Chương 3

Lời nói tuy bình thản, nhưng mang cảm giác áp bách mười phần.

Vương Đạo gật gật đầu, nói: "Được, chuyện của những người trẻ tuổi của các cậu, các cậu tự mình làm chủ." "

Mọi người dời đi tầm mắt, bắt đầu trò chuyện.

Một giọng nói gai góc vang lên: "Lâm Trạch, sao đột nhiên anh lại muốn đi đóng phim hài?"

Thẩm Kỳ theo thanh âm nhìn lại, người đàn ông này có mái tóc ngắn màu đen, vẻ mặt côn đồ, cao gầy lại có chút nguy hiểm nói không nên lời.

Ôi! Đây không phải là nam phụ xuất sắc nhất của giải thưởng Vạn Hoa - Lục Minh Phong sao?

Giải Vạn Hoa ba năm một lần, xem tần suất mở ra liền biết giải thưởng này danh tiếng cực cao, diễn viên bình thường tốn hết nửa đời tâm huyết cũng không dễ dàng đạt được. Nhưng giới giải trí người có tài năng nhiều, diễn viên trẻ đoạt giải cũng không phải chuyện hiếm hoi, Lục Minh Phong chính là một trong số đó.

Thẩm Kỳ cảm nhận được sự bất thường giữa hai người.

Lâm Trạch ngước mắt lên nhìn lại, không có biểu tình gì, nói: "Chưa quyết định. "

...... Câu này thực sự quá văn mẫu!

Lục Minh Phong cười nói: "Cái tính tình này của anh, diễn hài được sao? Đừng làm khán giả khó xử. "

Lâm Trạch: "..."

Lục Minh Phong không cam lòng yếu thế, nói: "Nửa năm nghỉ ngơi, sống có tốt không? "

Giọng điệu của Lâm Trạch bình thản: "Nhờ hồng phúc của cậu. "

Lục Minh Phong cảm thấy khá hơn, giọng điệu ngả ngớn: "Trợ lý mới của anh à? "

Lâm Trạch ừ một tiếng.

Ánh mắt Lục Minh Phong liếc về phía Thẩm Kỳ, cậu giật mình, vội vàng mỉm cười, gật đầu như gà mổ thóc.

Cậu đến gần Lâm Trạch, nhẹ giọng nói: "Lâm ca, tôi muốn đi vệ sinh. "

Lâm Trạch nhíu mày, quay đầu nhìn cậu, vẻ mặt kiểu "Cậu nói cái gì đấy? Báo cáo chuyện này với tôi làm gì? "

Thẩm Kỳ nặn ra ánh mắt, trả lời với anh: "Không phải anh nói không thể hành động một mình sao! "

Dường như thỏa hiệp, Lâm Trạch nói: "... Đi thôi. "

Hai người một trước một sau đi trên hành lang của nhà hàng, Thẩm Kỳ hỏi: "Lâm ca, quan hệ giữa anh và Lục Minh Phong không tốt sao? "

Lâm Trạch nói: "Tạm được, là vấn đề của hắn."

Ý tứ chính là gây chuyện đều là Lục Minh Phong.

Thẩm Kỳ gật gật đầu, nhìn ra được, tính tình Lâm Trạch cũng không giống đám người thích ra đòn phủ đầu kia.

Phòng vệ sinh nam tổng cộng có ba bồn tiểu, Thẩm Kỳ chọn giữa, chỉ nhìn thuận mắt, tuyệt đối không có ý đồ nào khác.

Cậu vừa định kéo khoá quần ra, thấy Lâm Trạch vẫn đứng ở cửa bất động, nói: "Anh Lâm, anh không đi sao? "

Lâm Trạch hai tay vòng trước ngực, nhìn về phía cậu: "Không. "

Đừng nhìn tôi như vậy! Như vậy thì người ta sau có thể đi ra!

Thẩm Kỳ cũng bất chấp, bảo trì động tác mấy giây, muốn nói lại thôi mấy lần, cảm nhận được ánh mắt mãnh liệt từ bên cạnh, rốt cục nhịn không được mở miệng: "Cái kia... Lâm ca..."

Lâm Trạch khó hiểu: "Có chuyện gì? "

Thẩm Kỳ nói: "Anh, anh đừng nhìn tôi... Được không..." Thanh âm càng ngày càng nhỏ, giống như làm chuyện xấu chính là cậu!

"Cậu xấu hổ?"

Tôi dựa vào, có thể hay không đừng nói trắng ra như vậy ah!

Thẩm Kỳ xấu hổ muốn bóc khói, cậu dùng giọng điệu cầu xin nói: "Anh có thể... Xoay qua chỗ khác..."

Lâm Trạch cũng không nói gì, cho cậu một bóng lưng.

Thẩm Kỳ thở sâu một hơi, cảm ơn trời đất, hên là tính tình lạnh nhạt, nếu đổi lại là Lục Minh Phong, ít nhất phải cười nhạo cậu nửa tiếng.

