàng chợt siết chặt, gần như có chút tàn bạo mà cắn chặt răng nhéo cằm nàng. "Nàng có biết trẫm hận bộ dạng hiểu rõ đại nghĩa thiên hạ của nàng đến mức nào không!! Ban Điềm, nàng thân là nữ tử, theo lý nữ tử nên tòng phu tòng đức. Nàng biết vì sao trẫm lúc nào cũng muốn lấy người mới không? Nàng biết vì sao trẫm muốn lập Hứa mỹ nhân làm hậu không? Bởi vì từng người trong số các nàng ấy đều quý trọng tình cảm của trẫm hơn nàng, mà không phải là vừa mở miệng đã giảng giải luân lý cương thường gì đó cho trẫm!!!!"
Sức lực dưới tay đã bóp khuôn cằm tinh xảo của nữ tử thành đỏ bừng, dĩ nhiên còn nghe thấy tiếng vang rất nhỏ của xương cốt. Khuôn mặt không trang điểm của Ban Điềm vì đau đớn nên biến thành trắng bệch, đôi mắt an tĩnh động lòng người tuôn lệ như mưa, không ngừng được mà lau cũng không hết. Mặc dù đau đớn như vậy, nàng cũng chỉ quật cường nhìn Lưu Ngạo cao hơn mình rất nhiều mà không chịu cúi đầu.
"Hôm nay bệ hạ mới biết thần thϊếp là một nữ tử không hiểu tình cảm như vậy sao? Ban Điềm từ nhỏ đã thành thạo lễ giáo, phụ thân dạy thần thϊếp tuyệt đối không được làm hồ ly mê hoặc chủ, làm một kẻ buông thả vô lễ, hiện giờ Ban Điềm chỉ muốn yên lặng ở trong cung chết già, thần thϊếp đã mất đi một đứa con, lẽ nào bệ hạ còn muốn để A Điềm cũng chết một cách không minh bạch hay sao? Về phần ân sủng của người... thần thϊếp chưa từng dám đòi hỏi quá đáng."
Lưu Ngạo tức giận đến mức cả người run lên, giọt lệ chảy ra từ trong mắt nữ tử giống như bị tổn thương khiến hắn đột ngột thu tay về đẩy nàng sang một bên, nhìn nàng cúi người trên mặt đất chật vật hít thở, hắn lạnh lùng đi ra bên ngoài cửa cung điện.
"Hung thủ gϊếŧ chết đứa bé là Thẩm tiệp dư sai cung nhân làm, hiện giờ trên dưới Hạp cung đều đã xử tử, xem như ta đã cho nàng và con một lời giải thích. Ban Điềm, sau này nếu không phải là sinh lão bệnh tử, trẫm và nàng... không cần gặp lại nhau nữa."
Chớp mắt đã đến tết Trung Nguyên, Ban Điềm đứng ở bên ngoài cung Vị Ương nhìn đại điện đèn đuốc sáng trưng, lần lữa không chịu tiến vào.
Rất ít người trong cung biết, sinh nhật của Hán Thành Đế Lưu Ngạo, cũng là vào tết Trung Nguyên.
Bởi vì là ngày tế bái tổ tiên, trước đây khi còn là thái tử đến ngày sinh nhật còn có mẫu hậu và cung nhân lén lút nấu cho hắn một bát mỳ thọ đêm khuya để chúc mừng, nhưng đã làm đế vương rồi, hắn sẽ không còn có cơ hội như thế nữa. Ban Điềm còn nhớ năm đầu tiên nàng được phong làm tiệp dư, sau khi hai người giỗ tổ quay về cung Tăng Thành, hắn kéo tay nàng nói, "A Điềm, hôm nay là sinh nhật của trẫm, mẫu hậu đã lớn tuổi rồi, nàng nấu cho trẫm một bát mỳ thọ đi." Mà hôm nay, lại đến sinh nhật của hắn rồi.
Quan nội thị thấy nàng quỳ bên ngoài cung điện, có chút lúng túng. "Tiệp dư, hiện giờ bệ hạ không ở đây, đã đến phủ công chúa Dương A giải sầu rồi, chi bằng... người quay về trước đi? Chờ bệ hạ quay về nô tài sẽ thông báo lại với ngài ấy là được."
Ban Điềm nhìn hộp đồ ăn xách trong tay, cố chấp lắc đầu. "Công công, ta chờ ở đây là được rồi."
