Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Bán Tiên

Chương 04: Cụt tay

« Chương TrướcChương Tiếp »
Khi A Sĩ Hành tỉnh lại sau cơn hôn mê thì đã là chạng vạng tối ngày hôm sau, mở ra hai mắt nhìn nhìn xung quanh, phát hiện mình đang nằm trong một gian tĩnh thất lịch sự tao nhã, có thể ngửi được mùi thuốc nồng đậm, bên trong phòng tràn đầy mùi thuốc, cũng có thể nhìn thấy Dữu Khánh vẻ mặt tiều tụy thủ tại bên cạnh giường.

Còn có Bồ điển lại, sắc mặt trầm trọng, tay chắp sau lưng đang đi tới đi lui trong phòng.

Đêm đó gặp chuyện không may, Dữu Khánh liền đưa A Sĩ Hành đến nơi này, cũng là trước khi hôn mê, A Sĩ Hành nhắc nhở tìm Bồ điển lại.

Dữu Khánh cũng không biết nhà Bồ điển lại ở đâu, may mà trước đó Bồ điển lại có dặn dò, có việc gì cần tìm hắn thì đến một gian cửa hàng chỗ ngoặt đầu đường tìm chưởng quỹ.

Đương nhiên, Dữu Khánh cũng tại trước khi A Sĩ Hành hôn mê mà biết rõ trong phòng bếp xảy ra chuyện gì, là do phần thân thể xà yêu không đầu treo trên xà nhà kia tại khi rơi xuống đất vậy mà còn kịch liệt phản ứng một cái, cái đuôi vung quét đổ nữa bên tường, vì vậy làm cho nửa gian phòng bếp sụp đổ.

Cũng may đó chỉ là gian phòng bếp, xây dựng tương đối nhẹ nhàng, không nhiều vật nặng đổ xuống, nếu không thì rất có khả năng không chỉ là đè gãy một cánh tay.

Đã kiểm tra chữa trị qua rồi, ngoại trừ cánh tay đó ra, những nơi khác cũng chỉ bị ngói vỡ rạch ra vết thương nhẹ.

Ánh mắt Dữu Khánh hơi động, chú ý thấy người hôn mê đã mở mắt rồi, gọi một tiếng, "Tỉnh rồi?"

Bồ điển lại bước nhanh đến bên cạnh giường, quan tâm nói: "Công tử..." rồi sau đó cũng không biết nên nói cái gì cho tốt, chỉ nghẹn ngào thốt ra một câu, "Chăm lo dưỡng thương là được."

A Sĩ Hành lại hỏi: "Đã xử lý hiện trường tai nạn chưa?"

Bồ điển lại trấn an: "Công tử yên tâm, đã ta đã sắp xếp người của mình giải quyết hiện trường cẩn thận. Nếu công tử không muốn bị truyền ra thì liền sẽ không truyền ra."

A Sĩ Hành kiển đều nhìn nhìn cánh tay bị thương được quấn băng chặt chẽ của mình, muốn động động cánh tay bị thương, kết quả phát hiện chỉ có thể động đậy vai, vị trí phía dưới ngoại trừ đau đớn ra thì không có phản ứng gì.

Dữu Khánh và Bồ điển lại thấy thế, đồng thời quay đầu nhìn sang một bên.

A Sĩ Hành nhạy cảm nhận ra hai người không nỡ nhìn thẳng, ý thức được vấn đề nghiêm trọng, cánh tay bị thương là cánh tay viết chữ, hỏi: "Bị thương rất nặng sao?"

Không người nào hé răng.

Bầu không khí trong phòng lập tức trở nên nghiêm trọng.

Một lúc lâu sau, A Sĩ Hành hỏi lại một câu, "Tàn phế rồi, không chữa được?"

Chuyện tới bây giờ, Bồ điển lại cũng không giấu giếm hắn nữa, than thở: "Người thường có lẽ không được, tại trên người công tử thì hẳn sẽ không tuyệt vọng như vậy. Chỉ là, xương khuỷu tay bị dập nát hết, lương y bình thường rất khó nối lại được nhưng thường, sợ là phải tìm đến cao nhân trị liệu cực kỳ cao minh trong giới tu hành mới được. Nếu lão Đại nhân còn tại vị thì việc này hẳn không tính là vấn đề gì lớn, chỉ cần lão Đại nhân nói một câu là được. Nhưng hiện nay, năng lực chúng ta hữu hạn, sợ là phải chậm rãi nghĩ biện pháp, khẳng định cần tốn nhiều thời gian một chút, công tử có khả năng phải chịu khổ nhiều một đoạn thời gian."

