Vì tháng này đã tiêu pha quá nhiều tiền rồi nên hôm nay Vũ Chí Kiệt chỉ gọi loại cơm hộp bình dân rẻ tiền mà thôi. Sau khi đặt chúng lên bàn, Vũ Chí Kiệt hơi xấu hổ gọi Trần An Cư: "Này! Lại đây ăn cơm đi! Hôm nay chỉ hai chúng ta nên chỉ cần tàm tạm như này là được rồi."
Trần An Cư ngồi ở một chỗ xa xa trả lời: "Cậu ăn một mình đi! Tôi không muốn . . . . ."
Vũ Chí Kiệt lập tức thay đổi sắc mặt, vọt thẳng tới phòng khách mãnh mẽ kéo đối phương dậy: "Mày chê đồ ăn rẻ tiền chứ gì? Nếu còn tiền thì tao sẽ chẳng mời mày ăn loại đồ ăn như này đâu! Mau đi ăn cơm với tao, đừng để tao phải . . . . ."
Trần An Cư bị hắn kéo hơi lảo đảo một chút,mấy chỗ bị thương trên cơ thể truyền đến từng trận đau nhức nên đành phải sỡ hãi gật gật đầu, miệng cũng sợ tới mức la hoảng lên: "Tôi ăn! Cậu mau buông ra!"
Vũ Chí Kiệt buông lỏng tay ra, hài lòng nhìn đối phương chậm rãi đi tới phòng ăn, cứng nhắc ngồi vào bàn ăn. Bản thân cũng nhanh chóng ngồi xuống, đưa cho Trần An Cư phần đồ ăn ngon, thậm chí còn cười cười thân thiện với đối phương: "Mau ăn đi! Tí nữa tao sẽ cho mày xem bộ sưu tập mấy năm trời của tao! Nhất định mày sẽ thích . . . ."
Trần An Cư nhai nhai nuốt nuốt từng miếng nhỏ thức ăn, kỳ thật thì một chút khẩu vị cũng chẳng có. Ăn như này quả thực giống như cực hình vậy.
Vũ Chí Kiệt đã sớm đói bụng, nuốt ngấu nghiến những món ăn đã quá quen thuộc này. Thế mà vẫn có thời gian để nói chuyện phiếm được: "Mày cũng không thắc mắc . . . . . bộ sưu tập của tao là gì à?"
Trần An Cư vẫn duy trì gia giáo tốt đẹp, căn bản là không nói chuyện khi ăn cơm. Chỉ nỗ lực áp chế tâm tình chán ghét mà lắc lắc đầu.
"Mày đúng là không thú vị gì cả! Ha ha . . . . . Chẳng lẽ mày chưa bao giờ yêu thích cái gì à? Nhanh ăn xong cơm đi rồi tao dẫn mày đi xem!"
Trần An Cư thực sự là không nuốt nổi nữa, miễn cưỡng ăn thêm mấy miếng rồi đẩy hộp cơm ra thấp giọng nói: "Tôi thật sự quá no rồi . . . "
Dường như Vũ Chí Kiệt không tin, nhìn cậu vài lần rồi lắc lắc đầu thở dài: "Mày ăn ít như vậy, bảo sao lại thấp thế! Về sau ăn nhiều vào rồi chạy bộ với tao! Đảm bảo mày sẽ nhanh chóng cao như tao! Ha ha! Biết đâu lại có thể đánh lại được tao đấy!"
Trần An Cư âm thầm nhếch mép, thực sự là không còn lời nào để nói với tên cuồng bạo lực này nữa rồi. Mình đã được dạy là đánh nhau không thể giải quyết được vấn đề, đó chỉ là một hành vi thấp kém vô văn hoá mà thôi. Giống như những gì mà tên cuồng bạo lực này đã làm với mình . . . . . Chẳng lẽ đối phương cho rằng việc đó là hoàn toàn bình thường và con trai hay chơi đùa kiểu đó mỗi ngày à? Vậy thì hơi quá trớn rồi.
