Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Bán Thục

Chương 16: CHƯƠNG 31+32

« Chương TrướcChương Tiếp »
"Tao đang ở trước cửa nhà mày! Tao sợ mày có chuyện nên vừa tan học liền chạy tới thăm mày! Còn phải cười hỏi giáo viên mới biết nhà mày ở đâu! Mày lại đối xử với tao như vậy! ĐM . . . . . . Tao còn sợ mày đang ngủ nên phải gọi điện trước mới dám vào, mày xin phép về nhà là để trốn tao đúng không?"

" . . . . . . Tôi đi ra đây, cậu đừng có vào!" Trần An Cư vạn phần bất đắc dĩ trấn an đối phương, đợi cho đối phương đồng ý mới đặt điện thoại xuống quay lại phòng thay quần áo.

Trong đầu rối tung rối loạn, ngay cả lúc mặc quần áo tay cũng không ngừng run. Vì sao mình lại xui xẻo đến như vậy, mới thoát khỏi đối phương chưa tới nửa ngày đã bị theo về tới tận nhà.

Cậu xin phép cha mẹ ăn cơm ở ngoài, cha còn rất vui vẻ vì cậu có được một người "bạn thân", cuối cùng con trai cũng có được thứ "tình bạn" mà nó khuyết thiếu nhất. Cha dặn cậu nếu cơ thể khoẻ rồi thì cứ đi chơi lâu một chút rồi về cũng được.

Cậu cố lắm mới trả lời bằng vẻ mặt tự nhiên nhất có thể. Mở cửa đi ra ngoài, bóng người ngồi ở bậc thềm trước nhà lập tức đứng lên, quay đầu lại nhìn thẳng vào cậu.

"Trần An Cư, đi theo tao." Vũ Chí Kiệt thô lỗ nắm chặt lấy tay cậu kéo đi về phía trước.

"Cậu muốn dẫn tôi đi đâu! Vũ Chí Kiệt . . . . . . Cậu đừng như vậy mà, tôi . . . . . . . Tôi thật sự rất sợ!" Trần An Cư bị hắn nắm rất đau, lực tay của đối phương lớn hơn lúc trước rất nhiều, thật sự khó chịu giống y như cái kìm sắt.

"Yên tâm, tao sẽ không gϊếŧ mày đâu." Vũ Chí Kiệt kéo Trần An Cư lại gần hơn, cánh tay ôm chặt lấy eo của đối phương, gần như là xách cậu đi.

"Tôi không muốn đi ra ngoài . . . . . . . Có gì thì cậu nói luôn ở đây đi!"

"Ở chỗ này?" Vũ Chí Kiệt cười lạnh hạ tay xuống mông cậu véo mạnh một cái: "Tao muốn đ!t mày, mày muốn ở đây luôn à?"

" . . . . . . Buông ra!" Lúc này Trần An Cư mới biết được ý đồ của đối phương, căn bản là không muốn nói chuyện đàng hoàng với mình hay gì đó đại loại thế, mà là định dùng một loại phương thức khác để gây sức ép cho mình.

"Mày dám giãy dụa thì tao dám đ!t mày ở ngoài đường! Bây giờ tao đang cực kỳ điên, cái gì cũng dám làm!" Vũ Chí Kiệt ngay cả âm lượng cũng không thèm giảm xuống, người lạ đi ngang qua đều quay đầu lại nhìn hắn liền bị hắn rống lớn: "Nhìn cái đéo gì? Biến!"

"Vũ Chí Kiệt . . . . . ." Trần An Cư sắp khóc đến nơi rồi, hai mắt nhanh chóng đỏ lên, môi cũng run rẩy càng lợi hại hơn: "Rốt cuộc là cậu muốn như thế nào?"

"Tao đã nói rất rõ rồi mà!" Vũ Chí Kiệt duỗi tay sờ vào cổ áo sơmi của cậu: "Mày muốn ở bên ngoài thì tao chiều!"

"A ----" Trần An Cư lùi về sau mấy bước, hai tay che ở trước người, nước mắt đã tràn đầy hốc mắt: "Cậu . . . . . . Được, một lần cuối cùng, chỉ một lần cuối cùng!"

"Không tới lượt mày ra điều kiện!" Vũ Chí Kiệt ôm lấy eo cậu đi nhanh về phía trước, vẫy tay bắt một chiếc taxi, mở cửa xe đẩy mạnh cậu vào: "Lên xe!"

Xe taxi chạy rất nhanh, hai thiếu niên ngồi ở phía sau vẫn nhỏ giọng nói chuyện không ngừng, xem ra đôi bạn thân này đang có chuyện khó xử.

Anh trai lái xe thi thoảng liếc mắt nhìn gương chiếu hậu, đôi bạn nhỏ lúc thì rất thân thiết, lúc lại như đang cãi nhau đến mức động tay động chân, không biết là vui đùa hay là thật sự muốn choảng nhau.

Trong đó một ông làm ầm ĩ đòi xuống xe, một ông khác thì túm chặt lấy ông này, còn ghé sát vào tai ông này nói cái gì đó, ông đang làm ầm ĩ hình như đang khóc nức nở.

