Chương 15

Thúy :

- đi tiệc ?

- phải ..em chuẩn bị đi.

- nhưng em ..

- lại sao ?

- em không có đồ để mặc..hay là em ở nhà nhá..em sợ sẽ làm mất mặt anh.

- người phụ nữa của tôi ..thích khuân cả thế giới cũng được..

Anh tắt máy , cô muốn cười không ngậm được mồm , hai má bắt đầu đỏ lên như cánh hoa anh đào nở rộ..." người phụ nữ của tôi " ..ý anh ấy nói mình là người phụ nữ của anh ấy ... chợt nhận ra niềm hạnh phúc của cô chính là trong lời nói của anh..

Cô giúp việc :

- hình như cô đang rất vui..

- dạ.. anh Minh nói sẽ đón cháu đi dự tiệc.

Cô giúp việc đưa một ngón tay ra trước mặt ..

- tuyệt vời...cô đã tạo thêm một kỳ tích mới..

- kỳ tích ạ ?

- phải..vì cậu chủ chưa bao giờ đưa gái về nhà , đặc biệt là sẽ xuất hiện ở chỗ đông người với một cô gái nào đó..cô được xem là kỳ tích còn gì.

- cô lại xạo rồi..chẳng phải chả có chị Trâm về trước cả cháu..thế nào mà chưa bao giờ..

- cô Trâm tự đến mà..

Cô quản gia lên phòng gọi :

- cô Thúy..có bác sỹ đến khám với đo huyết áp cho cô..

- dạ..cháu cảm ơn..

Bác sỹ :

- cô nằm xuống tôi kiểm tra huyết áp..

- tôi nghĩ tôi ổn rồi mà..

- chủ tịch vừa có gọi bảo đến kiểm tra cho cô.

- vậy phiền anh rồi..

Tại quán cafe ..

Trâm :

- tôi thật sự không chịu được cô ta nữa rồi..

Tuấn :

- cô cứ bình tĩnh , xồn xồn hỏng hết việc.

- phải chuyện của anh đéo đâu mà anh chả bảo tôi bình tĩnh..

- này..nếu cô nói thế thì từ giờ đừng gọi cho thằng này nữa..( nói rỒi Tuấn đứng dậy )

- ngồi yên xuống cho tôi..

Tuấn :

- xin lỗi..thằng này đéo thích rồi ấy..

Trâm hạ giọng :

- thôi được rồi..tôi xin lỗi , tôi hơi nóng trong người..

Tuấn :

- tôi tạm chấp nhận..

Trâm cầm tách cafe nhấp môi :

- anh có cách gì rút gọn thời gian để cô ta biến nhanh không ?

- có..nhưng cô phải liều..

- nói..

Tuấn ghét sát vào tai Trâm..Trâm cười đểu :

- khá lắm..nếu thành công tôi sẽ không quên anh.

Tuấn giơ hai ngón tay làm động tác ..

- chỉ cần phòng bì tốt là được rồi..

- anh yên tâm..

Trâm nhận được cuộc gọi của chị gái , cô nhìn Tuấn rồi lảng tránh không muốn nghe..

Tuấn :

- ai gọi đấy ? Sao k nghe.

Trâm giật mình.

- ai đâu ? Số lạ gọi nhầm..

Tuấn nheo mắt :

- vậy sao cô phải giật mình..

Trâm cầm cốc nước lọc kế bên uống hết rồi đứng dây

- thôi tôi đi trước nhá..

- ơ khoan đã , chưa nói xong mà..

Cô vội vàng chạy ra ngoài đường , điện thoại trong túi reo lên liên hồi , cô mở máy..

- em nghe..

- chơi chán chưa cô nương ?

- em chưa biết chán.

- Việt Nam đẹp vậy hả ?

- đẹp ..cái gì cũng đẹp , đặc biệt có một người đẹp trong lòng em..

- uầy..thì ra em gái chị đã phải nắng ai đó..hôm nào có dịp rủ cậu ấy về chị chấm điểm cho nha.

