Xác nhận tạm thời sẽ không có vấn đề, Dữu Khánh chuyển ra một chân, nhẹ nhàng đặt ở bên ngoài hốc cây, không chút do dự kéo dây cung ra.
Đã không tiếc bỏ vốn vận dụng Điểm Yêu lộ đắt tiền như vậy, hắn nào sẽ còn có cái gì do dự.
Đầu mũi tên nhắm ngay bóng lưng Hắc Vân Khiếu, dây cung dần dần kéo căng. Ở trong hốc cây, Hứa Phí nhìn thấy được tim đập thình thịch, muốn tìm cây gậy đập ngất hắn.
Nhìn thấy Hắc Vân Khiếu cố sức chống người đứng dậy, chậm rãi đứng lên thì ánh mắt Dữu Khánh hiện lên vẻ kiên quyết, năm ngón tay đột nhiên thả dây cung.
Bụp! Dây cung nổ vang, bắn ra hồng ảnh, ba tiễn cực nhanh.
Nhàn nhạt ngân hoa trên mũi tên trong chớp mắt kéo dài ra thành tơ bạc đan xen tại trên mũi tên, tơ bạc có hình dạng như lưới, thể hiện ra đặc tính nào đó của Điểm Yêu lộ.
Mới vừa đứng lên, thân thể Hắc Vân Khiếu run lên, ngực và bụng đồng thời tung tóe ra huyết hoa, một mũi tên bay vọt qua trên đỉnh đầu hắn.
Có hai cây mũi tên chỉ là sượt qua thân thể y, không có dừng lại trên người y. Hắc Vân Khiếu lảo đảo một bước quỳ xuống đất, bỗng nhiên quay đầu nhìn về phía phía sau, hai mắt trợn trừng giận dữ, muốn nhìn rõ đến cùng là ai đánh lén mình.
Y nhìn thấy được Dữu Khánh, bỗng nhiên đứng lên xoay người, hai tay nắm lại, như muốn tấn công, nhưng sắc mặt chợt kịch biến, chợt một thanh ôm kín ngực mình.
Chỉ thấy vị trí ngực bị trúng tên đang kịch liệt vặn vẹo, hóa ra một mảnh da lông đen thui, còn có ở bụng, vả lại diện tích biến đổi đang mở rộng rất nhanh.
Thân thể hoàn toàn không khống chế được, bị cưỡng ép vặn vẹo hiện nguyên hình, loại cảm nhận đó rất khó chịu. Cả người Hắc Vân Khiếu kịch liệt run rẩy, sắc mặt dữ tợn, nhìn chằm chằm Dữu Khánh âm thanh khàn khàn: "Điểm Yêu lộ!"
Thấy Điểm Yêu lộ có hiệu quả rồi, vốn đang nơm nớp lo sợ Dữu Khánh quyết đoán tấn công, cất chân cuồng cuộn xông đến, trên đường chạy đến tay vừa giương lên rút tên đặt vào cung kéo ra, khi tới gần Hắc Vân Khiếu đang kịch liệt biến hình thì kéo căng dây cung, dây cung vang một tiếng tách, lại một mũi tên bắn ra, một tên ở gần.
Hắc Vân Khiếu đã biến hóa ra nửa người nửa thú, trên đầu tung tóe ra một đóa huyết hoa.
Chạy nhanh đến, Dữu Khánh xải bước tung người bay lên. Keng! Lăng không rút kiếm, Mặc Ảnh cung bị ném đi rồi, hai tay nắm kiếm, lấy thế sét đánh không kịp che tai giương lên cao toàn lực chém xuống.
"Rống!"
Cái đầu Hắc Vân Khiếu đã biến thành đầu một con báo, một cái đầu báo lông đen, miệng há lớn lộ ra răng nanh, tựa hồ đã minh bạch vận mệnh của mình, như tuyệt vọng mà không cam lòng, ngửa mặt lên trời rít gào một tiếng như bệnh tâm thần.
Tiếng gầm gừ gào rống giận dữ vang vọng tại trong núi rừng, rồi chợt ngừng bặt, một cái đầu con báo bay lên, một luồng máu tươi phun ra.
Dữu Khánh vung kiếm rơi xuống, một kiếm chém tại trên cái đầu đã hiện nguyên hình của Hắc Vân Khiếu, còn sợ có sơ sót, tay lại giơ lên giống như trước liên tục chém hơn mười kiếm vào thân thể còn chưa đổ nhào xuống kia.
