Hơn 30 phút sau. . . . . . Trần An Cư thở hổn hển ôm lấy cổ của hắn, cơ thể văn vẹo cố dán sát mọi bộ phận của mình vào người hắn: "Em vẫn muốn. . . . . ."
Vũ Chí Kiệt mở rộng tứ chi hình chữ đại (大) lắc lắc đầu: "Hà hà. . . . . . Không được. . . . . Anh mệt lắm. . . ."
Trần An Cư đảo mắt, nắm xuống sờ đùi hắn: "Như vậy cũng được. . . . . . . Anh hai lần, em hai lần. . . . . . Mỗi tuần chúng ta có thể làm bốn lần. Anh từng nói sẽ cho em cᏂị©Ꮒ nữa đó, bây giờ anh đừng có mà nuốt lời nha!"
". . . . . Vậy không phải là em bốn lần, anh bốn lần à! Mỗi lần anh đều khiến em thích tới bắn luôn. . . . . . Ái ái, đừng có cắn anh mà. . . . . Anh cũng đâu có nói sai đâu!"
Lời đề nghị lúc nhất thời của Trần An Cư bị Vũ Chí Kiệt bác bỏ hoàn toàn, lý do là vì tiết kiệm cho nhau trong tương lai. . . . . Đợi khi nào Vũ Chí Kiệt thật sự cạn kiệt, Trần An Cư mới có thể "đảo chính" được, điều này khiến trong lòng Trần An Cư có hơi rối rắm mâu thuẫn.
Mỗi lần hai người làm xong chuyện mệt nhất, hứng thú còn lại rơi vào tiết mục nhìn về tương lai. . . . . Tuổi 16 đã qua, tuổi 17 vẫn chưa tròn, ước mơ và tình cảm mãnh liệt tuổi niên thiếu vẫn còn rất nhiều.
Mặc dù Vũ Chí Kiệt có một bút tài sản lớn, nhưng lại là một thằng trời sinh không có tham vọng, ước mơ lớn nhất chỉ là mở một cửa hàng truyện tranh và trò chơi điện tử.
Trần An Cư từ chối cho ý kiến với chuyện này, nhưng cũng chưa từng cười nhạo hắn, hắn mới tiếp tục nói tiếp ---- là một cửa hàng truyện tranh cực kỳ cực kỳ lớn, lớn đến mức mỗi con đường trong mỗi thành phố đều có một chi nhánh.
Ước mơ của Trần An Cơ lại đơn giản hơn nữa: Chăm chỉ học tập, chẳng những muốn lên đại học, còn muốn lên tới cao học, vẫn sẽ tới trường cho tới khi nào không đọc được mới thôi. Sau đó sẽ ở lại trường và làm một số nghiên cứu gì đó, giống với nghề nghiệp của cha mẹ cậu vậy.
Không giống với những thiếu niên cùng tuổi khác, cậu thật sự rất thích học, ngoài ra chẳng có hứng thú gì khác. Cậu quả thực là một đứa rất nhàm chán, cuộc sống y như một ông cụ già nhàm chán, có quy luật, chuyện gì cũng phải có kế hoạch và hạn chế, gần như là không có bất kỳ hứng thú nào với những sở thích không tốt của tuổi niên thiếu.
Không chỉ với bản thân, Trần An Cư cũng lập một kế hoạch kỹ càng tỉ mỉ cho Vũ Chí Kiệt, khi nào thì cần phải làm cái gì, trong vòng một năm phải đạt được mục tiêu gì. . . . . . Cứ dựa theo ước mơ mở cửa hàng của Vũ Chí Kiệt mà làm, đặt ra rất nhiều bước đi cho hắn, còn đặc biệt nói rõ ràng một năm một mười cho hắn nghe.
Khi nói tới tương lai của hai người, trong kế hoạch của cậu cũng
có phần dành cho Vũ Chí Kiệt ----- Về sau Vũ Chí Kiệt cũng phải học làm một số việc nhà, ít nhất là phải biết rửa bát sau khi ăn và quét tước phòng ốc gì đó, việc gì cũng phải phân chia hợp lý thì mới có thể giảm bớt mâu thuẫn, nếu không nhất định sẽ xảy ra cãi vã.
Vũ Chí Kiệt càng ngày càng hiểu cậu, lại không hề cảm thấy buồn khổ và chán nản. . . . . Vũ Chí Kiệt hoàn toàn giống với người trưởng thành, sắp xếp cuộc sống và các mối quan hệ của hai người một cách ổn thoả.
Đối với Vũ Chí Kiệt, sự yên ổn và có quy luật như này chính là loại hạnh phúc tuyệt vời nhất, bọn họ đã thực sự giống với một gia đình chân chính, đó chính là thứ mà hắn muốn nhất và khuyết thiếu nhất.
Hắn rất nhanh đã quên đi những đêm chơi đùa hát hò phóng túng, ngày trước cho dù có chơi tới kiệt sức cũng chẳng muốn mình một về lại căn nhà lạnh lẽo như hầm băng này, mặc dù có rất nhiều người nguyện ý bồi hắn, thậm chí có người còn nguyện ý theo hắn về nhà ngủ, nhưng không có một ai hứa hẹn về cuộc sống chung mai sau.
Những yêu cầu này của Trần An Cư cũng có áp lực đối với hắn, rửa bát quét nhà còn tạm được, mà cái việc học tập mới thực sự là ác mộng.
Nhưng hắn cũng sẽ cố gắng hết sức, chỉ cần đối phương dành nhiều thời gian để ôn tập cùng với hắn, hắn có thể thành thành thật thật làm từng chút từng chút bài tập một.