Đã là giờ Tý, trong Hán cung ngoài cung nhân trực đêm đi qua ra thì không còn ai khác, gió đêm lạnh lẽo, mặc dù đã đốt lò than thì cũng sắp bị bóng đêm này làm cho đóng băng, Ban Điềm chua xót nhìn hộp đồ ăn lặng lẽ nghĩ.... Chỉ sợ mì này, cũng đã lạnh rồi.
Hai chân đã tê dại từ lâu chậm rãi đứng dậy, Ban Điềm hơi hành lễ với quan nội thị.
"Đêm khuya sương dày, A Điềm ở đây một mình không hợp lẽ, nếu như bệ hạ giờ này vẫn chưa về... Xin phiền công công không cần báo với bệ hạ ta đã đến."
Quan nội thị vội vàng đáp lễ, "Tiệp dư làm giảm thọ* của lão nô rồi, xin người yên tâm, bây giờ lão nô sẽ sai người tiễn người về."
*nguyên tác: "chiết sát", nghĩa là có phúc phận quá lớn nên không chịu nổi, bị giảm thọ. Ý chỉ việc Ban Điềm hành lễ với quan nội thị.
Cung đăng thắp sáng từ cung Vị Ương đến cung Tăng Thành, ở hướng ngược lại, xe ngựa của thánh giá vừa vặn dừng lại ở cửa cung điện.
Quan nội thị bước nhanh xuống nghênh đón, chỉ thấy Lưu Ngạo ôm trong lòng một nữ tử trẻ tuổi dung mạo cực kỳ diễm lệ, trong lúc giơ tay nhấc chân đều lộ ra vẻ quyến rũ tuyệt vời. Thấy nội thị sửng sốt, Lưu Ngao ôm mỹ nhân xuống xe, "Đây là vũ cơ trong nhà trưởng tỷ, trẫm thấy vô cùng yêu thích, dặn dò kẻ dưới đêm nay nàng sẽ ở điện Tuyên Thất của trẫm."
Lưu Ngạo nhìn thấy cung đăng lốm đốm ở phương xa, theo bản năng nhíu mày hỏi. "Lúc trẫm không ở đây có ai đến không?"
Quan nội thị không dám nói dối, quỳ xuống đất trả lời. "Là Ban tiệp dư ạ, từ sau khi bệ hạ xuất cung vẫn luôn quỳ ở đây chờ người, khoảng chừng ba canh giờ. Sau đó thấy người mãi chưa về, mới vừa rời đi."
"Nàng có mang theo thứ gì không?" Lưu Ngạo mang theo mỹ nhân đi về phía tẩm điện, hỏi với vẻ thờ ơ.
"Mang theo một hộp đồ ăn. Người xem... có cần nô tài cho người đi tuyên không ạ?"
Hộp đồ ăn, ồ... Lưu Ngạo véo eo mỹ nhân cười sang sảng, "Đêm nay có Phi Yến tiếp ta, cần nàng ta làm gì?"
......
Tỷ muội Triệu thị Phi Yến Hợp Đức nhận được vinh sủng của cả lục cung, Hán Thành Đế ngày đêm sênh ca không để ý đến triều chính, chọc giận mẹ đẻ Vương thái hậu dưới cơn giận dữ đã giáo huấn tỷ muội hai người ở cung Trường Nhạc trước mặt mọi người, suýt chút nữa trở mặt bất hòa với con trai Lưu Ngạo, từ đó về sau Hán Thành Đế càng thậm tệ hơn, không tiếc bỏ số tiền lớn xây dựng cung điện, dựng nên cung Viễn Điều và cung Chiêu Dương xa hoa rộng lớn vô tận.
Triệu Phi Yến, Triệu Hợp Đức... Đôi tỷ muội này lén lút kết thân với cháu trai Định Đào Vương của Phó thái hậu, thậm chí xúi giục Lưu Ngạo lập cháu trai làm thái tử, thoáng chốc cả hậu cung bị vây trong mưa gió bấp bênh hỗn loạn.
Ban Điềm khoác áo ngoài đứng trên đình cao trong núi, nhìn hai tòa cung điện dưới chân không ngừng có tiếng đàn sáo truyền ra, nở nụ cười cay đắng. Lưu Ngạo... Chàng thật sự muốn vì hai nữ tử này mà chôn vùi giang sơn Đại Hán của chàng sao?
Cây đàn bày trong Thạch đình còn là phần thưởng khi nàng mới được phong tiệp dư, nhưng hiện giờ, e rằng người tặng đàn đã không còn hào hứng nghe đàn nữa rồi.