Trở lại phòng, Thẩm Kỳ yên lặng ăn thức ăn, tận lực thu nhỏ thân ảnh của mình, miễn cho ông chủ nhà cậu gây họa lên người, gắt gao nhìn chằm chằm Lâm Trạch cầm ly rượu nói chuyện với người khác.

Chất lỏng trong ly rượu vang lắc lư, nhưng không thấy giảm. Nếu như đi ăn tiệc, Lâm Trạch nhất định là kẻ hủy diệt văn hóa bàn rượu.

Điện thoại di động vang lên --

Lý Nghiên : [Đã đến giờ, có thể về rồi." ]

Nhìn thoáng qua "không khí hòa hợp" giữa các minh tinh, Thẩm Kỳ hoá thân thành thằn lằn dán tường đi tới, lặng yên không một tiếng động đi tới phía sau Lâm Trạch, chọc chọc lưng anh, Lâm Trạch tựa hồ đã sớm chuẩn bị, chỉ nghe thấy anh nói:

"Thời gian không còn sớm, Vương Đạo, ngày mai tôi còn phải quay phim, cáo từ trước."

Bên cạnh đạo diễn chưa bao giờ thiếu người, hơn nữa loại tụ hội này, không biết có bao nhiêu người đều đang nhìn chằm chằm vào vị trí của Lâm Trạch, chỉ vì nói chuyện với đạo diễn, lấy được một kịch bản hay, phải trả giá cái gì, liền xem mình có nguyện ý hay không.

Vì vậy, họ đã thành công trong việc thoát khỏi "chiến trường". Bất quá vẫn gặp phải địch nhân quen thuộc.

Lục Minh Phong dựa vào vách tường bên ngoài phòng, giống như đã đợi rất lâu, còn chưa đợi tới gần, Thẩm Kỳ liền ngửi thấy mùi rượu trên người hắn tản mát ra.

Giống như một người đàn ông suy sụp tinh thần say rượu.

Nhìn thấy Lâm Trạch, hắn lập tức đứng thẳng người, nói: "Yo ! Về bây giờ à? "

Lâm Trạch gật gật đầu, có chút không để ý tới ý tứ của hắn.

"Còn muốn nói chuyện với anh thêm một chút nữa." Lục Minh Phong gãi gãi đầu, thanh âm có chút lớn: "Anh đến bữa tiệc ghê tởm này làm gì? Cũng không thiếu kịch bản, như thế nào, muốn dẫn tiểu trợ lý của anh kiến thức sự hắc ám trong giới giải trí à? "

Lâm Trạch liếc nhìn hắn, bình thản nói: "Cậu uống quá nhiều. "

Lục Minh Phong nghe vậy cười, cười tới hung hăn càn quấy: "Anh mới uống nhiều..."

"Lục Minh Phong," Lâm Trạch cắt ngang hắn, giọng nói nghiêm túc, dừng lại vài giây, chậm giọng nói, "Bảo vệ bản thân. "

Nói xong bước nhanh đi ra khỏi phòng ăn, Thẩm Kỳ vội vàng đuổi theo, nghe thấy quỷ say phía sau la hét: "Ai cần anh quản a! Băng bự! "

Băng bự... Nếu không khí không quá khẩn trương, cậu nói không chừng liền cười ra tiếng.

Cậu cũng cười không được lâu.

Thẩm Kỳ nắm chặt tay lái, cố ý vô tình quay sang ghế phụ, có thể nhìn ra, hiện tại cậu khẩn trương muốn chết.

Cảnh tượng chuyển biến cực nhanh, ném giấy phép lái xe nóng hổi của cậu ra khỏi trí nhớ tám trăm dặm.

"Không biết lái xe?" Lâm Trạch ngồi ở ghế lái phụ đột nhiên lên tiếng.

"Có!"

"Vậy cậu còn chờ gì nữa?"

Cậu đang chờ cái gì? chính cậu cũng không biết, có lẽ kíƈɦ ŧɦíƈɦ mà cậu vừa nhận được tương đối lớn, và cậu cần phải kiềm chế cảm xúc của mình

Thẩm Kỳ nhìn sắc mặt Lâm Trạch, nói: "Tôi cảm thấy chúng ta cần phải bàn giao cụ thể phương pháp hoạt động. "

Im lặng vài giây, hai người mắt to mắt nhỏ nhìn nhau.

"Xuống xe."

Thẩm Kỳ một lần nữa trở về ghế lái phụ.

Xe chậm rãi khởi động, đèn đường màu cam hòa vào bóng đêm, lưu lại bóng dáng trên cửa sổ xe, lại nhanh chóng co rúm lại. Cậu lẳng lặng nhìn, thời gian hình như đã qua thật lâu, lại rất ngắn ngủi, cả ngày hôm nay cảm giác có chút không chân thật.