Trâm ậm ừ cho qua chuyện ( cô thầm nghĩ có ngu đâu mà cho anh ấy gặp chị )

- thế tình hình của ông anh rể em thế nào rồi.

- giờ phải ngồi xe lăn thôi e ạ..

- chị định chăm sóc ông ta cả đời.

- dù sao chị cũng lấy chú ấy rồi .. đó là nghĩa vụ..

- ờ..dù sao cũng có khối gia tài trong tay , coi như được an ủi.

- thôi chị bận đi thay đồ cho chú ấy đây..em liệu mà dẫn bạn trai về ra mắt nhé.

- ô kê chị..

Trâm thở dài...

Thư quay vào phòng trong , sống trong một ngôi biệt thự nguy nga , lộng lẫy nhưng sao cô thấy lòng mình như đang thiếu thiếu một cái gì đó khó nói thành lời..

Người đàn ông :

- mấy việc nhà em cứ bảo người làm dọn dẹp là được mà.

Thư :

- thôi..cháu thấy mình cũng rảnh mà.

Người đàn ông :

- tôi với em đã là vợ chồng mấy năm nay , em xưng cháu sẽ khiến tôi không vui..

Thư gật đầu :

- em sẽ cố sửa..

- mà dì Trâm chơi vẫn chưa chán Việt Nam à ? Nghe có vẻ dì ấy rất có hứng thú với Việt Nam.

- em thấy nó bảo đang phải nắng anh nào đó bên đấy mà.

- ừ..sắp tới tôi cũng có đối tác là người Việt Nam sang đây..anh ta là người thàh đạt của thế giới , trẻ tuổi nhưng đáng để tôi ngưỡng mộ.

- vậy chú cho em đi gặp cùng mới nhé , nhân thể em muốn tìm hiểu qua xem con người Việt Nam thế nào.

- nghe nói quê em ở Việt Nam xong qua đây định cư mà..

- vậy à ? Em không thấy bố mẹ nói với em về vấn đề đó.

Thư ngỡ ngàng , ánh mắt nhìn xa xăm..mỗi con người sinh ra đều được nuôi nấng bằng những kỷ niệm của tuổi thơ , ấy vậy mà trong cô lại không có ký ức về những năm tháng kia ..nhiều lúc cô đã cố gắng ôm đầu để nhớ những chuyện đã qua , nhưng đổi lại là những cơn đau đầu sống chết khiến cô không còn can đảm để thử lại...

6gio chiều theo giờ Việt Nam..

Sau khi kết thúc cuộc họp cổ đông , anh vội vàng gọi cho cô...điện thoại reo lên nhưng khôg có ai trả lời..lúc này cô đang bận trong phòng bếp nên điện thoại vất ở phòng khách mà khôg hề hay biết..Trâm đi qua thấy số của Minh , cô ngó trước ngó sau rồi cầm điện thoại cô lên xóa những cuộc gọi mà không còn dấu vết...

Cô giúp việc :

- cô Thúy còn không lên lầu chuẩn bị đi dự tiệc cùng cậu chủ à.

- ồ đấy..mấy giờ rồi cô.

- 6 giờ rồi..

- chết thật..vậy cô làm nốt nhé.

- ừm ..nhanh không cậu chủ đợi.

Thúy vội vàng sờ đến điện thoại mới nhớ ra lúc chiều mình để ngoài phòng khách , cô chạy ra tìm thì thấy Trâm đang cầm điện thoại mình ..cô bình tĩnh mỉm cười :

- chị cho tôi xin lại cái điện thoại..

Trâm :

- ồ đây là điện thoại của cô à..tôi lại còn tưởng của người giúp việc nào đó trong cái nhà này.

- dù là điện thoại của ai thì chị cũng đừng tùy tiện mà cầm , tôi không nghĩ chị lại có hứng thú với đồ của người khác đâu đấy..

Trâm trợn mắt :

- mày ??