Dữu Khánh vội bồi thêm một câu, "Không sợ, sau khi tiểu sư thúc trở về chắc chắn có biện pháp cứu chữa."

A Sĩ Hành đã minh bạch ý của hai người, không quản có thể chữa khỏi hay không, lần này trước lúc vào kinh thành thi hội khẳng định chữa trị không được rồi. Nói cách khác, hắn không có biện pháp tham gia lần thi hội này.

Dữu Khánh và Bồ điển lại lo lắng chính là việc này. Tại trước lúc hắn tỉnh lại, hai người đã nhiều lần bàn bạc, lo lắng A Sĩ Hành không thể tiếp nhận kết quả này.

Nhất là Dữu Khánh, muốn an ủi cũng không biết nên nói cái gì cho phải, sự áy náy bộc lộ rõ trong lời nói.

Trong lúc đối phương hôn mê, hắn một mực chìm trong tự trách, hối hận không nên nấu Linh gạo gì gì đó, nếu không thì đã không dẫn tới ba con xà yêu kia.

Vạn nhất cánh tay A Sĩ Hành thật sự tàn phế, thật sự không chữa trị được nữa rồi, triều đình là sẽ không chọn dùng một người không đầy đủ tứ chi.

Hắn quá rõ ràng A Sĩ Hành mấy năm nay gian khổ học tập khó khăn cực nhọc cỡ nào.

Cha A Tiết Chương của hắn vì bồi dưỡng cho đứa con này tiến nhập con đường làm quan, chân chính hao tổn thật lớn tâm huyết.

Tâm huyết cùng kỳ vọng của hai đời phụ tử nếu như bởi vì sự lỗ mãng của Dữu Khánh hắn mà bị hủy hoại chỉ trong chốc lát, chính hắn cũng không biết phải đối mặt với nó như thế nào.

A Sĩ Hành yên tĩnh nhắm lại hai mắt, nhưng trên mặt lộ ra sắc mặt cực kỳ phức tạp, nội tâm của hắn chỉ sợ cũng là ngổn ngang trăm mối.

Dữu Khánh và Bồ điển lại đều biết rõ, đổi thành người nào khác phải gánh chịu loại chuyện như thế này đều không có khả năng bình thường mà làm như không có việc gì xảy ra, đều khó thể tiếp nhận.

Nhưng chuyện đã xảy ra rồi, hai người lại có thể nói cái gì?

Bên trong phòng một hồi yên tĩnh, sau khi bình tĩnh lại, A Sĩ Hành tựa hồ dần dần chìm vào một loại trạng thái khác, trán khi thì nhíu chặt, khi thì chậm rãi giãn ra, cũng không biết đang suy nghĩ cái gì. Sau một hồi, hắn bỗng trợn mắt, đôi môi trắng bệch giật giật, "Bồ tiên sinh, ta có lời nói với hắn."

Bồ điển lại hiểu ý, khẽ gật đầu, nhìn Dữu Khánh một cái rồi xoay người đi ra ngoài, lảng tránh.

Dữu Khánh đưa đôi mắt trông mong nhìn người trên giường, không biết hắn muốn lén lút nói với mình chuyện gì.

Ai ngờ A Sĩ Hành vừa mở miệng liền hỏi ra một cái vấn đề khiến hắn khó mà trả lời, "Vô luận về tuổi, bối phận hay là từng trải, Linh Lung quan đều không tới phiên ngươi quản lý, lão quan chủ cũng không phải là người hồ đồ, vì sao lại để cho ngươi tiếp nhận chức vụ quan chủ?" Hiển nhiên là muốn nhân cơ hội này giải tòa nghi hoặc trong lòng mình

Dữu Khánh mím chặt môi một hồi, "Mọt sách, mỗi một môn phái đều có tư ẩn của riêng mình không thể nói cho ngoại nhân, ta không thể nói cho ngươi biết việc này."

A Sĩ Hành không có dây dưa trên vấn đề này, lại đổi một vấn đề khác, "Vì sao ngươi phải đoạt tiền tài của sư huynh ngươi?"

Lại hỏi vấn đề này làm gì? Dữu Khánh nghi hoặc, ngoài miệng lải nhải một tràng dài, "Đó vừa là tiền của bọn họ cũng vừa không phải tiền của bọn họ. Trước khi Sư phụ lâm chung nói cái gì mà xử lý sự việc công bằng, chia số tiền tài còn sót lại trong quan thành bốn phần, chia cho bốn sư huynh đệ chúng ta. Điều kiện tại Linh Lung quan là không lưu được người, ta vốn có mười mấy sư huynh nhưng đều lục tục chạy sạch rồi, ba người bọn họ là bởi vì nguyên nhân đặc thù mà trở về.

