Editor: Xám
Vương thái hậu ở cung Trường Nhạc biết chuyện này, đặc biệt sai người đưa đến một đống quà tặng, lại đề xuất đón người vào cung của mình để chăm sóc. Lưu Ngạo vô cùng mừng rỡ mở tiệc ăn mừng trên triều đình, tại bữa tiệc, Ban Điềm nhìn đôi mắt vì uống rượu mà có chút mông lung của Lưu Ngạo, nhìn hắn nhận nhầm một ca cơ thành mình rồi ôm vào lòng nói, "A Điềm, chờ nàng sinh hạ hoàng tử, trẫm sẽ phong nó làm thái tử."
Tháng mười của thời kỳ mang thai, trong cung ngoài cung viện cớ như Ban tiệp dư không tiện chăm sóc bệ hạ, không biết đã đưa bao nhiêu mỹ nữ vào cung, Ban Điềm đứng ở cánh cổng cung Trường Nhạc ở nơi cao, lắng nghe lễ nhạc của đại điển sắc phong, lộ vẻ tiều tụy khác thường. Vương thái hậu chống quải trượng đầu rồng thở dài một hơi, lặng lẽ khuyên nhủ. "A Điềm, trong lòng Ngạo nhi... vẫn có con."
Ban Điềm nhìn vùng bụng gồ lên đã sắp lâm bồn, cười chua chát. "Mẫu hậu, người nghe đi, vị mà bệ hạ nạp là tiệp dư đấy..."
Ban Tiệp dư thuận lợi sinh hạ hoàng tử, Lưu Ngạo vội vàng từ đài Thanh Lương chạy đến, đang là giữa hè, Ban Điềm yếu ớt tựa người trong tẩm điện nghe thấy giọng nói dỗ dành nữ tử khác của hắn ở bên ngoài cung, "A Điềm, nàng chờ trẫm một lát, trẫm đi chút rồi về."
Phải rồi, vị Tiệp dư đế vương mới nạp chính là nhạc cơ trên yến tiệc hôm đó, tên gọi Thẩm Điềm, cũng gọi là A Điềm, thật đúng là trùng hợp.
Tiến vào cung Tăng Thành, đầu tiên là bị cơn nóng bức trong phòng và mùi máu tanh nhàn nhạt làm cho nhíu mày, Ban Điềm vất vả đứng dậy vấn an, "Bệ hạ..."
Lưu Ngạo đứng ở chỗ cách nàng mấy bước, "Con đâu?"
Ban Điềm cười khổ, phải rồi... Đương nhiên nơi này không thanh nhã bằng đài Thanh Lương, khó trách bệ hạ không muốn ở lại đây, từ từ nằm xuống phân phó nhũ mẫu, "Ôm đứa bé ra đây."
Trẻ con mới sinh vẫn chưa nhìn rõ diện mạo, Lưu Ngạo đưa tay ra nhẹ nhàng vuốt ve khuôn mặt của con trai, thản nhiên nói với nàng, "Trẫm muốn phong con làm Giao Đông Vương... Ý Tiệp dư thế nào?"
Còn chưa đợi Ban Điềm mở miệng hắn đã thu tay về không tiếp tục ở lại nữa, "Chăm sóc Ban tiệp dư cẩn thận, nếu như xảy ra biến cố gì, trẫm bắt các ngươi hỏi tội."
Nhìn người sắc mặt trắng bệch nằm trên đệm, hắn do dự một lát nhưng cuối cùng không tiến lên, chỉ khoát tay với nàng, "Nàng sinh xong thì nghỉ ngơi đi, chờ một lát trẫm lại đến thăm nàng."
Nghe thấy giọng nói chói tai của quan nội thị ở bên ngoài, Ban Điềm ngơ ngẩn hỏi thị nữ Liễu Đào nhi ở bên cạnh. "Bệ hạ... đi đâu vậy?"
Liễu Đào nhi đang cẩn thận dùng quạt gió xua đi tiết trời nóng bức, nghe thấy Tiệp dư hỏi như vậy, đột nhiên cúi thấp đầu xuống. "Nghe nói bệ hạ đã đưa Thẩm tiệp dư đến tránh nóng ở ôn tuyền (suối nước nóng), ngồi trên chiếc kiệu liễn năm xưa bệ hạ tặng cho Tiệp dư người ạ."
Chiếc kiệu liễn hai người cùng ngồi đó, Lưu Ngạo, chàng thật sự là vì sự cự tuyệt của thϊếp, không tranh đấu của thϊếp, tín nhiệm của thϊếp với chàng nên mới quên đi lời thề của chàng với thϊếp sao? A Điềm*... A Điềm*... Có phải chúng ta đã không thể nào quay trở lại được nữa không. Nhìn chiếc quạt tròn trong tay Liễu Đào nhi, nàng đột nhiên đứng dậy ngồi xuống trước bàn bên dưới mái hiên, cầm bút viết thơ.
*Hai cái tên đồng âm nhưng khác nghĩa. Chữ "Điềm" đầu tiên ở trong tên Ban Điềm, nghĩa là điềm tĩnh, thản nhiên; chữ "Điềm" phía sau trong tên Thẩm Điềm, nghĩa là ngọt ngào.
Xé lụa quí nước Tề.
Trắng trong như sương tuyết.
Cắt làm quạt hợp hoan,
Tròn tròn như trăng sáng.
