Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Bán Thành Yên Sa

Chương 3: Ta đυ.ng phải ai, ta xui xẻo

« Chương TrướcChương Tiếp »
Sáng sớm hôm sau, tiết trời trong xanh ôn hòa, một vùng phố Vĩnh An lại bị quấy nhiễu, ngựa lừa hí vang, tiếng rao bán triền miên không dứt.

Trên con phố này có ba mươi sáu tửu lâu có tiếng, bắt đầu bán rượu thanh mai. Mà nơi thích hợp nhất để uống loại rượu này vào mùa hè chỉ có tửu lâu Thành Nam ở phía nam kinh thành. Giang Thượng Nguyệt giờ phút này đã thay một bộ trang phụ nữ đỏ chót, chẳng qua còn dùng khăn che mặt, cũng học cách búi tóc cao kiểu thời thượng của các cô nương trong kinh thành. Ngay cả Giang Cửu Lưu cũng mặc một bộ y phục đàng hoàng, chỉ là chòm râu cá trê cùng y phục mặc trên người cực kỳ không hợp mắt. Trong quá, tiểu nhị bưng lên một đĩa mơ xanh tươi cùng vài quả anh đào vừa hái, lại thêm một vò rượu thanh mai cùng mấy mâm đồ ăn vặt.

Tục ngữ nói, người dựa vào y phục, ngựa dựa vào yên xe, tiểu nhị trong quán này đánh giá hai cha con bọn họ không giống như kẻ không trả nổi tiền, cũng không lập tức giục khách trả tiền mà kiên nhẫn chờ khách ăn xong.

Mạng che mặt trên mặt thực sự hơi vướng, khiến Giang Thượng Nguyệt ăn không thoải mái, uống cũng không thoải mái, rất nhiều lần nàng đều muốn tháo phăng nó ra. Nhưng nghĩ đến kế hoạch lớn sắp tới, đành nhẫn nhịn.

Thì ra hai cha con đêm qua ăn bờ ngủ bụi ở phố phía Bắc, nghe ngóng được đám gia nô nói về một vị thiên kim tiểu thư, ngày 8 tháng 4 âm lịch chuẩn bị “ném tú cầu” chọn nhà phu quân. Mấy tên gia nô cóc mà đòi ăn thịt thiên nga, cũng muốn thử vận may.

Một gã nói: “Dù sao cũng không thu tiền, đi góp vui cũng được.”

Giang Thượng Nguyệt thầm nghĩ, phía nam thường chỉ có luận võ chiêu thân, hoặc là cướp người, chứ chưa bao giờ nghe nói qua cái gì mà ném tú cầu chiêu thân. Trong lòng tò mò, mới chạy lại bắt chuyện.

Gã gia nô thấy tên ăn mày nhỏ bé, đêm dài lại buồn chán, mới kể tỉ mỉ cho nàng nghe: “Nếu nữ tử cố ý chiêu hôn, có thể để cho bọn gia đinh trong phủ khua chiêng gõ trống, đem tin tức thả ra ngoài. Như vậy, các nam tử trong kinh thành khi biết tin tức, sẽ đến cổ động. Nhà gái sẽ chọn một chỗ tốt đông người, ví dụ như tửu lâu, đứng ở nơi cao nhất, đem tú cầu đã chuẩn bị sẵn ném lên không trung, ai cướp được sẽ được chọn để thành thân…”

“Nếu đối phương là kẻ vô lại xấu xí lại hói đầu cũng phải thành thân sao?”

Vừa nói ra, Giang Thượng Nguyệt bỗng nhiên ý thức được mình lỡ lời.

Gã gia nô sờ sờ cái đầu hói trần trụi của mình, nói: “Vậy thì hãy ném nó đi! Đi đi! Tên ăn mày! Đừng cản trở đại gia ta canh cửa.”

Giang Thượng Nguyệt đành hậm hực bỏ đi. Đi tới đi tới, nghĩ đến chuyện gì đó, bước chân đột nhiên tăng hẳn lên, nàng tìm được Giang Cửu Lưu đang ngủ khò khò trong phòng củi, mới lay hắn dậy: “Lão già! Mau dậy đi! Có rồi!”

Giang Cửu Lưu ngủ đến chết, miệng nói lung tung: “Có người bắt chúng ta sao? Con chạy trước đi, mặc kệ ta…”

Giang Thượng Nguyệt dùng sức véo mạnh cánh tay Giang Cửu Lưu một cái, cuối cùng Giang Cửu Lưu cũng tỉnh dậy.