Bây giờ trên tay bọn họ đã có tiền, đánh không thắng ta lại không phục ta làm Quan chủ, ngươi cho rằng bọn họ sẽ lưu lại trong vùng núi hẻo lánh nghèo nàn để bị khinh bỉ sao?

Ngươi nghĩ rằng ta không đoạt tiền của bọn họ thì bọn họ có thể phục ta sao? Chỉ có khi tiền của bọn họ nằm trong tay ta, dù cho bọn họ không phục ta, vì mặt mũi tiền tài bọn họ cũng không thể dễ dàng bỏ chạy, không có tiền là không dễ xa chạy cao bay, ta mới có thể có thời gian chậm rãi giải quyết vấn đề hiện nay.

Cũng không thể để xảy ra chuyện ta vừa tiếp nhận Linh Lung quan liền lập tức cây đổ bầy khỉ tan. Đảo mắt người chạy sạch hết, ta đây người quan chủ làm sao bây giờ, quay đầu lại ta làm thế nào giải thích với tiểu sư thúc, thế nào giải thích với sư phụ đã mất đi? Ta bảo bọn họ tự mình giao ra, bọn họ phải muốn thể hiện không xem lời của quan chủ ta đây ra gì, ta đành phải cứng rắn đoạt lấy rồi."

Vậy mà có chuyện như vậy, A Sĩ Hành như có đăm chiêu.

Dữu Khánh nhìn ra có điểm không đúng, hỏi ngược lại: "Đều đã như vậy rồi, ngươi còn có lòng nhàn rỗi quản tới mấy chuyện loại này?"

A Sĩ Hành: "Ngươi từ nhỏ lớn lên tại Linh Lung quan. Linh Lung quan lại cơ bản không cho tiền tiêu vặt, ngươi đối với tiền từ trước đến nay "Đói khát" . Ta là biết rõ ngươi tham tài, nhưng ta không nghĩ tới ngươi vừa kế nhiệm quan chủ liền có thể lấy danh nghĩa quan chủ bức sư huynh của mình giao tiền ra, không khỏi tham tài quá mức rồi. Nếu như ta không hiểu rõ ràng được chuyện này thì có một số việc ta không dám giao phó."

Nghe lời này, Dữu Khánh mắt trợn trắng, nhưng nhìn dáng vẻ thê thảm của đối phương, bởi vì áy náy tự trách, hắn cũng không này sinh so đo tính toán gì, "Nói đi, có chuyện gì cứ việc nói thẳng, chỉ cần ta có thể làm được, ta đều sẽ làm giúp ngươi."

A Sĩ Hành: "Mời Bồ tiên sinh vào đi."

Dữu Khánh cũng không hai lời, đứng dậy rời đi, ra bên ngoài bắt chuyện một câu rồi quay trở vào. Bồ điển lại cũng cùng theo vào.

Sau khi hai người có mặt, trên mặt A Sĩ Hành như hiện lên vẻ kiên quyết, dùng giọng điệu chân thật nghiêm túc nói: "Về việc thi hội lần này, tiếp tục tham gia!"

Khóe miệng Dữu Khánh co giật một cái, không biết vị này có phải không tiếp nhận được hiện thực, tinh thần thất thường rồi hay không.

Bồ điển lại cau mày, cũng có lo lắng tương tự.

Nào ngờ A Sĩ Hành nằm đó nghiêng đầu nhìn chằm chằm Dữu Khánh, gằn từng chữ: "Ngươi đi thi, thay thế ta!"

"..." Dữu Khánh nghẹn họng nhìn trân trối, cho rằng bản thân mình nghe lầm, chỉ chỉ chính mình.

Bồ điển lại rõ ràng cũng bị chấn kinh.

"Đúng. Ngươi giả mạo ta vào kinh thành tham gia thi hội lần này." A Sĩ Hành cố ý cường điệu làm rõ.

Nói rất dứt khoát rõ ràng, thì ra là muốn đùa thật!

Sự đau buồn thương tiếc của Dữu Khánh và Bồ điển lại lúc trước có thể nói trong nháy mắt biến mất sạch sành sanh, đều bị hù dọa trống rỗng, đều bị làm cho hoảng sợ ngây người.

