- 🏠 Home
- Đam Mỹ
- Bán Thục
- Chương 10: CHƯƠNG 19+20
Bán Thục
Chương 10: CHƯƠNG 19+20
Lúc này Trần An Cư đã không để ý tới uy hϊếp của hắn, chỉ khẩn cầu vị học trưởng đã chạy tới bên cửa kia: "Anh mau đi đi, ngàn vạn lần đừng gọi người tới! Em có thể tự giải quyết được, xin anh đấy!"
". . . . . . . ." Vị học trưởng kia đành phải gật gật đầu, tự coi là do mình đen đủi mà chạy ra ngoài.Thật ra hắn cũng không dám đi gọi người, tên Vũ Chí Kiệt kia nổi danh khắp toàn trường. Lý do một học sinh xấu xa vô cùng bạo lực như này mà không bị tố cáo không chỉ bởi nắm đấm kia, mà còn vì đám "bạn bè" luôn theo sau nữa. Toàn bộ những bạn học thường đi theo Vũ Chí Kiệt đều không phải người tốt gì, chỉ cần dính vào là rắc rối sẽ kéo đến không dứt.
Đối với học sinh lớp trên sắp lấy bằng tốt nghiệp, cố gắng ít dính vào rắc rối thì tốt hơn. Cho dù Trần An Cư có bị đối phương đánh một chút thì cũng không liên quan tới hắn. Với mối quan hệ giữa hắn và Trần An Cư thì vẫn chưa tới mức liều cả tính mạng để giúp đỡ bạn bè được.
Vũ Chí Kiệt cũng chỉ muốn tìm "bậc thang" để đi xuống mà thôi. Người cũng đã đánh rồi, hắn cũng chưa nghĩ ra nên đánh đối phương thành cái dạng gì mới có thể hoàn toàn nguôi giận mà lại không thể gϊếŧ người?
Còn lại Trần An Cư biến thành công cụ phát tiết tức giận của hắn, người này vốn là ngọn nguồn cơn tức của mình. Hắn vẫn bị đối phương ôm lấy nên kéo cả mình và đối phương chen vào trong một gian WC. Lúc này tiếng chuông vào lớp đã vang lên.
( Đoạn này hơi lag tại lúc trước tg bảo là tan học mới đánh nhau mà giờ lại có chuông vào lớp ????)
Lúc này Trần An Cư mới buông tay ra, trong mắt loé lên vẻ sợ hãi nhỏ giọng nói: "Vào lớp rồi . . . . . . . . Tôi phải đi ra ngoài!"
Vũ Chí Kiệt hung ác cười lạnh: "Mày nghĩ tao sẽ để mày lên lớp à?"
". . . . . . . . Tôi chưa bao giờ trốn học cả. Cậu . . . . . . . Cậu tránh sang một bên đi." Trần An Cư theo bản năng lảng tránh cái nhìn chằm chằm của đối phương.
Vũ Chí Kiệt đấm mạnh vào tấm vách mỏng trong gian WC: "Đừng có giả bộ! Nói mau, mày với thằng kia là như thế nào?"
Trong lòng Trần An Cư cảm thấy dở khóc dở cười, nhưng lại rất sợ hãi, cơ thể run run chậm rãi nói: "Tôi . . . . . . Hôm nay tôi mới quen học trưởng, vẫn chưa phát sinh chuyện gì hết!"
"Nói điêu, tao không tin. Chúng mày còn cười vui vẻ như vậy cơ mà!"
"Tôi không lừa cậu . . . . . . . Sao tôi phải lừa cậu chứ? Cho dù chúng tôi có quen nhau từ lâu thì . . . . . thì cũng chẳng liên quan tới cậu." Trần An Cư vốn không dám nói ra câu cuối kia nhưng thật sự đã căm hận đối phương đến cực điểm. Ngay khi nói ra thì cậu cũng chuẩn bị tốt tinh thần để chịu ăn đấm rồi. Cho dù mình có bị đánh dữ dội thì nhưng lời nói như này vẫn có thể khiến đối phương không vui, cậu vẫn hiểu rất rõ điều này.
Quả nhiên giống với suy nghĩ của cậu, Vũ Chí Kiệt nghe được câu nói kia liền tức đến mức giậm chân: "Mày! Mày không liên quan tới tao á? Tao . . . . . . . Tao đã sờ khắp người mày rồi mà mày vẫn không liên quan tới tao được à! ĐM, nhất định là mày bị thằng kia sờ rồi, Mày . . . . . Thức thời thì tự cởi sạch ra ngay, tao muốn kiểm tra!"
". . . . . . . Cậu điên à? Đang ở trường học đấy!" Trần An Cư mặt đỏ tai hồng lấy tay đẩy hắn ra: "Tôi phải đi lên lớp! Cậu tránh ra!"
" Tự mày theo tao vào đây mà! Vốn tao chỉ muốn đánh nó một chút là được rồi! Dù thế nào thì tao cũng phải kiểm tra ngay bây giờ, mày mà không chịu thì tức là đã bị nó sờ rồi!" Vũ Chí Kiệt làm ầm ĩ như một đứa trẻ: "Nhanh lên đi! Nếu không thì để tao cởi cho mày!"
