Kỹ năng đầu tiên là dựa vào bản thân, ăn mặc không lo.
Thần Mạt cũng biết những lời này, cậu vẫn luôn muốn hướng về đảng kỹ năng xuất phát. Thế nhưng tiền tài bên cạnh cậu không nhiều lắm, không có cách nào khác để rèn luyện mình thành nhân tài vĩ đại. Cậu cảm thấy rất xin lỗi ba mẹ, rất xin lỗi đảng, rất xin lỗi tổ quốc đã nuôi dạy cậu lớn lên.
Cho đến nay, cậu đều làm các công việc lặt vặt ở chợ tìm việc, cậu đã làm công việc chạy giao đồ ăn cho tiệm cơm, đi công trường vác gạch ba bốn ngày (sau đó bởi vì làm rơi gạch khiến chân bị thương mà phải ở nhà tĩnh dưỡng một tháng) còn đi làm người hướng dẫn mua hàng cho cửa hàng áo ngực ở khu phố náo nhiệt.
Tóm lại, cậu đem phẩm chất vĩ đại chịu khổ nhọc của dân quốc Trung Hoa phát huy tới cực hạn, đồng thời chỉ cần có cơ hội thì cậu sẽ cố gắng học tập, tuyệt không bỏ qua thời cơ có thể rèn luyện kỹ năng!
Ở trong mắt cậu, công tác CV quả thực không thể tốt hơn nữa! Nói chuyện, ai không làm được, biết chữ, ai cũng biết mà! Cho nên công tác này chỉ cần đọc lời kịch bản, mà hai hạng mục yêu cầu này cậu đều nắm giữ được, nhất định có thể đảm nhiệm tốt.
Đầu đại hiệp Hiên Vân đau ê ẩm, cảm giác này giống như ông nói gà bà nói vịt, ngăn trở lòng người đến phát hoảng.
Đại hiệp Hiên Vân vốn muốn nói thẳng, rất xin lỗi, chúng tôi không tiếp nhận người nói chuyện không tốt để làm CV. Nhưng lại nghĩ, lỡ cuộc nói chuyện này bị lưu lại gắn lên mác màu đỏ thì danh dự anh sẽ bị phá hủy.
Vì thế, cứ đắn đo mãi mới gửi một dòng tin.
Hiên Vân: Rất xin lỗi. Phòng công tác chúng tôi không thích hợp để cho cậu phát triển.
Gửi xong, đại hiệp Hiên Vân lại hối hận. Giong điệu này rõ ràng là đã lệch theo kiểu người mới bị ông chủ nói, anh dùng hương vị HR làm chi để viết rồi bỏ, bỏ rồi viết…. (đoạn này chém đấy –O–)
Thần Mạt thiếu chú nữa ôm máy tính khóc ròng, lại bị cự tuyệt nữa rồi, ngay cả công tác “đơn giản” như vậy, cậu cũng không thể ghi âm nổi, quả nhiên câụ chỉ có thể bán áo ngực cả đời sao?
Thần Mạt ủ rũ, không chú ý tới khuỷu tay trái mình vẫn còn đang ấn chữ A trên bàn phím, rốt cuộc một đống chữ A hiện xoẹt xoẹt ra trên khung trả lời.
Mà Hiên Vân đang ở một chỗ khác nhìn thấy đối phương đang nhập trả lời liên tục còn chưa dứt.
Hiên Vân bỗng nhiên cảm thấy không tốt, đối phương có phải đã bị tổn thương. Dù sao người ta bị nói lắp cũng ráng đi thi CV, cũng đâu dễ dàng gì.
Lúc này, Lũ Tỷ chạy tới hỏi thăm tiến triển.
Em út Lũ Gia: Thế nào rồi?
Hiên Vân trầm mặc một lúc mới đáp: “Em cảm thấy em làm tổn thương trái tim thiếu niên kia.”
Gửi xong, anh không phát hiện nó đã bị nuốt chữ.
Rõ ràng, nội dung anh gửi chính là: “Em cảm thấy em làm tổn thương trái tim thiếu niên kia” nhưng kết quả nuốt thành “Làm thiếu niên kia”, quả thật thiếu vài chữ đi một ngàn dặm.
Lúc Em út Lũ Gia đọc câu đó xong, yên lặng khϊếp sợ Hiên Vân mới hàn huyên vài câu, đã muốn làm người ta rồi.
Đại hiệp Hiên Vân phát hiện không đúng, vội vàng đánh lại câu: “Làm tổn thương trái tim thiếu niên kia”.
…………
Hiên Vân: Làm tổn thương trái tim!! Cách nhập chết tiệt.
Em út Lũ Gia lúc này mới hiểu được, ở một đầu bên kia internet thiếu chút nữa cười đến khàn giọng: “Hahaha, phải cắt ra làm kỷ niệm mới được”
Hiên Vân: …….