Xe dừng lại trước một khách sạn nhỏ, là điểm mà thiếu niên cao cao lớn lớn kia đã yêu cầu. Anh trai lái xe thu tiền xong liền chạy xe đi mất, khoé mắt nhìn thấy hai thiếu niên kia cù cưa cù nhằng đi vào khách sạn.

Hoá ra là loại quan hệ này . . . . . . . Anh trai lái xe méo mặt, bây giờ người như này thực sự rất nhiều, đứa có vóc dáng nho nhỏ kia hình như vẫn chưa thành niên, đang đi học mà đã dính tới mấy chuyện như này rồi.

Trần An Cư gần như bị Vũ Chí Kiệt kéo đi vào phòng khách sạn, quầy lễ tân ở chỗ này thậm chí còn không thèm nhìn chứng minh thư, thu tiền xong liền ném chìa khoá ra.

Động tác thuần thục của Vũ Chí Kiệt khiến cậu khẳng định đây không phải lần đầu tiên hắn tới nơi này, đầy cõi lòng Trần An Cư là nỗi sợ và phẫn nộ nhỏ giọng mắng: "Vũ Chí Kiệt, tên khốn nạn! Cuồng làʍ t̠ìиɦ!"

Vũ Chí Kiệt coi đây là một lời khen, cười lạnh ôm Trần An Cư càng chặt hơn: "Mày ghen à? Mau vào cho tao!"

Thô bạo đẩy người vào phòng, Vũ Chí Kiệt ngay cả đèn cũng không bật định xé rách quần áo của đối phương, Trần An Cư cũng biết lần này chắc chắn không thể tránh được rồi, chỉ giãy dụa nói một câu: "Đừng có xé quần áo của tôi, tôi còn phải về nhà nữa đấy!"

Giọng nói tỉnh bơ của đối phương lộ vẻ tuyệt vọng, Vũ Chí Kiệt cũng thay đổi vẻ hấp tấp vừa rồi, dùng sức đẩy ngã đối phương lên cái giường không lớn ở phía sau, từ từ bước đến bên giường mở cái đèn ở đầu giường lên.

Ánh đèn lờ mờ chiếu lên vẻ mặt khó coi của Trần An Cư, Vũ Chí Kiệt nhấc cằm cậu lên cẩn thận nhìn kỹ: "Không tồi . . . . . . Nhìn rất đẹp, mày thực sự rất hợp với hoàn cảnh nơi này. Thằng dối trá!"

"Cậu dựa vào cái gì mà mắng tôi? Tên tội phạm cưỡиɠ ɖâʍ!" Trần An Cư cũng từ bỏ, không thèm che đậy nỗi oán hận, dù sao thì cũng từng bị làm một lần rồi, không còn gì đáng sợ hơn.

"Ha ha! Thực ra mày suy nghĩ quá mức rồi!" Vũ Chí Kiệt bổ nhào lên người cậu bắt đầu sờ loạn: "Nơi này . . . . . Nơi này . . . . . . Tất cả mọi nơi trên người mày đều nghĩ tới tao, là do mày thích tao trước! Tao mới bố thí cho mày!"

"A ----" Trần An Cư kêu lên đầy sợ hãi, sau đó gắt gao ngậm chặt miệng lại, nhưng tiếng thở dốc vẫn phát ra từ cổ họng, du͙© vọиɠ ma quỷ lại nổi lên trong cơ thể.

Vũ Chí Kiệt nhanh chóng lọt cậu sạch sẽ, cố ý dùng bàn tay to hết xoa lại nắn trên người cậu, thấy làn da trắng nõn trơn bóng bị mình lưu lại từng dấu vết một, mới cảm thấy người trước mắt này thuộc về mình.

"Trần An Cư . . . . . . . Mày yêu tao, có đúng không?"

"Cậu nằm mơ đi!" Trần An Cư thở hổn hển lớn tiếng nói ra bốn chữ này.

Vũ Chí Kiệt tạm dừng tay một chút, ánh mắt hung hăng đỏ lên nhìn trừng trừng khuôn mặt của đối phương, vẻ mặt căm hận kia nhìn thế nào cũng thấy không giống nói dối, nhưng hắn tuyệt đối không tin. Hắn thậm chí còn dùng tới giọng điệu có vài phần cầu xin: "Trần An Cư, mày đừng gạt tao, mày rất yêu tao . . . . . . . Người mày thích chính là tao, mau nói cho tao nghe đi!"

". . . . . Không!" Trần An Cư lấy thái độ cực kỳ lãnh khốc nhắm mắt lại, cơ thể cũng ngừng giãy dụa.

"Mày cứ thích chọc giận tao!" Vũ Chí Kiệt tát một cái thật mạnh, dùng sức quá lớn khiến khoé miệng đối phương nứt ra, chất lỏng nhơn nhớt từ từ chảy ra, dưới ánh đèn lờ mờ bị biến thành màu sắc kỳ lạ.

Hết chương 31+32.
« Chương TrướcChương Tiếp »