Thúy giật lại cái điện thoại đi lên thẳng phòng thay đồ..

Trâm nghiến răng :

- con ranh..

Thúy mỉm cười chọn cho mình chiếc đầm đỏ , mái tóc hạt dẻ xoăn nhẹ làm nổi bật nước da trắng hồng của cô..tô thêm chút son cho đời thêm xinh..

Minh từ ngoài cổng lái xe đi thẳng vào trong ..

Trâm thấy vậy mặt tươi cười.

- anh..

Minh không trả lời mà đi lướt qua cô , vẻ mặt có vẻ đang giận dữ đi thẳng lên tầng 2..ánh mắt nảy lửa khi thấy Thúy vẫn ngồi ung dung mà không hiểu cái cảm giác nôn nóng của anh khi gọi cho cô bao cuộc không được..anh giựt điện thoại trên tay Thúy :

- em không dùng điện thoại nữa thì vất mẹ luôn đi.

- em làm gì mà anh nổi giận với em ?

- em có biết tôi gọi cho em bao nhiêu cuộc không hả ?

- làm gì có ( nói rồi cô nhớ ra chẳng lẽ lúc anh gọi là Trâm đang cầm điện thoại mình , vậy là cô ta cố tình chơi mình ?

Anh tay xỏ túi quần , vẻ mặt tức giận quay về đằng sau..cô biết Trâm đã chơi mình , thầm nghĩ lần này xuốnh nước một chút để chơi lại cô ta cũng không sao..tay cô ôm vòng qua eo anh từ sau lưng..

- em xin lỗi..em không để ý..

Minh nheo mắt quay lại nhìn cô..

- thúy..

- em đây..

- em bị bệnh có ảnh hưởng lên não không ?

- ý anh là sao ?

- bình thường em sẽ cãi cố cãi cùn..

Thúy cười đỏ mặt không biết trả lời thế nào , đành đánh trống lảng sang chuyện khác..

- chúng ta đi chưa ?

Anh ghé sát vào tai cô :

- chuyện này chưa xong đâu nhá..

Anh và cô bước xuống tầng 1 cùng nhau , đi qua Trâm cô nở nụ cười nhẹ..Trâm đáp lại cô bằng cái nhìn phẫn nộ..

Anh nhẹ nhàng mở cửa xe chô cô..

- em mặc vậy có ổn không ?

-không mặc gì đẹp hơn..

Cô đỏ mặt :

- lưu manh..

- tôi chỉ lưu manh với em.( nháy mắt )

Thúy ngượng ngùng quay mặt ra ngoài ...Anh lắc đầu , miệng cười nhìn cô..

Xe dừng lại trước cửa hàg thiết kế đẹp nhất thàh phố, anh xuống xe nhân viên cúi chào..

- cửa hàng hân hạnh được tiếp đón chủ tịch Thiên minh.

Anh gật đầu..Nam từ trong đi ra..

- chủ tịch..anh đến rồi.

Nam ngó trước ngó sau :

- hàng của chủ tịch đâu ạ..

Anh liếc vào trong xe..

- cô ấy đợi chủ cửa hàng ra mở cửa..

Nam tiến tới gần mở cửa xe , cúi đầu :

- mời tiểu thư xuống xe..

Thúy bước xuống xe , 4 con mắt nhìn thẳng nhau trong sự ngỡ ngàng..

- anh ?

- cô ?

Minh nheo mắt nhìn hai người..

- hai người biết nhau.

Nam :

- không hẳn vậy..

Thúy :

- sao chúng ta lại tới đây vậy anh..

Nam :

- mời hai người vào trong thay đồ..

Minh cầm tay Thúy :

- chúng ta đi thôi..

Anh liếc một vòng :

- làm thế nào thì làm , hãy biến cô ấy thành nữ hoàng trong đêm nay.

Nam nói với nhân viên :

- em đưa chị đi thử hết tất cả những mẫu sưu tập mới .

Nhân viên nhìn thúy với ánh mắt ngưỡng mộ :

- mời chị đi theo em..