Giang Thượng Nguyệt đem ý nghĩ muốn ném tú cầu chiêu thân của mình nói cho hắn biết, không ngờ Giang Cửu Lưu lại phản ứng thái quá lên: “Cái gì! Con định thành gia lập thất sao? Ta biết có nữ nhi lớn trong nhà như quả bom nổ chậm mà.”

Giang Cửu Lưu bật dậy, còn định nói cái gì đó, Giang Thượng Nguyệt đã cắt ngang lời ông: “Lão già! Nghe con nói xong đã! Con sẽ không thành thân!”

“Một câu một lời đều nói ‘lão già’, nha đầu thối không biết lớn biết bé.”

Giang Thượng Nguyệt lộ ra một khuôn mặt tươi cười vui vẻ: “Ôi phụ thân con, con nói sai rồi, người cũng đừng mang hận, con có một người phụ thân không đáng tin cậy như người cũng đủ xui xẻo rồi, đói đến con da bọc xương, nhanh nhanh đi kiếm bạc dẫn con đi ăn thịt nào.”

Giang Cửu Lưu quả thật là một tên giang hồ côn đồ, thứ thiếu nhất chính là tiền, nha đầu này cái hay không nói, toàn nói cái dở.

“Nha đầu chết tiệt kia, nếu phụ thân không đáng tin cậy, sao có thể nuôi ngươi lớn như vậy?”



“Hì hì hì, chờ tương lai con rộng mở, sẽ cho phụ thân một kiệu tám người khiêng, để mỹ nhân vườn quanh người, rượu ngon thịt ngon ăn không hết.”

Từ nhỏ, hai cha con Giang Thượng Nguyệt đã nương tựa lẫn nhau, chưa từng bao giờ gặp qua mẫu thân. Nhưng nàng thật lòng hy vọng một ngày nào đó giàu có, có thể cho phụ thân một cuộc sống vung tiền như đất.

Thấy phụ thân không hề ngắt lời mình nữa, nàng tiếp tục nói. “Ngày mai chúng ta cũng làm một buổi ném tú cầu chiêu thân, những nam tử hán ngoài kia ai nấy đều là một đám ngửa đầu, há miệng, muốn ăn thịt thiên nga… Chúng ta vây sân thành một bãi, bảo bọn họ lấy tiền vốn ra, nộp vào mới có thể được vào trong sân cướp tú cầu. Mười đồng một người. Bổn cô nương ném hẳn hai mươi quả tú cầu ra, nam tử nào đoạt được tú cầu sẽ thắng, đây là vòng đầu tiên. Vòng thứ hai, luận võ chiêu thân, phải nộp một lượng bạc. Nếu mười đồng đã nộp, thì một lượng bạc kia cũng bỏ ra… Bằng cách này, chúng ta có thể kiếm được một bồn đầy chén!”

Giang Cửu Lưu mặc dù có chút động tâm, nhưng vẫn có vài điều thắc mắc, nhịn không nổi ngắt lời nàng: “A Nguyệt, nếu so tài thua, con thật sự phải gả đi sao? Của hồi môn của con phụ thân còn chưa chuẩn bị…”

“Phụ thân, sao lúc này người lại nghĩ không nhạy bén gì cả? Người quên người nuôi con lớn bằng cách nào sao?”.

Không phải chính là đi lừa đảo sao?

Giang Cửu Lưu như ngộ ra chân lý: “Ý con là…”

Hai cha con ăn ý gật đầu với nhau.

“A Nguyệt à A Nguyệt, trò giỏi hơn thầy, sóng nước Trường Giang ngày càng cuồn cuộn… Phụ thân sau này có thể hoàn toàn dựa vào con.”

Vì thế một là không làm, hai là làm đến cùng, hai người lén lẻn vào nhà tham quan Thiên Hộ một phen, tiện tay trộm được mấy bộ y phục mới, suy tính mấy ngày nữa sẽ về nhà… Tất nhiên, đây chỉ là lời nói trước.

Hai cha con ăn no uống đủ, những người nhàn rỗi ở phố Vĩnh An cũng bắt đầu chậm chạp ghé tới. Giang Cửu Lưu đi về hướng tửu lưu Thành Nam, khua môi múa mép đánh chiêng inh ỏi.

Hắn la hét trong giang hồ đã quen, giọng nói vang dội, âm thanh kéo dài: “Đi ngang qua dạo ngang qua, chớ bỏ lỡ, lão già bất tài, nhà có duy nhất một nữ nhi, tuổi mười bảy. Lão hủ già nua, e sợ muôn đời sau, bỏ lại nữ nhi cùng gia sản trăm vạn không người chăm sóc. Hôm nay, đặc biệt ở đây ném tú cầu chiêu thân.”