Sự khinh thường và không cam tràn đầy cõi lòng nhưng lại không dám biểu hiện ra, Trần An Cư bị đối phương dùng sự nhiệt tình mạnh mẽ kéo vào phòng ngủ. Phòng của Vũ Chí Kiệt đúng là thô tục và thấp kém y như chủ nhân của nó vậy. Khắp nơi đều là tranh ảnh tạp chí đủ loại màu sắc, trên một số cuốn tạp chí khiêu da^ʍ còn có hình mấy cô gái ngực bự nóng bóng, rác rưởi trong phòng vất lung tung khắp nơi. Cảm nhận đầu tiên của Trần An Cư chính là ------ khó coi.
"Ha ha! Bộ sưu tập bảo bối của tao có rất nhiều! Tất cả đều là bản gốc hết đấy! Chỗ này mới chỉ có một chút thôi, còn lại đều ở một căn phòng khác. Mày có muốn xem không?" Ánh mắt vừa lấy lòng vừa khoe khoang, Vũ Chí Kiệt hưng trí bừng bừng kéo cánh tay của đối phương. Khi Trần An Cư kêu lên đau đớn thì hắn mới nhớ là dường như mình đã quên chuyện gì đó.
"À . . . . . Quên mất chưa bôi thuốc cho mày, đợi tí nha! Tao đi lấy . . . ." Không đợi Trần An Cư phản ứng lại thì Vũ Chí Kiệt đã chạy ra khỏi phòng ngủ rồi.
Cuối cùng thì thế giới cũng được thanh tĩnh . . . . . .
Trần An Cư thở phào một hơi thật dài rồi ngồi lên ghế máy tính của đối phương, lấy ngón tay xoa xoa huyệt thái dương của mình. Không biết từ lúc nào mà cậu lại có thể làm hành động sầu muộn của các cụ một cách thành thạo như này. Có thể thấy là từ lâu cậu đã quen dùng phương pháp giải toả áp lực của người lớn tuổi để trấn an bản thân mình.
Đáng tiếc là khoảng thời gian an nhàn chưa được bao lâu đã bị phá vỡ. Không quá hai phút sau, giọng nói ồn ào và đáng sợ của Vũ Chí Kiệt lại vang lên, thân hình cao lớn cũng vọt vào.
Cầm lọ thuốc mỡ trong tay, Vũ Chí Kiệt có vẻ bớt hưng ác đi phần nào. Hắn không nhịn được đẩy Trần An Cư ngồi xuống giường, còn duỗi tay kéo khoá áo đồng phục của đối phương ra: "Mau cởi ra!"
Trần An Cư bị doạ đến mức cả người đều lùi về phía sau, hai tay nhanh chóng giữ chặt lấy áo của mình không chịu buông ra: "Cậu làm gì đấy! Tôi . . . . .Tôi tự làm được mà!"
Vũ Chí Kiệt ngẩn người một chút rồi phụt cười một tiếng: "Mày mới đang làm cái gì ấy! Mày cũng quá nhạy cảm rồi đấy! Tao đâu phải loại người như mày đâu!"
Trần An Cư vẫn hoảng sợ và phòng bị nhìn hắn, cũng không hề biểu hiện sự tín nhiệm gì cả. Vũ Chí Kiệt có hơi xấu hổ rống lên với đối phương: "Mau cởi ra! Đừng để tao phải đánh mày!"
Lúc hắn gầm nhẹ thì đồng thời cũng xé rách áo của đối phương. Khi Trần An Cư bị đυ.ng trúng vết thương mà kêu đau thì hắn cũng nhanh chóng lột sạch nửa người trên của cậu.
Trần An Cư ngồi trên giường vẫn cố lui lại phía sau. Vẻ mặt bối rối và ánh mắt bất lực càng kí©h thí©ɧ du͙© vọиɠ trêu cợt đối phương của Vũ Chí Kiệt. Hắn rút thẳng thắt lưng của mình ra cột chặt hai tay của đối phương lên phía trước người.
