Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Bán Thục

Chương 15: CHƯƠNG 29+30

« Chương TrướcChương Tiếp »
Sau khi kết thúc tiết học đầy nhàm chán, từ đầu tới cuối hắn đều nhìn chằm chằm lưng Trần An Cư rồi nghĩ tới trải nghiệm tuyệt vời ngày hôm đó.

Tiếng chuông hết tiết vang lên, hắn tiến tới đuổi nam sinh ngồi cạnh Trần An Cư đi, chiếm lấy chỗ của người ta rồi khoác vai bá cổ Trần An Cư, nói lớn tiếng như kiểu thân lắm: "An Cư, hôm nay tan học đi ra ngoài chơi với tao!"

Trước mặt các bạn học trong lớp, Trần An Cư chắc chắn không thể phát hoả, nhưng lại không ngoan ngoãn như ngày trước nữa, giọng điệu cứng rắn từ chối hắn ngay tức khắc: "Không được! Tôi bận rồi!"

"Ha ha, mày bận cái gì hả?" Ngoài miệng thì Vũ Chí Kiệt hỏi nhẹ nhàng, tay ở dưới bàn thì lại không đứng đắn đặt lên đùi của đối phương, vuốt ve da^ʍ tục gần chỗ bắp đùi.

"Ư . . . . . . . Cậu bỏ tay ra!" Trần An Cư đỏ mặt vặn vẹo cơ thể.

"Ha ha . . . . . . " Vũ Chí Kiệt thấy dường như đối phương không thể chịu nổi một chút khıêυ khí©h nào, chỉ mới sờ một chút thôi mà đã hơi cứng rồi, càng không chịu buông tha cơ hội trêu đùa đối phương, tay dọc theo đùi chạm tới chỗ đang hơi gồ lên, miệng cũng ghé sát vào tai đối phương nói nhỏ: "An Cư . . . . . . . . Đi chơi với tao, nếu không thì tao sang nhà mày nha!"

"A -----" Trần An Cư cố duỗi một tay xuống dưới bàn, định ngăn cản hành vi sờ sờ vuốt vuốt loạn xạ của hắn, Vũ Chí Kiệt xấu xa trở tay lại nắm lấy bàn tay nhỏ hơn mình một vòng của đối phương, cứ nắm lấy tay đối phương vuốt ve những điểm nhạy cảm nhất của cái kia. Rất nhanh liền thấy hai mắt đen của đối phương đã ươn ướt, miệng cũng mím chặt lại, sợ có âm thanh kỳ quái nào đó sẽ phát ra.

"Có được không? Đi theo tao đi . . . . . . . ." Vũ Chí Kiệt thấy mình cũng sắp cứng đến nơi rồi, bộ dạng cố gắng kìm nén du͙© vọиɠ kia thật sự rất đáng yêu.

" . . . . . . . . . Cậu buông tay trước đã." Giọng nói Trần An Cư run run mang theo chút ý tứ cầu xin, Vũ Chí Kiệt mới đắc ý buông tay ra, khoát tay lên vai đối phương nhưng lại sờ gáy người ta, nắm lấy vài sợi tóc mềm mại đùa nghịch.

"Cậu đừng có làm vậy! Tôi . . . . . . . Tôi cảm thấy không thoải mái." Trần An Cư miễn cưỡng áp chế sự sợ hãi và căm hận tràn đầy trong lòng, thay bằng kế lạt mềm buộc chặt.

"Không thoải mái á? Mày vẫn chưa khoẻ lại à?" Vũ Chí Kiệt hơi kinh ngạc hỏi lại: "Mày không xin phép nghỉ học à? Cũng không . . . . ."

"Đừng nói nữa! Tôi . . . . . . . . . Tôi thật sự không thoải mái, tôi muốn xin phép về nhà . . . . . . " Trần An Cư cau mày từ từ đứng dậy, cầm một quyển sách che bộ phận vẫn chưa chịu mềm xuống kia.

Vũ Chí Kiệt thấy vẻ mắt quai quái của cậu, nhớ tới hôm đó chỗ kia của cậu bị thương thật, hiếm khi tốt bụng đề nghị: "Tao cũng xin nghỉ rồi đi tới chỗ bác sĩ với mày!"

"Cậu bị điên à!" Trần An Cư thực sự không thể nào chịu được nữa, mắng xong câu này mới ý thức được phản ứng quá kích của mình đã khiến một đám người nhìn chằm chằm về phía này, không thể không lộ ra một nụ cười giả tạo lừa Vũ Chí Kiệt: "Thật ra . . . . . Ý tôi không phải là vậy, cậu đã nghỉ học nhiều ngày rồi, đừng xin nghỉ thêm nữa, tôi tự đi là được rồi . . . . . "

Vũ Chí Kiệt thấy cảm động, đối phương thật sự suy nghĩ cho hắn, duỗi tay dùng sức nắm chặt lấy tay đối phương: "An Cư . . . . . . Ừ, mày tự đi nha, nhớ phải nghỉ ngơi thật tốt, muốn tao đến thăm mày không?"

". . . . . . . . Không cần." Trần An Cư nói chậm rì rì.