"Đừng! Tôi . . . . . Tôi cởi." Trần An Cư thầm thở dài trong lòng, bất đắc dĩ gật đầu với tên cuồng bạo lực trước mắt này.
Phòng học chỉ cách có hơn mười mét, Trần An Cư vừa lo lắng bỏ lỡ tiết học này, vừa cau mày đỏ mặt đặt tay lên trên cúc áo.
Dù sao thì cũng không phải lần đầu . . . . . . . . Cậu cam chịu nghĩ như vậy. Vốn nghĩ đối phương đã hoàn toàn nhàm chán trò chơi này, mới qua một tháng yên bình thì hôm nay lại phát sinh chuyện ngoài ý muốn như này.
Đúng thật là hôm nay cậu mới gặp mặt vị học trưởng kia, nhưng trước đó đã sớm trò chuyện thân quen trên mạng rồi, là bạn trên mạnh hơn nửa năm. Tối hôm qua trò chuyện, đối phương nói muốn gặp mặt cậu, cậu do dự một chút rồi đáp ứng yêu cầu của đối phương. Sau khi trao đổi danh tính với nhau mới giật mình kinh ngạc khi biết cả hai đều học cùng một trường.
Thật ra vẫn còn chưa đâu vào đâu cả. Vừa mới gặp mặt nói nói được mấy câu, định hẹn cuối tuần ra ngoài chơi thì tên điên Vũ Chí Kiệt này liền lao tới phá vỡ cuộc trò chuyện của bọn cậu.
Cậu thực sự không biết diễn tả loại người như Vũ Chí Kiệt ra sao nữa. Nếu chuyện hôm nay không phát sinh trên người của cậu thì nhất định cậu sẽ cảm thấy rất buồn cười.
Tóm lại, Vũ Chí Kiệt có du͙© vọиɠ với cơ thể của người cùng giới nhưng lại không chịu đối mặt với sự thật, cho nên mới tìm rất nhiều cái cớ hết sức buồn cười như này để đùa bỡn cậu mà thôi.Nhưng dù sao đi nữa thì đối phương hẳn là vẫn có chút cố kỵ. Về sau mình sẽ càng chú ý hơn, trốn ở góc nào đó càng xa càng tốt để người này hoàn toàn quên mình đi luôn.
Sau hơn một tháng vật lộn với cái tên đáng ghét này, Trần An Cư đã thành thục hơn trước rất nhiều, biết điều chỉnh vẻ mặt của mình như thế nào và dùng thủ đoạn nào để trấn an đối phương.
Chỉ cần giả vờ ngoan ngoãn, biểu hiện cảm xúc thẹn thùng và đau đớn đúng lúc thì du͙© vọиɠ mãnh liệt của đối phương sẽ được thoả mãn một cách nhanh chóng, chấm dứt cái vở kịch hoà thuận này.
Cho nên lúc này chắc cũng không ngoại lệ, cứ xem như là một lần nhẫn nhục cuối cùng đi. Chẳng qua bởi vì chỗ này quá gần phòng học, lại là giữa ban ngày ban mặt ở nơi công cộng nên ngón tay mới run run lợi hại như vậy.
Trần An Cư cắn chặt răng, hạ mi mắt tăng nhanh tốc độ cởi chiếc áo duy nhất trên người, tiếp theo là cởϊ qυầи dài. Cho tới khi trên người chỉ còn lại mỗi cái qυầи ɭóŧ mới dừng tay, cố gắng bình tĩnh nhìn về phía đối phương.
Cơ thể trắng nõn trơn truột đã một tháng không thấy xuất hiện trước mắt, Vũ Chí Kiệt nuốt nước miếng nhìn thẳng vào làn da không có một vết thương nào của đối phương.
Nhưng dấu vết mình từng lưu lại đã biến mất không thấy tăm hơi, giống như chưa từng được chạm vào . . . . . . . Điều này khiến hắn cảm thấy cực kỳ khó chịu, vươn tay véo bộ ngực trắng nõn của đối phương một cái.
Hài lòng khi nghe Trần An Cư kêu đau, còn có động tác thu tay che lại nữa. Vũ Chí Kiệt vui sướиɠ cười nhẹ một tiếng, ra hiệu cho đối phương ý muốn nói: "Cởi cả qυầи ɭóŧ ra."
Hai mắt Trần An Cư có hơi ươn ướt, nhưng vẫn nghe theo mà đặt tay nên mép qυầи ɭóŧ. Đang định kéo xuống thì Vũ Chí Kiệt lại cố ý nói: "Chầm chậm thôi, tao muốn nhìn kỹ . . . . . "
"Cậu . . . . . . " Trần An Cư cắn môi dưới nuốt lại câu nói tiếp theo, hiện giờ nói cái gì cũng vô dụng, vẫn nên nhanh chóng thoả mãn đối phương thì tốt hơn.
Hết chương 19+20.
- 🏠 Home
- Đam Mỹ
- Bán Thục
- Chương 10: CHƯƠNG 19+20