Anh ngồi ngả lưng vào ghế sofa ..

- chuyện anh biẾT Thúy là thế nào ?

Nam :

- cô ấy tên Thúy ạ ?

- tôi tưởng đâu hai người biết nhau..

Nam ánh mắt thăm dò :

- đừng nói với tôi chủ tịch đang ghen đó nhá..

- không ghen..

- thật..

Anh hút một điếu thuốc rồi từ từ nhả ra..lảng sang truyện khác..

- đồ của tôi đã chuẩn bị xong chưa ?

- dạ rồi..anh có cần thử ngay không ?

- ok..

Thúy trong phòng thay đồ..

- đây chẳng phải là chiếc đầm đỏ tôi thử lúc sáng..

- dạ vâng ạ.

- tôi tưởng nó đã có chủ rồi..

Nhân viên cúi đầu :

- nó sinh ra là để dành cho cô..

Cô nhẹ nhàng vuốt ve và ngắm nhìn chiếc váy từng chút một...nó thật đẹp , từ đường cong cũng thật quyến rũ và lưu loát..từ bộ ngực đến làn váy rồi xuống hai bên hông đều được nhấn điểm nổi bật..

Nhân viên :

- em thấy nó rất hợp với chị..

- vậy không cần thử nhiều đâu..tôi chọn nó..

Nhân viên mỉm cười gật đầu..

- chị theo bọn em đi ra phòng trang điểm và làm tóc..

20p trôi qua

..anh mặc trang phục tây đen ,tóc vuốt keo gọn gàng ngồi chờ cô đến một lúc ,một lúc lại nheo mắt nhìn đồng hồ...

- phụ nữ thật phiền toái..có thay đồ thôi mà cũng chậm chạp..

Vừa dứt lời cô bước ra trước con mắt bất ngờ không chỉ với riêng anh mà còn với bất kỳ người đàn ông nào đối diện trước mặt cô..quả thực chưa bao giờ anh thấy cô đẹp hoàn hảo đến vậy , mái tóc được uốn xoăn lọn sóng bồng bềnh , trang phục mà cô mặc rất quyến rũ nhưng vẫn tôn lên dáng vẻ thanh lịch..ngày hôm nay , nếu đội trên đầu cô chiếc vương miện thì cô cũng xứng đáng được làm hoa hậu...

Nam :

- vẻ đẹp đoạt hồn người đối diện..

Anh liếc mắt nhìn Nam , anh ho nhẹ vài cái..

Nam biết ý quay sang cười với anh...

Anh tiến đến gần cô.

- em thích không ?

Nam nhanh mồm :

- cô ấy thích từ ban sáng cơ.

Anh ghé sát vào tai cô :

- tôi đợi lời giải thích từ em..tại sao cái gì hắn ta cũng biết trước tôi..

- chỉ là trùng hợp thôi mà..

Anh quay sang Nam :

- tôi lấy tất 5 cái mới nhất này..

Thúy :

- không..sao phải mua nhiều vậy.

Nam :

- thôi nào.. được tặng hãy trân trọng , anh ấy không có gì ngoài tiền.

- sẽ rất lãng phí...

Minh :

- em giúp tôi tiêu tiền cũng là một việc làm..

Cô thở dài..Minh nói với nhân viên :

- à phải..em lấy cái đầm trắng này cho chị đây mặc nhé..

Nhân viên tỏ ra khó hiểu :

- thay đầm ạ..

Anh gật đầu nhìn lại chiếc đầm , tuy nó có bó sát nhưng khôg đến nỗi hở ngực và vai của cô..nhìn cái cách thằng cha Nam nhìn cô khiến anh không hề thích..

Cô lầm bầm " cái đỏ rõ ràng đẹp hơn "

Anh :

- tôi thấy cái trắng..

Cô bĩu môi :

- biết rồi..biết rồi được chưa .

Anh nhìn cái mặt không tình nguyện của cô , lông mày nhíu lại ..