Ở tại hốc cây vươn đầu ra nhìn, Hứa Phí thực sự tim gan run rầy không ngừng, phát hiện vị Sĩ Hành huynh này không phải gan lớn bình thường, không phải hùng dũng dũng mãnh bình thường, loại mặt hàng liều mạng này vậy mà muốn vào kinh đi thi, cái quỷ gì?
Xác định Hắc Vân Khiếu đã chết, Dữu Khánh bỗng quay đầu lại, bởi vì chợt thấy dưới một gốc cây có người đang nằm gục thở dốc, đang chậm rãi nhúc nhích tứ chi, chính là tên thủ hạ của Hắc Vân Khiếu lúc trước bị Giang Sơn đánh văng nện vào thân cây chết ngất, giống như bị tiếng Hắc Vân Khiếu gầm rống lúc lâm chung làm cho giật mình tỉnh lại.
Không cho phép có sai lầm, Dữu Khánh lao ra mấy bước, nhảy lên không, khi rơi xuống chính là một kiếm dứt khoát lưu loát, vung kiếm chém vào đầu đối phương.
Lại gϊếŧ chết một tên? Hứa Phí vẻ mặt kinh ngạc, vô cùng lo sợ, phát hiện vị Sĩ Hành huynh này đâu chỉ là gan lớn, quả thực là gϊếŧ người không chớp mắt...
Trên quan đạo, sương mù dày đặc dần dần tan, Bạch Lan dẫn dắt một đám thủ hạ huynh đệ tử chiến chém gϊếŧ với nhóm người Ti Nam phủ, cũng đã là đâm lao phải theo lao.
Ưng nô của Cao Viễn đột nhiên không tiếp tục xuất hiện, đám chuột vô số tại hiện trường cũng đột nhiên phân tán rút lui, Bạch Lan đã nhận ra không thích hợp, đã biết rõ chuyện không thể kéo dài rồi, đã muốn rút lui, nhưng mà chờ đến khi nàng ta muốn rút thì lại phát hiện sương mù xung quanh đã gần như tan biến hết rồi.
Sương mù tan gần hết rồi, tầm mắt trong sáng, điều này có nghĩa gì? Nghĩa là những Đại tiễn sư may mắn còn tồn tại kia trở thành uy hϊếp lớn nhất của bọn hắn.
Uy lực những mũi tên do Đại tiễn sư bắn ra quá lớn, dùng lực ít thì lại khó chế địch, vì vậy trong hỗn chiến không dám tùy tiện dùng, nếu không sẽ dễ dàng làm bị thương người của mình.
Nói cách khác, Bạch Lan rất rõ ràng, hỗn chiến thì còn có thể khiến những Đại tiễn sư này sợ ném chuột vỡ đồ, một khi rút lui, những Đại tiễn sư kia lập tức sẽ hết sức hạ sát thủ.
Nàng ta chỉ có thể chịu khổ kiên cường chống, chờ trượng phu của mình nghĩ biện pháp tiếp ứng.
Nhưng mà theo một tiếng gào rống bi thảm ở chỗ sâu trong rùng núi mơ hồ truyền đến, lập tức thay đổi tất cả.
"Rống!"
Tiếng gầm quen thuộc, trong tiếng gào chứa đựng vô hạn bi thương, khiến tiếng lòng Bạch Lan run lên, quay mạnh đầu lại nhìn về phía tiếng gầm truyền đến, trong mắt hiện ra vẻ kinh sợ, nàng đọc hiểu được hàm ý chứa trong tiếng gầm, đó là tuyệt vọng!
Rầm! Trong lúc thất thần, Bạch Lan bị Kim Hóa Hải nện một quyền trúng ngực, miệng mũi sặc huyết, tung bay rơi xuống, lại một chưởng đánh lên mặt đất, hất tung lên bụi mù cuồn cuộn, nhân cơ hội đó tung người nhảy lên lao ra ngoài vòng chiến, trong nháy mắt hóa hình thành một con báo tuyết toàn thân tuyết trắng, thân thể thon dài tung bay vào núi rừng, mạnh mẽ mau lẹ như mị ảnh.
Tách! Một mực đang quan chiến, Cầu Long cung trong tay Tưởng Nhất Niệm nổ vang, dựa vào cảm giác và dự đoán theo xu hướng từ động tác sau cùng của Bạch Lan, quyết đoán bắn một tiễn vào trong đám bụi mù vừa tung lên.
Một tiễn phá tan bụi mù, liên tục xuyên qua hai cây đại thụ, xỏ xuyên qua bụng báo tuyết vừa mới đúng lúc xuất hiện sau thân cây.