Sáng sớm một ngày nọ, cửa cung còn chưa kịp mở, đã nghe thấy một tràng tiếng gõ cửa dồn dập truyền tới. Có cung nhân khoác áo ngoài đi mở cửa, chỉ thấy hoạn quan bên cạnh đương kim đế vương vội vã tới báo, mời Ban tiệp dư lập tức đến cung Vị Ương, bệ hạ có trọng án cần thẩm vấn.
Dùng từ thẩm vấn thì chắc chắn là đã xảy ra chuyện nghiêm trọng nào đó, người của cung Tăng Thành cực kỳ nôn nóng, chỉ sợ chủ tử đã chuốc phải tại họa nào đó lên người. Ai ngờ Ban Điềm đứng dậy khỏi đệm nhẹ giọng căn dặn thị nữ, giúp ta trang điểm đi, là phúc thì không phải họa, là họa thì không tránh nổi.
Nàng đã sớm đoán được tỷ muội Triệu thị sẽ khuấy đảo hậu cung này đến mức trời long đất lở, chỉ là không ngờ, nhanh như vậy cây đuốc đó đã cháy tới người nàng.
Tỷ muội Triệu thị tố cáo chuyện Hứa hoàng hậu lạm dụng vu cổ (thuật phù thủy) để sát hại hoàng tự (con vua) và nguyền rủa nữ tử hậu cung, chứng cứ xác thực.
Ngồi trên đại điện, là Thiên tử hai năm không gặp, một trái một phải là Triệu Phi Yến và Triệu Hợp Đức. Quỳ dưới đại điện, lại là hai người Hứa hoàng hậu và Ban Điềm. Hơn mười hộ vệ đứng trong đại điện, đều cầm đoản kiếm trong tay.
Hứa hoàng hậu nhìn thấy cảnh tượng này thì sợ đến mức mặt biến sắc, chứng cứ xác thực nàng ta không tài nào biện bạch, chỉ quỳ trên mặt đất cầu xin rối rít. Phi Yến Hợp Đức thấy thế che miệng cười duyên nói, bệ hạ, nghe nói Hứa hoàng hậu và Ban tiệp dư gần đây qua lại rất thường xuyên, thần thϊếp nghe đồn từ sau khi Ban tiệp mất con ngày nào tinh thần cũng bất thường, qua lại với Hứa hoàng hậu rất thường xuyên, nói không chừng, có lẽ nàng ta có tham gia vào chuyện vu cổ này...
Bằng không hậu cung này, tại sao ngay cả tỷ tỷ (Triệu Phi Yến) cũng sinh non?
Cuối cùng đã đến lượt mình rồi đây, Ban Điềm từ từ ngước mắt nhìn thẳng vào nam tử ở trung tâm đại điện, trong mắt hoàn toàn điềm tĩnh.
Lưu Ngạo bình tĩnh nhìn nữ tử nhỏ gầy quỳ dưới điện, đột nhiên cảm thấy khuôn mặt này có chút giống với nữ tử hấp tấp va vào lòng mình dập đầu nhận tội của nhiều năm trước.
"Ban tiệp dư, rốt cuộc nàng có liên quan đến chuyện vu cổ của Hứa hoàng hậu hay không?"
"Nếu như bệ hạ tin thần thϊếp, đương nhiên thần thϊếp không liên quan, nhưng nếu như bệ hạ không tin thần thϊếp, thần thϊếp không cũng thành có."
Ồ... Bàn tay cầm ly rượu của Lưu Ngạo hơi ngừng lại, "Mấy năm không gặp, hình như mồm mép của Ban tiệp dư ngày càng lợi hại."
Nhìn hộ vệ mặc quân phục đứng khắp cung và Phi Yến Hợp Đức ở bên cạnh, tay hắn từ từ vẫy vẫy. "Lui xuống cả đi, trẫm muốn tự mình thẩm vấn Ban tiệp dư. Hứa hoàng hậu vi phạm cung quy, hãm hại mỹ nhân và hoàng tự, biếm vào lãnh cung, không hỏi sống chết."
Hai cánh cửa gỗ của đại điện phát ra tiếng động nặng nề từ từ khép lại, ánh nến trong điện chập chờn, bầu không khí đột nhiên vắng lặng hơn rất nhiều.
Bàn Điềm vẫn thẳng lưng quỳ ở đó, Lưu Ngạo chậm rãi đi xuống bậc thang, ngồi xuống ngang với ánh mắt nàng, gọi nàng với thái độ dịu dàng.