Nam :

- chúc hai người có buổi tối vui vẻ..

Dưới ánh đèn vàng mờ ảo ..anh và cô hai người ngồi trong xe như hai người hai thế giới , sự yên ắng lặng thinh của hai người tưởng chừng như một cây dương cầm du dương đi vào lòng người..tất cả cứ mãi lặng thinh cho đến khi Dũng gọi :

- đến nơi chưa xếp , tiệc sắp bắt đầu rồi.

- gần..(lạnh lùng)

Thúy lên tiếng :

- em không biết uống rượu thì phải làm sao.

- ở đó có rất nhiều nước ép hoa quả.

- anh vẫn giận em đấy à ?

- tôi làm gì dám..

- thôi mà..

- em có biết vì sao tôi không muốn em mặc chiếc đầm đó không ?

Cô lắc đầu ..

Anh :

- vì khi em mặc nó còn khiến tôi hô hấp khó chịu , huống gì những thằng đàn ông khác.

- vậy là anh đang ghen

Anh quay mặt ra ngoài cửa kính..

- không..tôi chỉ muốn giữ cái gì đó của mình thì chỉ là của mình thôi.

Thúy mắt cụp mi xuống :

- thì ra là vậy..tôi lại ảo tưởng sức mạnh rồi.

Tại khách sạn 5sao bậc nhất thàh phố , chiếc siêu xe của anh dừng lại thu hút rất nhiều sự quan tâm của báo chí và truyền thông..anh đấm tay vào vô lăng :

- chết tiệt..bọn chim lợn..

A gọi cho thư ký :

- người nào to gan dám cho phóng viên đến gần thế hả ?

Thư ký :

- tôi sẽ cho vệ sỹ dẹp ngay đây..

- khoan.. để tôi..

Anh quay sang nói với thúy :

- em cứ ngồi yên đây..chừng nào tôi kêu xuống hãn xuống..

Thúy gật đầu..

Anh bước xuống xe , con mắt rực lửa như muốn thiêu trụi nhóm phóng viên trước mặt..

Phóng viên A :

- xin chao chủ tich Thiên Minh..làm phiền anh cho chúng tôi vài phút .

- nói..( lạnh lùng boy )

Phóng viên B :

- đã rất lâu rồi anh không dẫn bạn gái đến những nơi đông người phải không ạ ?

- vậy các ngườu có biết đã rất lâu rồi trong nhữg bữa tiệc của tôi không được có phóng viên hay chưa..

Các phóng viên cúi đầu..

- chủ tịch có thể cho chúg tôi biết cô gái ấy là thiên kim tiểu thư nhà ai không ạ ?

- cô ấy không phải tiểu thư hay cao sang gì cả .. các người nên biết trân trọng giờ phút này được đứng đây , biết đâu mai lại nhận được thông báo nghỉ việc hoặc là toà soạn đóng cửa..

Một giọng nói lạnh lùng rất cương quyết , một ánh mắt muốn càn quét tất cả mọi thứ xung quanh nó khiến cho người gần cạnh cảm thấy rùng mình e sợ ..không một ai giám đặt ra câu hỏi , không một ai dám đến gần mà từ từ âm thầm lùi lại về đằng sau để nhường chỗ cho anh...bọn Họ biết anh không nói chơi bao giờ , vốn dĩ nếu lấy được tin ngày hôm nay sẽ là tin hót , sẽ được ưu tiên lên đầu trang nhất ..nhưng không một ai dám đủ can đảm để cố , Họ sợ cố quá sẽ thành quá cố , sợ trong một phút bốc đồng sẽ làm tiêu tan đi cả một chặng đường cố gắng trước đây..anh là ai ? Là vị chủ tịch được giới thương trường đánh giá là người không biết niệm tình ...