Báo tuyết xoay người nện xuống mặt đất, lại khẩn cấp quay cuồng tránh thoát mấy cây mũi tên xuyên vào mặt đất, nhảy lên liền vội nhào, mượn nhờ địa hình gò đất che chắn yểm hộ khẩn cấp thoát đi, không quản nổi vết thương bị bắn thủng bụng đang máu me đầm đìa.
Bạch Lan vừa chạy, thủ hạ của nàng ta lập loạn thủ loạn cước, chiến ý cường chống sau cùng sụp đổ, dồn dập phân tán bỏ chạy, lại trong từng đợt âm thanh dây cung nổ vang mà lần lượt đổ nhào xuống, không có bao nhiêu người có thể may mắn thoát đi.
Nhìn thấy Kim Hóa Hải còn muốn truy sát, Tưởng Nhất Niệm gọi lớn một tiếng, "Giặc cùng đường chớ truy!"
Kinh hồn chưa định, Phó Tả Tuyên cũng vội liên tục phụ họa, "Chớ truy, chớ truy, giặc cùng đường chớ truy!"
Hắn thật sự là bị hù dọa hỏng rồi, rất sợ lực lượng hộ vệ chạy đi rồi thì sẽ có nguy hiểm.
Nhanh chóng quét mắt nhìn xung quanh tràn ngập khói, Kim Hóa Hải cũng không dám đảm bảo có phải là kế điệu hổ ly sơn hay không, đành phải thôi...
Xách kiếm nhảy về cạnh ba cái thùng xe, Dữu Khánh từ trong một cái thùng xe rất nhanh kéo ra mấy món hành lý, nắm lấy tấm mền đang quấn một cục kéo tung ra, lập tức lộ ra Trùng Nhi mặt đầy đỏ bừng, mồ hôi đầy người, phỏng chừng thiếu một chút đã khó chịu chết rồi.
Trùng nhi tại trong kịch liệt rung chuyển phát hiện mình và cả chiếc xe ngựa đồng thời bị cự điêu quắp đi, thật sự là bị hù dọa sắp chết, ngoại trừ dùng chăn lần nữa cuộn chặt mình lại thì không biết nên làm như thế nào, cứ thế mà không thấy được sau đó xảy ra chuyện gì, bởi vì không dám giở lên, không quản có động tĩnh gì đều cuộn mình tại đó, một cử động nhỏ cũng không dám.
Lúc này trước mắt sáng ngời, trông thấy Dữu Khánh tay xách kiếm, đã ý thức được mình đã được Dữu Khánh cứu rồi, ngoại nhân là vô pháp tưởng tượng được tâm tình Trùng nhi lúc này, vô cùng kích động, nói lắp bắp: "Công... Công tử."
Hắn cho rằng mình sắp chết rồi, thật sự không nghĩ tới Sĩ Hành công tử vậy mà lại không bỏ hắn, tại hoàn cảnh hung hiểm như thế vậy mà còn có thể chạy tới cứu hắn.
Vừa nghĩ mà sợ, vừa kích động đến phấn khích.
Dữu Khánh không có tâm tình cùng hắn xúc động, khẩn cấp thúc giục, "Không có thời gian rồi, nhanh tìm hành lý."
"Nga nga, ừ." Trùng nhi liên tục gật đầu, phải có bao nhiêu nghe lời liền có bấy nhiêu nghe lời, vội vàng lật tung đống hành lý tìm kiếm.
Rất nhanh liền tìm được rồi, Trùng nhi vừa định đem hành lý cõng lên lưng.
Dữu Khánh đưa tay giựt tới trên tay mình, nhanh chóng lôi những đồ vật ở trong ra, tìm đượ hai mươi cân Linh Mễ kia của mình, thuận tay liền đem hành lý ném đi.
Hứa Phí chạy tới, thấy thế không nói gì, lúc trước hắn đã hoài nghi đứa này không tiếc mạo hiểm liên tục gϊếŧ chết hai Yêu là vì Linh Mễ, hiện tại phát hiện quả nhiên là như thế.
Dữu Khánh rất nhanh đem Linh Mễ cất vào trong túi, cột lên trên người mình, thắt chặt lại, lần này không thể mượn tay người khác nữa, phải đem Linh Mễ nắm chặt trong tay chính mình.
Về phần túi tên đang vác trên lưng, nghĩ tới phải cởi xuống vứt bỏ đi thì có phần đau lòng.
Không còn cách nào, nghe được mấy kẻ Thử Thái Bà nói chuyện thì hắn liền biết Mặc Ảnh cung mình nhặt được này không thể giữ lại rồi.