"A Điềm, ta hỏi nàng một lần nữa, rốt cuộc nàng có tham gia vào chuyện vu cổ hay không? Phi Yến sinh non, có liên quan đến nàng không?"
Khóe mắt nam tử đã có đường vân rất nhỏ, ánh sáng trong mắt cũng không còn sắc bén trong trẻo như trước đây nữa. Ban Điềm mím khóe miệng chợt đưa tay vuốt lên khuôn mặt đã lâu lắm không chạm vào kia, giọng nói thì thầm.
"Độ dài ngắn của tuổi thọ con người vốn đã định trước trong số mệnh, không phải thứ sức lực một mình thần thϊếp có thể thay đổi, Ban Điềm ngày đêm ở trong cung Tăng Thành tụng kinh niệm Phật cũng chưa xua tan hết nghiệp chướng, bây giờ lại sinh ra tà niệm như thế, thì sao có thể sống yên?"
"Huống hồ... Ban Điềm hiểu được cảm giác mất con, tuyệt đối không dám đi hãm hại người khác. Nếu như bệ hạ cho rằng Ban Điềm và Hứa hoàng hậu là cùng một giuộc, vậy thần thϊếp, cam nguyện nhận bất kỳ trách phạt nào của bệ hạ."
"Đứng lên đi, ta tin nàng." Lưu Ngạo thản nhiên xoay người lại, chỉ để lại cho nàng một bóng lưng dày rộng cao lớn. "Thật ra A Điềm, cho dù nàng thật sự làm, trẫm... cũng sẽ không phạt nàng."
Trẫm cho lui toàn bộ hộ vệ, xua Phi Yến Hợp Đức đi, không phải là muốn nói những chuyện này với nàng... Kỳ thực, làm sao ta không biết A Điềm của ta, cho dù thế nào cũng sẽ không làm ra chuyện như vậy.
Ban Điềm nhìn nam tử cao lớn phía trước, lại có khoảnh khắc không phân biệt rõ hắn là Lưu Ngạo, hay Hán Thành Đế.
Trong thâm cung này, đã nuốt lấy rất nhiều năm tháng và tuổi tác của Ban Điềm nàng, nàng không muốn, cũng không đành lòng để câu chuyện tình này trôi giạt theo.
Dập đầu ba lần thật mạnh với nam tử, Ban Điềm tháo bộ diêu có chiếc tua màu bạc đã đeo nhiều năm trên đầu xuống, mái tóc dài mềm mại đen như mực xõa ra theo động tác cúi đầu của nàng.
"Bệ hạ, Thái hậu tuổi tác đã cao, thần thϊếp xin tình nguyện đến cung Trường Nhạc hầu hạ Thái hậu, thực hiện đạo hiếu thay bệ hạ, vĩnh viễn không bước vào hậu cung nửa bước."
"Nàng đã nghĩ kỹ chưa? Sẽ không hối hận?"
"Thần thϊếp không hối hận."
"Vậy thì đi đi."
Nữ tử trẻ tuổi xinh đẹp mang theo nụ cười nhẹ bước từng bước ra khỏi cung Vị Ương, giống như lần ly biệt cuối cùng với hết thảy mọi điều.
Bên tai nàng vẫn có thể loáng thoáng vang lên lời hứa hắn từng nói với nàng nhiều năm trước. A Điềm... Trẫm sẽ mãi mãi đối xử tốt với nàng. Sau này cho dù xảy ra chuyện gì, trẫm đều sẽ bảo vệ nàng chu toàn. Có lẽ, cho phép nàng đến bên cạnh Thái hậu, thật sự là sự bảo vệ chu toàn cuối cùng hắn dành cho nàng rồi.
Ban Điềm nhớ đến những lời vừa rồi ở trong điện hắn nói với mình, hắn hỏi, A Điềm, nàng có biết vì sao trẫm muốn lập Lưu Hân làm thái tử không? Không phải vì trẫm ngu dốt vô đạo, chỉ là con của ta và nàng đã không còn nữa, lập ai làm thái tử thì có liên quan gì?
Hắn nói, A Điềm, trẫm lạnh nhạt với nàng mấy năm nay, hờ hững với nàng mấy năm nay, nhưng sinh nhật hàng năm ta đều sẽ đến bên ngoài cung Tăng Thành của nàng nhìn một lát, giống như nữ tử năm xưa nấu mỳ thọ cho ta vẫn ở trong căn phòng bếp đó, mà ta, cũng còn là một Lưu Ngạo chỉ yêu một mình A Điềm.