Dưới cái nhìn của Vũ Chí Kiệt, Trần An Cư thong thả đi tới văn phòng giáo viên. Vì muốn tránh né tên quái vật này đến cùng, cậu đã nói rõ ý muốn chuyển trường của mình với nhà trường và gia đình.

Nói cậu nhát gan cũng được, cậu thật sự không muốn dây dưa với tên quái vật này nữa. Người nhà hỏi cậu lý do muốn chuyển trường, cậu chỉ nói là môi trường học tập không tốt, với lại cậu cũng muốn thử một lần học xa nhà, như vậy mới có thể bồi dưỡng tính tự lập được.

Nhà trường cũng không hỏi nhiều, dù sao thì việc chuyển trường cũng là quyền tự do của gia đình, chỉ cần cậu có thể thuyết phục được người nhà thì việc chuyển trường này sẽ được tiến hành rất nhanh.

Cha mẹ cũng rất lo lắng, mặc dù không hề nghi ngờ lý do của cậu nhưng lại không muốn cậu xa nhà khi vẫn còn nhỏ như vậy. Cậu giả bộ chín chắn nói với cha mẹ, sớm muộn gì thì mình cũng sẽ phải bước ra ngoài xã hội, càng sớm rời xa vòng tay che chở của cha mẹ thì sẽ càng nhanh chóng trưởng thành hơn, tương lai có thể thích ứng rất tốt với cuộc sống của người trưởng thành.

Đương nhiên hơn phân nửa những lời này là thật, cậu quả thực rất muốn đi xa và yên tĩnh một mình, thay đổi môi trường sống và học tập. Vết thương tên quái vật kia để lại trên người cậu cũng cần có cả thời gian và không gian để hồi phục, nếu không thì một ngày nào đó cậu sẽ bị đối phương làm cho phát điên.

Trước khi chuyện chuyển trường hoàn thành, cậu có thể trốn được liền trốn, chỉ cần không nhìn thấy đối phương là được. Sau khi xin phép giáo viên, cậu một mình bắt xe về nhà. Khi nằm trên chiếc giường nhỏ của mình, rốt cuộc cậu mới cảm thấy tạm an toàn.

Những dấu vết ngày đó đối phương lưu lạ trên cơ thể mình giờ đã biến mất hơn phân nửa, nhưng nỗi nhục và hoang mang trong lòng lại ngày càng tăng theo thời gian. Mỗi lần nhớ lại là cậu lại tự nghi ngờ bản thân, liệu có phải mình thật sự dâʍ đãиɠ như lời đối phương nói hay không?

Cho dù bị đối phương làm bị thương chảy máu, kɧoáı ©ảʍ cực kỳ mãnh liệt cũng thật sự tồn tại. Cậu vẫn cho rằng mình sẽ không giống với những nam sinh đồng trang lứa khác, bị khích thích nửa người dưới là sẽ vứt bỏ tất cả, nhưng chuyện phát sinh ngày hôm đó khiến cậu cảm thấy khϊếp sợ.

Miên man nghĩ ngợi vài giờ đồng hồ, mẹ ở bên ngoài gọi cậu đi ăn cơm. Cậu để nguyên đầu tóc bù xù đi ra ngoài, nhìn thấy cha đang nói chuyện điện thoại với ai đó ở phòng khách. Vẻ mặt của cha hình như rất vui, nhắc tới tên của cậu với người ở đầu dây bên kia: "Cảm ơn cháu đã quan tâm, An Cư rất khoẻ! A! Nó dậy rồi này! Cháu có muốn nói chuyện với nó không?"

Trần An Cư nghi hoặc dừng bước lại, cảm thấy ớn lạnh sau lưng theo bản năng.

"À, được! An Cư!" Cha đã gọi lớn tên của cậu nên cậu đành phải đi chậm rì rì tới.

Giọng nói trong điện thoại truyền tới nghe vẻ cực kỳ tức giận: "Trần An Cư! Mày muốn chuyển trường? Sao mày dám hả?"

Cậu sợ tới mức cả người run lên, dùng giọng nói nho nhỏ phủ nhận: "Đâu có đâu . . . . . . ."

"Mày đừng có lừa tao! Cha mày vừa nói rồi, còn hỏi đứa "bạn thân" tao đây là có phải mày bị người ta bắt nạt nên mới muốn chuyển trường hay không đấy!"

". . . . . . . " Trần An Cư bị đối phương quát lớn sợ đến mức không dám nói gì, vẻ mặt hung ác và nắm đấm của đối phương lập tức hiện lên trong đầu cậu.

"Không dám nói nữa à? Lập tức đi ra gặp tao ngay! Đừng có giả điếc! Mày mà không đến thì tao sẽ nói cho mọi người biết chuyện mày bị đ!t, kể cả người nhà của mày!"

". . . . . . . ." Trần An Cư nhanh chóng lấy tay che ống nghe điện thoại lại, chờ khi đối phương rống xong mới nhỏ giọng hỏi lại: "Cậu đang ở chỗ nào?"

Hết chương 29+30.
« Chương TrướcChương Tiếp »