Nửa thân trên trần trụi của Trần An Cư có rất nhiều vết thương, tất cả đều do hôm trước Vũ Chí Kiệt lưu lại. Bởi vì chưa được xử lý lại để nhiều giờ đồng hồ rồi nên tất cả vết xanh tím đều nổi hết lên, nhưng vẫn không làm lu mờ đi làn da trẵng nõn và trơn nhẵn của cậu. Thoạt nhìn có vẻ xúc cảm khi sờ vào sẽ rất tốt.
Vũ Chí Kiệt không biết là xuất phát từ sự tò mò hay là ý đồ doạ dẫm mà vươn tay chọc nhẹ vào những chỗ không bị thương trên người đối phương. Nhìn thấy đối phương có rúm lại giương mắt nhìn hắn, hắn lại cố ý sờ soạng khu vực gần hạt đậu đỏ nho nhỏ trước ngực của đối phương. Nhìn đối phương run rẩy khiến hắn càng hưng trí hơn.
"Ha ha, nghịch vui nha . . . . . . Mày thực sự nhạy cảm như vậy à? Chỗ đấy của tao chẳng có cảm giác gì cả . . . . . . . Mày cứ y như con gái ấy! Chỗ này của các cô ấy cũng rất nhạy cảm . . . . . . nghịch cực thích."
" Vũ Chí Kiệt . . . . . . Cậu thả tôi ra! Rốt cuộc là cậu muốn làm cái gì . . . . ." Giọng của Trần An Cư đã hơi quái quái rồi, mặt cũng vì cảm thấy quá thẹn và căm hận nên đỏ hồng cả lên.
"Đâu muốn gì đâu . . . . . .Bôi thuốc xong thì sẽ cởi trói cho mày. Mày cứ ngoan ngoãn không nhúc nhích thì tao sẽ không đánh mày!" Vũ Chí Kiệt làm như không có chuyện gì mà cầm lấy cái lọ thuốc ở trên giường, thuần thục đổ thuốc mỡ vào lòng bàn tay, dùng động tác chẳng có chút nhẹ nhàng nào mà xoa nắn khắp người đối phương. Cảm giác đau đớn và nóng nóng kia khiến Trần An Cư vừa né tránh vừa rêи ɾỉ.
"Này . . . . . Đừng có rên dâʍ đãиɠ như vậy chứ . . . . . . Cứ như là tao đang làm gì mày ấy!" Vũ Chí Kiệt cười xấu xa tiếp túc dùng sức xoa nắn, cố ý khiến đối phương phải rên to hơn nữa.
"Cậu . . . . . Cậu dừng tay đi . . . . . Đau quá . . . . . . . " Trần An Cư dùng hai tay đang bị trói đẩy hai bàn tay đang xoa nắn loạn xạ trên người mình ra. Cảm giác cả cơ thể đều thụ động tiếp nhận này thực sự rất khó chịu, chẳng những cơ thể bị chà đạp mà cả lòng tự trọng cũng bị giẫm lên.
Không phải do mình quá nhạy cảm . . . . . . Đối phương quả thực là một tên vừa bạo lực vừa nguy hiểm, hơn nữa luôn hỏi mấy vấn đề riêng tư. Thực sự là rất khó ưa.
Mặc dù cậu chưa từng tiếp xúc nhiều với nam sinh cùng lứa nhưng cậu vẫn cảm thấy biểu hiện của đối phương không hề giống một người dị tính chỉ thích con gái. Cậu thích nam sinh nhưng tuyệt không chấp nhận bị một tên đồng tính quấy rối như thế này. Đã vậy lại là một đứa tự nhận mình là thẳng tắp đến không thể thẳng hơn được nữa, lại còn lấy thủ đoạn và tâm lý đê hèn để làm nhục thân thể của cậu.
Vũ Chí Kiệt không hề phát giác mình bị chán ghét, lại còn đúng lý hợp tình mà tự nhận đó là chuyện đúng đắn. Hai tay không thể nào nghiêm túc bôi thuốc mỡ cho Trần An Cư được. Mãi không chịu cởi trói trên hai tay của đối phương, ngược lại còn nhìn chằm chằm vào thân trên trần trụi của Trần An Cư mà ngẩn người.
Hết chương 9+10.