"Hệ thống, còn ở đây sao?"

Hệ thống trở lại: "Vâng? "

"Có thể cho tao biết nhiệm vụ tiếp theo là gì không?" Nghĩ đến chỉ có thể sống hai ngày, cậu liền không khỏi hoảng hốt.

"Có thể, bất quá còn chưa đến lúc đó."

Được rồi, được rồi. Nó cũng thật là nghiêm cẩn.

Chiếc xe vẫn đang di chuyển, nhưng hướng đi này có xíu quen thuộc..

Đây không phải là nhà cậu sao?

Thẩm Kỳ kinh ngạc: "Lâm ca, làm sao anh biết nhà tôi ở đâu. "

Lâm Thần xoay tay lái sang trái, đồng hồ đeo tay trên cổ tay anh sáng lấp lánh ánh bạc dưới ánh đèn: "Tôi đã đọc sơ yếu lý lịch của cậu."

Vẻ mặt cậu như bừng tỉnh đại ngộ gật gật đầu, tuy rằng không biết anh xem từ khi nào.

Chiếc xe dừng lại ở phía trước cửa một tòa dân cư dột nát, Thẩm Kỳ xuống xe, đỡ cửa xe, ngửa đầu nhìn anh: "Lâm ca, cảm ơn anh, ngày mai gặp lại, bái bai." "

Lâm Trạch ừ một tiếng, liền nghênh ngang đi..

Thẩm Kỳ đứng tại chỗ chăm chú nhìn anh rời đi, khẽ thở dài một tiếng, xem ra tối nay cậu phải ôn tập làm thế nào để lái xe. (ủa em?)

Sau khi về nhà tắm xong, cậu cầm điện thoại lên gọi bấm gọi, đối phương nhận rất nhanh, giống như đã biết trước cậu sẽ gọi tới.

"Tiểu Kỳ Tử, cảm giác đi làm thế nào, có vui không?"

Nói chuyện chính là từ nhỏ của cậu - Giang Trăn, nhà cung cấp quần áo phim truyền hình, đồng thời cũng là phóng viên giải trí ẩn giấu đi trước bát quái trong giới, hiện tại đang bàn chuyện kinh doanh ở nước ngoài, công việc trợ lý chính là hắn ta giới thiệu.

Thẩm Kỳ nhếch khóe miệng, nhìn ra được tâm tình rất tốt.

Hai người cằn nhằn một lát, cậu đột nhiên hỏi: "Trăn Tử, cậu có biết Lâm Trạch và Lục Minh Phong đã xảy ra chuyện gì không? "

Giang Trăn nói: "Biết a, làm sao hỏi cái này, không phải cậu không có hứng thú với tin đồn sao? "

Thẩm Kỳ nói: "Chỉ là... ngày hôm nay chúng tôi đã gặp nhau, cảm thấy họ có chút không hợp. "

"Hợp mới là lạ." Giang Trăn bên kia truyền đến tiếng ma sát, "Hai người bọn họ chính là quan hệ cạnh tranh với nhau, tài nguyên có đôi khi phân chia không tốt, quan hệ không tốt cũng bình thường. Nghe nói tài nguyên 'nam phụ xuất sắc nhất' lúc trước chính là Lục Minh Phong cướp qua. "

"Muốn tôi nói a, Lâm Trạch cậu ta cũng sốt ruột, nghe nói người trong nhà cậu ấy phản đối cậu ấy vào giới giải trí, có thể muốn lấy thành tích cho cha mẹ xem đi, dù sao cũng rất tiếc nuối."

Thẩm Kỳ nói: "Thì ra là như vậy. "Trách không được hai người khi gặp mặt liền sát khí lẫm lẫm, giống như thiên địch."

Giang Trăn ở một bên hô: "Tiểu Kỳ Tử! Tôi sẽ về vào tháng tới, hãy nhớ đến đón tôi ah! "

"Nhanh như vậy!" Tính ra hai người cũng đã nửa năm không gặp, nói không muốn là nói dối, Thẩm Kỳ nói: "Tôi sẽ đi đón cậu! "

Lại nói chuyện một lát, hai người kết thúc cuộc trò chuyện.

Ngay khi Thẩm Kỳ nằm trên giường mỉm cười lên kế hoạch cho cuộc sống mới trước khi ngủ, một giọng nói đúng lúc vang lên --

"Đinh."

Thẩm Kỳ mặt đen hơn phân nửa, cuộc sống mới tan vỡ, đòi mạng đến rồi.

Hệ thống nói, "Xin chào, đã nhận được nhiệm vụ, ngài có muốn tiếp nhận bây giờ?"

Thẩm Kỳ: "Bây giờ nhận đi. "

Hệ thống nói, "Được rồi." "

"Nhiệm vụ cấp 1: Ôm đối tác. Phần thưởng điểm sinh mệnh: năm ngày. "