Chơi đùa lớn như vậy? Tỉnh táo lại, Dữu Khánh có phần luống cuống, liên tục xua tay, "Không được không được, việc này ta thật sự làm không được. Ta cũng không có khả năng thi đậu a! Ta vẫn là tiếp tục sắm vai nhân vật hộ tống, chuyện thay thế ngươi còn là tìm người khác đi!"

A Sĩ Hành hỏi ngược lại: "Ngươi thi đậu hay không thi đậu có trọng yếu không?"

"Ách..." Dữu Khánh sửng sốt, nhất thời không kịp phản ứng lại, hồ nghi hỏi, "Có ý gì?"

Ánh mắt A Sĩ Hành nhìn Bồ điển lại chăm chú, chậm rãi nói: "Một cử nhân đột nhiên rời khỏi thi hội, không phải một câu nói là có thể lừa gạt được, triều đình sẽ phái người tới xác minh tình huống của ta. Ta đã từng nói, một khi rơi vào danh sách bỏ thi, một khi báo cho triều đình thì rất dễ dàng bị người chú ý tới. Nếu như kinh động tới hung thủ phía sau màn năm đó, hậu quả thiết tưởng không chịu nổi. Còn nữa, triều đình sẽ không tuyển chọn người tàn tật, không quản có thể chữa trị được hay không, cánh tay ta bị thương thành như vậy đã là một vấn đề lớn, không thể để triều đình biết rõ, phải dự phòng cơ hội cứu vãn."

Bồ điển lại nghe vậy suy tư, khẽ gật đầu, điểm ấy hắn là rõ ràng, kiểm tra đối chiếu sự thật thí sinh vì sao bỏ lỡ dự thi, coi như là một hạng ân điển của triều đình đối với thí sinh, dùng để chấn nhϊếp bọn đạo chích, đề phòng có người gây rối cho thí sinh.

A Sĩ Hành lại nhìn về phía Dữu Khánh, "Nếu như ta từ chối thi, khi người của triều đình tới tra, ta sẽ rất bị động, đến lúc đó những người trong huyện nha từng gặp qua ta khó mà tránh được, không dễ gian lận. Cho nên chúng ta cần phải nắm giữ quyền chủ động, phải cho người của triều đình không thể tới kiểm tra đối chiếu sự thật. Chỉ cần dự thi bình thường, triều đình liền sẽ không tới tra, cho nên mới cần ngươi thay thế ta đi thi như bình thường. Đến lúc đó dù cho ngươi thi không đậu cũng không sao, chí ít cũng tranh thủ được thời gian mấy năm cho lần thi tiếp theo. Mà xem như ta bị khuyết tật rồi, tìm được người vừa thích hợp vừa có thể đi thi cũng cần có thời gian."

Một câu nói sau cùng này, Dữu Khánh nghe được thì vô cùng lo sợ, mơ hồ cảm giác thấy thâm ý trong lời nói đó, nhưng có một số việc hắn không muốn đi suy nghĩ nhiều.

Hắn cũng không phải không muốn giúp việc này, nhưng biện pháp này thế nào nghe thấy sơ hở khắp nơi chứ? Dữu Khánh dở khóc dở cười nói: "Kinh thành thi hội, là việc trọng đại quốc gia, há để cho người dễ dàng giả mạo? Ngươi mới còn nói trong huyện nha có người nhận biết ngươi, ta vừa đứng ra ngoài liền sẽ bại lộ a! Mọt sách, không phải ta không đáp ứng, mà việc này không có cách nào đáp ứng."

A Sĩ Hành: "Việc này không cần ngươi lo lắng, Bồ tiên sinh tự sẽ sắp xếp tốt phương diện này, sẽ không có người nhận ra ngươi."

Phải không? Dữu Khánh quay đầu lại quan sát Bồ điển lại từ trên xuống dưới, tràn đầy vẻ hoài nghi, rõ ràng đang hoài nghi chỉ là một Điển lại làm sao có thể có sức lực lớn như vậy?

Nào ngờ Bồ điển lại cũng thiếu kiên nhẫn rồi, rõ ràng cũng có chút hoảng loạn, cũng đứng đó liên tục xua tay, "Công tử, việc này ta làm sao che giấu được. Ta không thể đem toàn bộ gặp qua ngươi đều gϊếŧ sạch đi? Ta gϊếŧ được trong huyện, cũng gϊếŧ không được bên trên a! Điều này thật sự không có cách nào, hắn vừa lộ diện liền sẽ lộ tẩy, giả mạo không được."

Dữu Khánh lập tức đối với A Sĩ Hành giang ra hai tay, điệu bộ ra dấu "ngươi xem, trong lòng thở phào nhẹ nhõm.
« Chương TrướcChương Tiếp »