Vừa nói, vừa đưa rương tiền quyên góp trong tay: “Các vị gia gia, cướp tú cầu mười đồng một vị, một vốn bốn lời.”

Có một người trong đám người ồn ào lên tiếng: “Đây không phải là lừa đảo sao? Cướp một quả tú cầu mà phải trả tiền? Quả thực chưa từng nghe qua!”

Giang Cửu Lưu vung tay áo lên, đủ để chiếc nhẫn lục bảo giả đeo trên ngón tay cái lóe lên: “Không phải, cũng không phải, lão phu chỉ có một nữ nhi duy nhất, yêu như bảo vật. Nếu như vị hôn phu tương lai ngay cả mười đồng trong tay cũng không có thì nam nhân quả vô dụng. Lão phu này cũng coi như là thay nữ nhi chặn cửa trước. Nếu vị gia gia này để ý, không lấy ra mười đồng, vậy thì mời đứng sang một bên, không cần ngăn cản người khác…”

Hắn vừa nói ra lời này, những nam nhân nhàn rỗi đến phát hoảng vì muốn chứng minh bản thân mình không vô dụng, nhao nhao móc ra mười đồng nhét vào hòm quyên góp. Chỉ một lát sau, hòm quyên góp kia đã đầy.

Lúc này, hơn hai mươi quả tú cầu hai cha con đặt trước ở phố Tây cũng đã được đem đến. Giang Cửu Lưu trả tiền, lại gọi tiểu nhị đến trả tiền cơm cùng tiền mượn địa điểm. Tửu lâu Thành Nam trong chốc lát tấp nập đến bất thường, người ngày càng đông đúc hơn, tửu lâu lại càng có tiếng, tiểu nhị nơi chủ lâu cũng phá lệ nhiệt tình hơn hẳn.

Những vị khách đã nộp tiền đứng ở giữa sân, ngẩng cao đầu nhìn lên lầu. Những vị khách không nộp tiền đứng ở vòng ngoài cùng, cũng muốn xem náo nhiệt, biết đâu có gió thổi qua, tú cầu sẽ rơi về hướng tay mình.

Trên nóc lầu có một cô nương khoác áo choàng, nhìn xuống dưới lầu, như đang tìm kiếm thứ gì đó, mặc dù đang dùng mạng che mặt, nhưng vẫn e lệ dùng tay che mặt.

Mọi người tuy không thấy rõ diện mạo của nữ tử kia, chỉ thấy một bộ hồng y, đỏ rực như lửa, múa may theo gió.

Thật ra, bộ y phục này có vẻ hơi rộng so với vóc người của nàng, xa xa nhìn lại, lại cảm thấy rất yểu điệu, mảnh mai.



Lão già bên cạnh đưa cho nữ nhi một quả tú cầu, nữ tử mấy lần làm bộ định ném, khiến nam tử dưới lầu liên tục xoa tay. Nữ tử mặc hồng y chợt nở nụ cười, bị gió từ trên cao hất lên một góc khen che mặt, lộ ra chiếc cằm thanh tú. Trên mặt các nam nhân vốn có vài phần không kiên nhẫn, tức tốc tan thành mây khói.

Nữ tử tinh nghịch, tất nhiên sẽ có rất nhiều nam nhân thích.

Cuối cùng, mỹ nhân kia đã ném ra một quả tú cầu. Nam nhân phía dưới vì cướp tú cầu thiếu chút nữa đánh nhau. Giang Thượng Nguyệt nhân cơ hội này liên tiếp ném ra mấy quả tú cầu khác. Các nam nhân còn chưa kịp phản ứng vì sao lại có nhiều tú cầu như vậy được ném ra liên tục. Nhưng có tú cầu, không cướp không phải là trượng phu. Nhiều tú cầu như vậy, nam tử khác cướp được mà bản thân lại không cướp được.

Không khỏi khơi dậy bản lĩnh hơn thua của nam nhân. Bản lĩnh hơn thua trỗi dậy, thì tranh cướp càng kịch liệt.

Lúc này Giang Cửu Lưu không thể không tự mình ra mặt khống chế cảnh tượng hỗn loạn kia: “Người cướp được tú cầu theo lão phu lên đây.”

Giang Cửu Lưu đưa bọn họ đến bên cạnh lôi đài, Giang Thượng Nguyệt đứng trên lôi đài chống eo, liếc nhẹ mắt đếm số lượng người. Đếm từ trái sang phải, hai mươi quả tú cầu lại thiếu đi một quả. Điểm này Giang Cửu Lưu cũng đã phát hiện ra. Cùng lắm cũng chỉ tổn thất mất một lượng bạc mà thôi. Hai người cũng không để ở trong lòng.