Vào ra tay áo chàng,
Phất nên làn gió nhẹ.
Chỉ sợ đến tiết thu,
Gió mát xua hơi nóng.
Quạt bị vứt vào rương,
Khiến ân tình đứt đoạn!*
*Bài thơ "Oán ca hành" của Ban tiệp dư nhà Hán, bản dịch của Hoàng Nguyên Chương.
Bệ hạ cùng Thẩm tiệp dư và mấy vị Chiêu nghi nương nương đến ôn tuyền tránh nóng vui chơi, nửa tháng chưa về. Một ngày hoàng hôn đang nồng, đột nhiên từ trong thành Trường An truyền đến tin tức khẩn cấp của khoái mã. Lưu Ngạo đang uống rượu trong cung Thang Tuyền, quan truyền lệnh chỉ đi vào trong cung điện vài bước đã quỳ thụp một tiếng xuống mặt đất. "Bệ hạ tha tội!!! Thái hậu từ Trường An hạ chỉ gấp, mời bệ hạ nhanh chóng về cung."
Lưu Ngạo lười biếng tựa người lên đệm, áo ngủ để ngỏ một nửa, mái tóc vốn buộc gọn cũng đã xõa hết ra rơi xuống vai, nghe thấy lời này của quan truyền lệnh, thờ ơ ngẩng đầu uống cạn một ly rượu."Có chuyện gì mà gấp gáp như vậy?"
Sắc mặt của quan truyền lệnh bị dọa sợ đến thảm hại, run run rẩy rẩy nói ra một câu. "Giao... Giao Đông... Giao Đông Vương chết yểu! Kính xin bệ hạ di giá!!"
"Choang" một tiếng, một chiếc chén lưu ly lại bị bóp vỡ rất mạnh. Tiệp dư Chiêu nghi xung quanh nhìn thấy máu trong tay Lưu Ngạo thì vô cùng hoảng sợ, tới tấp quỳ xuống đất. "Bệ hạ!! Xin bệ hạ nén bi thương ạ!!" Lưu Ngạo chợt đẩy hết mọi người đang bảo vệ tay hắn ra, sắc mặt xám trắng, tràn đầy vẻ không thể nào tin.
Thánh giá hồi cung ngay trong đêm, cung nhân trong cung Tăng Thành mặc bạch y, cực kỳ nóng ruột nhìn nữ tử không hề nhúc nhích trước linh đường, có người tiến lên muốn khuyên giải, "Tiệp dư, đêm đã khuya rồi... Nghe nói bệ hạ đang trên đường quay về, đã sắp vào cửa thành rồi, người đứng dậy đi..."
Ban Điềm ôm con trai còn chưa đầy tháng, nhắm mắt nhưng nước mắt lại rơi xuống mà không hề báo trước.
Trong đại điện nàng mặc một bộ cung trang tiêu điều một mình quỳ ở giữa, tay áo trải rộng phía sau trắng tinh như tuyết. Con của nàng còn chưa đầy tháng mà, thậm chí sinh mạng nhỏ bé còn chưa kịp có một cái tên mà đã rời khỏi nhân gian như vậy, lúc con chết yểu sắc mặt xanh mét, rõ ràng là bị người ta bịt kín mũi miệng hít thở không thông mà chết. Mẫu thân trong nhà nghe được tin tức này đã lập tức vào cung, nàng được mẫu thân xoa đầu nhẹ nhàng vỗ vào l*иg ngực từng cái, mẫu thân nói, người chết không thể sống lại... Vẫn mong Điềm nhi lấy chuyện giữa mình và Hoàng thượng làm trọng, nhất thiết không được bi thương quá độ. Vương thái hậu nói, A Điềm, sau này con và Ngạo nhi nhất định sẽ lại có con.
Nhưng chỉ có mình nàng biết, trong hậu cung mịt mờ này, nếu muốn mẫu tử bình an, ngoài có được ân sủng của đế vương ra thì không còn cách nào khác, nhưng trùng hợp là để có được ân sủng của đế vương, là một chuyện quá đỗi khó khăn.
Lưu Ngạo đứng ở trước cửa cung Tăng Thành, nhìn bóng lưng Ban Điềm quỳ ở trong đại điện, cuối cùng không có dũng khí tiến lên nữa. A Điềm của hắn, hôm nay từ một thiếu nữ ngây thơ biến thành mẫu thân bi thương trẻ tuổi để tang con, mà hắn, từ đầu đến cuối lại đều là Hán Thành Đế vương chí cao vô thượng, vào giờ phút này, hắn thật sự không biết nên khuyên giải thế nào, hoặc là, hắn sợ nàng hận hắn. Cởϊ áσ khoác ngoài choàng trên người xuống, cúi đầu dặn dò quan nội thị bên người. "Ban đêm gió lạnh, ngươi nói với Tiệp dư, trẫm nhất định sẽ tìm ra kẻ đầu sỏ sát hại hài tử, xin nàng... nhất định phải bảo trọng."
Quan nội thị khom người đáp lời. "Bệ hạ, người không tự mình vào thăm Tiệp dư một chút sao?"
Trong bóng đêm, bóng dáng cao lớn của Lưu Ngạo hiện ra vô cùng cô đơn. "Không, Ban tiệp dư hiện giờ... chưa chắc đã muốn nhìn thấy trẫm."