Nếu là đám Yêu tu này đánh thắng, hắn có thể mang theo Mặc Ảnh cung có giá trị không nhỏ này bỏ chạy lấy người. Bây giờ đội ngũ hộ tống thắng, hắn lẽ nào vẫn cõng Mặc Ảnh cung trở về tập trung tiếp tục vào kinh thành đi thi sao? Cho rằng người khác là người mù sao? Nói là của mình, cũng cần người ta có thể tin a!
Đau lòng cũng không còn cách nào, chuyện mà A Sĩ Hành giao phó cũng không dễ dùng tiền để cân nhắc, hắn đành phải đem túi tên trên lưng ném xuống ngay tại chỗ rồi.
Nhưng khi đi tới một bên nhặt Mặc Ảnh cung lên thì hắn đem đầu kia của cánh cung đặt xuống mặt đất, toàn lực đè cong lại, làm cho dây cung lỏng ra, sau đó rất nhanh cởi bỏ một đầu.
Chỉ cần cởi bỏ xong một đầu, không bị cánh cung kéo căng, một đầu kia liền rất dễ dàng cởi ra, thoáng cái, một sợi dây cung do Hồng tơ bện thành liền tới tay, nhanh chóng cuộn lại nhét vào trong người.
"Hồng tơ" có giá thị trường hình như là ngàn lượng bạc một sợi, một cái dây cung ước chừng cần dùng hơn mười sợi Hồng tơ mới có thể tạo thành, nói cách khác, sợi dây cung này bán qua tay chính là vạn lượng bạc. Thứ này đáng giá như thế, lại đã tới tay, bảo hắn làm sao có thể dễ dàng buông tha?
Mặc Ảnh cung quá lớn, không có biện pháp giấu tại trên người, Hồng tơ tháo ra rồi thì không giống vậy.
Đương nhiên, lương tâm cũng hơi cảm thấy bất an, nhưng hắn thầm nhủ bản thân, mình là chưởng môn Linh Lung quan, sau hành trình vào kinh lần này trở về, mình còn phải thành thành thật thật trở lại trong núi ẩn cư.
Linh Lung quan đã nghèo thành dạng gì rồi, lẽ nào mình làm chưởng môn còn phải vì mấy trăm lượng bạc mà tiếp tục đánh nhau với mấy vị sư huynh sao?
Ẩn cư không đơn giản như vậy, cần phải tiêu tiền, mình còn trẻ, chí ít phải sống được trăm tuổi, như vậy mình tối thiểu còn có thể sống tám mươi năm đi? Còn phải ẩn cư nhiều năm như thế, vậy phải tích góp bao nhiêu tiền mới đủ a! Tích góp bao nhiêu tiền cũng không quá đáng.
Nói chung, tháo xong dây cung, đồ vật tới tay, Dữu Khánh lập tức liền xông tới thi thể bị chém gϊếŧ, muốn cướp đoạt tài vật trên người thi thể.
Huyền cấp cao thủ, trên người hẳn phải có đồ vật rất đáng giá đi?
Đây cũng là một trong những nguyên nhân chính khiến hắn dám đi mạo hiểm, thừa dịp đối phương bị trọng thương!
Nhưng mà mới bước ra một bước liền ngây ngẩn cả người, nhìn chằm chằm sương mù nhàn nhạt dao động ở xung quanh, thậm chí có thể không cần dùng Quan Tự quyết để dò xét dũng có thể nghe được động tĩnh như thủy triều đang tràn đến.
Bầy chuột đông đặc vây công đội ngũ thí sinh đã toàn diện rút lui về đây rồi.
Dữu Khánh cũng không rõ ràng mặt sau có phải còn có những Yêu tu khác rút về hay không, theo lý thuyết khẳng định còn có những Yêu tu khác. Nếu như bị bầy chuột này phát hiện, e rằng không muốn kinh động những Yêu tu khác cũng khó, hắn cũng không dám mạo hiểm như vậy, nhất là tại tình huống đã gϊếŧ chết hai Yêu, càng là trong lòng chột dạ.
Vừa dùng Quan Tự quyết nhìn xem, lập tức phát hiện, dựa vào quy mô bầy chuột, dời ngang tránh là không còn kịp rồi, lúc này phất tay gọi một tiếng, "Chạy mau!"
Không cần hắn kêu gọi, chỉ cần hắn chạy, Hứa Phí khẳng định là chạy theo hắn.
Trái lại là Trùng nhi, thân thể đã nhỏ gầy, đến lúc này còn vội vã đi nhặt lấy hành lý vốn bị ném rơi vãi xuống, với hắn mà nói, những hành lý này đều là những vật dụng sinh hoạt cần thiết trên đường đi, là không thể mất, nếu không thì trên đường chiếu cố công tử không được tốt.