Điều đáng yêu nhất của Trần An Cư là cậu chưa bao giờ lấy chuyện này ra cười nhạo hắn, còn có thể kiên trì giảng lại rất nhiều lần những vấn đề mà hắn không hiểu, nếu hắn không cố gắng một chút thì sẽ cảm thấy rất có lỗi với Trần An Cư.
Ở trên lớp cũng vậy, giáo viên giảng bài quá sâu xa, lấy cái gốc của hắn thì thật sự rất khó vào. Mỗi khi nghe không vào, hắn lại nhìn bóng lưng Trần An Cư đang tập trung tinh thần nghe giảng là có thể bình tĩnh lại, bất kể là có hiểu hay không thì cứ chép vào trước đã.
Dù sao thì hắn cũng có "gia sư tại nhà" mà, cảm giác an toàn ấy luôn bủa vây lấy hắn, ngay cả việc nghe giảng và đọc sách giáo khoa cũng không còn khó như trước nữa, sau một học kỳ ngắn ngủi đã khiến cho thầy cô giáo phải nhìn với cặp mắt khác xưa.
Cầm lấy phiếu điểm mới nhất, Vũ Chí Kiệt cười tươi đưa cho Trần An Cư xem: "Em xem này, anh lại có tiến bộ nữa rồi! Em nên thưởng cho anh cái gì đây?"
Trần An Cư nhìn cái bạn trong phòng học, đỏ mặt hạ thấp giọng nói: "Tan học nói sau."
"Ha ha, được!" Vũ Chí Kiệt nhịn xuống du͙© vọиɠ muốn ôm người kia ngay tại chỗ này, chỉ trộm sờ soạng sau lưng Trần An Cư một cái, hành động mang tính ám chỉ như này thường được lặp lại rất nhiều lần mỗi ngày.
Các bạn học khác lặng lẽ nhìn qua bên này, dạo này mỗi khi có bài kiểm tra là điểm của Vũ Chí Kiệt lại tăng thêm một chút. Mặc dù tất cả mọi người đều biết hiện giờ Trần An Cư rất thân thiết với hắn, nhất định đã giúp hắn ôn bài, nhưng đều không ngờ là hắn lại hứng thú với việc làm bài tập này nọ. Không phải là hứng thú nhất thời rồi sẽ chán nản sau vài ngày, ngay cả việc đi chơi sau khi tan học cũng vứt ra sau đầu.
Những bạn học từng đi chơi với hắn trước đó cũng không hề thích hắn thay đổi như vậy, lại không dám trở mặt với hắn, cho nên chỉ có thể dồn hết oán hận lên người Trần An Cư.
Tên lùn này đã cướp đi người bạn vừa có tiền vừa oai phong của bọn họ, biến Vũ Chí Kiệt thành một tên phản bội.
Bất kể bọn họ có nói xấu Trần An Cư như thế nào đi chăng nữa thì Vũ Chí Kiệt cũng giống như bị đối phương tẩy não hoàn toàn, ngược lại còn nói bọn họ là không hiểu chuyện, cảnh cáo bọn họ không được phép làm chuyện gì quá đáng với Trần An Cư.
Sau khi bị Vũ Chí Kiệt cảnh cáo, bọn họ chỉ dám nói lời lạnh nhạt và trợn mắt với Trần An Cư mà thôi, nhưng những hành động này chẳng hề có tác dụng gì, trong mắt Trần An Cư chỉ có mỗi Vũ Chí Kiệt. Mà Vũ Chí Kiệt lại vô cùng bất mãn với thái độ của bọn họ, lén hẹn bọn họ ra ngoài nói chuyện riêng.
"Tao nói với chúng mày một lần cuối cùng, đừng có gây khó dễ cho An Cư, cậu ấy không để ý nhưng ta rất để ý đấy!"
Vẻ mặt Vũ Chí Kiệt khi nói chuyện rất nghiêm túc, khác hẳn so với thái độ hi hi ha ha trước kia, sự thay đổi này khiến cho các bạn học cảm thấy không quen, mồm năm miệng mười vây quanh hắn oán trách.
"Chí Kiệt, rốt cuộc là mày bị làm sao vậy? Mày quá thân với cái thằng Trần An Cư kia, cũng không thèm đi chơi với bọn tao! Mày muốn trở thành học sinh ngoan à? Không muốn chơi với bọn tao nữa đúng không?"
"Chí Kiệt, mày bị nó tẩy não rồi à? Nó có cái gì tốt đâu! Một thằng ẻo lả! Trước kia mày còn nói nó chắc chắn là bê đê mà!"
"Chúng mày đừng nói nữa, hiện giờ tao rất vui vẻ. . . . . . Chúng ta còn rất nhỏ nha, không nên tuỳ tiện uống rượu như vậy, không tốt cho sức khoẻ đâu. Không phải là tao cố tình lạnh nhạt với chúng mày, khi nào rảnh chúng ta vẫn có thể cùng đi ăn cơm mà. Tóm lại chúng mày vẫn là bạn của tao, An Cư cũng là bạn của tao, ok?"
"Trông hai đứa chúng mày chẳng giống bạn bè bình thường gì cả! Mày quả thực chỉ coi nó như cái bô của mày thôi! Vì nó không phải là anh em của mày! Chí Kiệt, mày không phải là bê đê đúng không? Đừng dính líu tới nó nữa, đã có đứa lớp khác tung tin đồn rồi đấy. . . . . . . Bọn tao chỉ muốn tốt cho mày mà thôi!"
Hết chương 53+54.