Em út Lũ Gia đợi nửa ngày cũng không đợi nổi dòng tin nhắn mới dưới những dấu chấm kia, lúc này mới xin lỗi: “Khụ khụ, không phải chứ, giận rồi à? Ai u, vuốt lông vuốt lông nào. Chị quay trở lại chuyện chính rồi nè! Thế người mới rốt cuộc bị làm sao? Sao cậu lại tổn thương người ta vậy?”
Kỳ thật, Hiên Vân không hề bực bội Lũ Tỷ, anh chỉ lo nhìn chằm chằm cửa sổ trò chuyện với người kia thôi.
Người mới này cũng quá BLX đi (trái tim thủy tinh), một câu từ chối liền dẫn tới tin nhắn đang nhập của hắn dài tận 6 phút 50 giây luôn?
6 phút 50 giây đấy! Với tốc độ bấm bằng tay của nhóm Côn Trùng trên internet thì có thể viết đến ba bốn trăm chữ rồi.
Hiên Vân có chút cảm giác áy náy, ngẫm lại lúc trước có lẽ bản thân đã tiến vào giới quá thuận lợi, cũng chưa trải qua cảm thụ bị người từ chối, nên không biết đến sự đau đớn trong nội tâm của người bị từ chối.
Đầu anh càng lúc càng nóng, liền tùy tay viết với Mạt Mạt Vô Văn: “Nếu không thì tôi huấn luyện cho cậu một tháng. Rồi đến lúc đó, lại kiểm tra một lần nữa, cậu thấy sao?”
Thần Mạt nhìn khung đối thoại phát ra ánh sáng màu da cam, nháy mắt mấy cái. Lúc này mới chú ý tới dòng chữ A vẫn còn đang ấn, cậu vội vàng xóa bỏ hết. Một lần nữa nói: “Thật vậy hả?”
Trạng thái đang nhập trả lời hiện ra ở chỗ Hiên Vân lập tức ngừng lại.
Anh nhẹ nhàng thở dài, quả nhiên đã tổn thương trái tim người mới rồi. Nếu không, sao cậu ta mới vừa thấy tin nhắn mới liền bỏ mấy trăm chữ đó rồi?
Hiên Vân nghĩ nghĩ rồi trịnh trọng nói: “Nhưng mà, tôi chưa từng dẫn dắt người mới, nếu có chỗ nào không đúng thì cậu cũng có thể chỉ ra chỗ sai của tôi.”
Thần Mạt vui mừng, ôm laptop xoay vòng quanh nhà, từ phòng ngủ đến WC, lúc đi qua phòng khách mẹ cậu thấy dáng vẻ điên điên của cậu liền bảo đứa nhỏ này nên đi khám bác sĩ.
Kích động thì có kích động nhưng lễ nghi cơ bản vẫn không quên.
Mạt Mạt Vô Văn: Cám ơn! Sư phụ ở trên cao, xin nhận một lạy của đồ đệ!
Cậu còn đi search Baidu, tìm biểu tình Q rất manh, đại biểu thành ý bái sư của mình.
Cứ như vậy, đại hiệp Hiên Vân mạc danh kỳ diệu nhận người đồ đệ đầu tiên trong đời.
Lũ Tỷ ở đàng kia không kịp đợi, BUZZ cửa sổ rung rung liên tục đến khi màn hình của Hiên Vân cũng run lên.
Em út Lũ gia: Hỏi thăm cậu nói thế nào rồi. Tiến triển ra sao!
Hiên Vân đang đắm chìm trong sự hối hận cùng đau đầu, sao anh có thể thu đồ đệ chứ, anh đâu có rảnh mà dạy dỗ! Ngẫm lại ba lượt, nào là một đống chuyện phiền lòng trong công tác ngoài đời, lại phải làm việc nhà sau khi trở về, rồi còn bận bịu trong giới võng phối nữa.
Trước mắt anh một mảnh tối đen, đã nói xúc động là ma quỷ mà, điển hình trường hợp của anh chính là bị ma quỷ làm hại.
Đại hiệp Hiên Vân sau khi rút ra kinh nghiệm xương máu, liền gõ: “Xong đời em rồi. Em thu cậu ta rồi.”
Em út Lũ gia: ……………..
Đại hiệp Hiên Vân đem toàn bộ cuộc trò chuyện lưu lại rồi tag Lũ Tỷ xem. Lũ Tỷ ngộ đạo ra, ý tứ của từ “thu” này, thì ra là thu người ta làm đồ đệ, cũng may Hiên Vân không phải làm biên kịch bằng không sẽ dẫn không ít huyết án từ con chữ mất.
Từ đó về sau, phòng công tác Lũ Hiên có thêm một bí danh thụ-kun ngốc trời sinh “Thực tập — Mạt Mạt Vô Văn”. Cuối cùng, cậu cũng trở thành tay sai CP của đại hiệp Hiên Vân, đương nhiên đây là nói sau.