Nam nhân không rõ nguyên nhân, lại cho rằng nữ tử áo choàng kia đang đưa mắt nhìn mình. Trước mặt không có gương, rất nhiều nam nhân không hề nhận ra, trong quá trình mình cướp tú cầu, trên mặt người treo không ít điềm phát tài. Tướng mạo thật sự làm cho người ta nhìn đến không vừa mắt.

Giang Cửu Lưu mở miệng: “Lão phu cùng nữ nhi vừa rồi ở tửu lâu, đã lĩnh hội qua vẻ dũng mãnh của chư vị, người bắt được tú cầu đều là người có duyên. Các hảo hán có lẽ trong lòng còn nhiều thắc mắc, vì sao lại ném ra nhiều tú cầu đến như vậy? Tiểu nữ bình đẳng, rất khó chọn lựa, quyết định luận võ chiêu thân. Lão đây vì nữ nhi có thể thuận lợi tuyển phu quân, có thể nói là hao tổn tâm trí! Cho nên vừa rồi mới chỉ là vòng tỷ thí đầu tiên, đoạt được tú cầu là thắng. Vòng này chính là vòng luận võ chiêu thân, một lượng bạc một người, thắng có thể ngay lập tức về ở rể nhà nữ nhi. Nhà chúng ta ngàn mẫu ruộng tốt, bảy tám cửa hàng… À đúng rồi, hảo hán nào không có tiền chơi tiếp có thể buông tú cầu mà rời khỏi.”

Mới vừa rồi cướp tú cầu có đến tận mấy trăm người, những nam tử này có thể từ trong mấy trăm người cướp được tú cầu, không dám chắc mỗi người đều mang tuyệt kỹ, cũng có thể là do dùng thủ đoạn gian dối mà có được, chẳng lẽ còn có thể sợ một nữ tử nũng nịu sao. Nhưng người nhàn rỗi ở kinh thành này, trên người không thiếu mấy đồng tiền dơ bẩn, cả ngày nhàn rỗi đến phát hoảng.

Tục ngữ nói, sắc lệnh trí hôn, một người không có tiền thì chạy đi mượn một người khác một lượng bạc tham gia tỷ võ…

Trong đám người có một vị nam tử, bạch y như tuyết, trong tay cầm một cái quạt sáu phiến xương, nhẹ nhàng gõ gõ vào tay, trên quạt viết sáu chữ:

Cẩm sắt vô đoan ngũ thập huyền

Nhất huyền nhất trụ tứ hoa niên.

Bên cạnh nam tử cầm quạt trong tay, lại có một nam tử mặc áo bào màu đen, một đầu tóc bạc phất phơ theo gió.

Bọn họ sóng vai nhau đứng trong đám người, yên lặng nhìn về phía trước, trước biển người, lại không hề nhúc nhích. Không biết hai người đã nói những gì, nam tử tóc bạc bỗng xoay người biến mất trong biển người.

Còn nam tử bạch y chợt tung người nhảy lên, bay lên trên đám người, tà áo tung bay, trong chớp mắt đã rơi xuống lôi đài, quạt gấp đã mở ra.

Vốn dĩ trận luận võ chiêu thân này đã sắp kết thúc, mười tám nam tử trước mắt, tất cả đều thua dưới tay tiểu cô nương nhìn có vẻ yếu đuối này. Trên lôi đài, người thứ 19 cũng đã thua. Người vây quanh ai ai cũng khen ngợi nữ tử này một câu nữ trung hào kiệt. Chỉ có đám nam tử vừa tỷ võ, không rõ vì sao mình thua, nhưng bọn họ cũng không biết là vì sao? Bởi vì bọn họ không hề có bằng chứng cho thấy vị cô nương kia dựa vào gian lận để giành chiến thắng. Ngược lại, lại có vẻ như bọn họ không cam chịu vì mình bị thua. Cho nên đành ngoắc đuôi đen xì mà rời đi.

Lúc này trên lôi đài trống lại rơi xuống một vị nam tử, khiến cho không khí không khỏi náo nhiệt.

Trong đám người đã có người nhận ra đây là Bình Nam Vương, như thế mà một đại thần lớn như vậy cũng tới góp vui?

Đám người xoay người định rời đi, lại một lần nữa nán lại, xem náo nhiệt là bản tính con người.
« Chương TrướcChương Tiếp »