Anh chậm rãi quay lại mở cửa xe cho cô , nhẹ nhàng dơ bàn tay ra trước mặt cô ý nói nắm lấy tay anh , ánh mặt nhanh chóng chuyển đổi dịu dàng ... cô mỉm cười nhẹ nhàng bước xuống xe nắm lấy tay anh , màu đen của Tây trang , màu trắng của chiếc đầm , tông xẹt tông tạo nên một gam màu hoà hợp Lạ thường ...đôi bàn tay cô có vẻ hơi run run khi lần đầu tiên được đến một nơi trang trọng như vậy ..anh và cô bước vào sảnh chính , tất cả mọi con mắt đều dõi theo hai người đến từng bước chân ..bọn Họ kiêng dè , cúi đầu kính trọng anh , đôi mắt thỉnh thoảng liếc nhìn cô gái bên cạnh anh nhưng lại chẳng đủ can đảm hỏi cho đến khi anh tự mình giới thiệu ...bữa tiệc hôm nay là party thương nhân , là nơi gặp gỡ những người có tiếng trong giới làm ăn , là nơi giao lưu cho mọi người gần nhau hơn , ấy vậy mà mỗi khi ai nhìn thấy anh đều có phần kiêng dè và kính trọng ...

Chủ tịch công ty vật liệu xây dựng ( chủ trì bữa tiệc ) vui mừng khi thấy anh đã đồng ý tham dự ..ông vội vàng ra bắt tay anh :

- chào chủ tịch Thiên Minh ..cảm ơn anh đã tới tham dự bữa tiệc nhỏ này .. thật vinh dự..

Anh gật đầu , ánh mắt không có gì là quá vui mừng , một tay xỏ túi quần ..

Thư ký đi ra cúi đầu , ghé sát vào tai anh

- chủ tịch , kia chính là phó giám đốc công tyThái Sơn..

Anh nheo mắt nhìn về bàn thứ 5 bên trái ..anh nhếch môi :

- qua chào hỏi tí chứ nhỉ ?

Anh quay sang nói với Thuý ..

- em ngồi đây đợi tôi lát .

Thuý gật đầu ..

Anh bước đến , phó giám đốc công ty Thái Sơn đang vui vẻ cũng phải tắt nụ cười khi nhìn thấy anh ..anh nhếch môi :

- uống tiếp đi..vui mà ..

Phó giám đốc cúi đầu chào :

- chủ tịch ..anh mới đến ..

- ừ ..tôi đến chào hỏi anh câu , làm gì mà mặt căng thẳng vậy ..

Phó giám đốc lau những giọt mồ hôi trên trán ..

- chắc tại tôi uống rượu vào nên nóng trong người..

- lời giải thích hợp lý phết ..

Anh cầm ly rượu nhấp môi :

- nghe nói công ty anh đang gặp phải vấn đề ký kết hợp đồng .

- dạ ..cảm ơn anh đã quan tâm .

- ồ .. không những quan tâm mà đặc biệt quan tâm là đằng khác ..

- tôi không biết là mình đã làm gì đắc tội anh ..

Anh ghé sát vào tai phó giám đốc :

- đó là món quà mà tôi tặng anh nhân cái dịp anh vô tình động đến người phụ nữ của tôi ..

- người phụ nữ của anh ??

Anh không thèm trả lời mà bước đi ..

Thuý ngồi thẩn thờ nhìn mọi người qua lại , bọn Họ đều là người có tiền , phong cách ăn mặc cũng rất hiện đại , cô thở dài nhìn lại mình rồi lại cảm thấy mình may mắn , nếu như không gặp anh chắc cả đời này cô cũng không bao giờ có dịp đặt chân tới đây ... cô hỏi tiếp tân của khách sạn :

- chị ơi ..cho em hỏi lối nào đi vào nhà vệ sinh , em thấy ở đây rộng quá , em không biết đi hướng nào ..

Tiếp tân nhìn cô bằng ánh mắt có vẻ không thiện cảm :

- đây là lần đầu tiên cô đến đây à ?

Thuý gật đầu :

- dạ vâng ..

- vậy cô đi lối này rồi rẽ trái , đi một đoạn là tới ..

- em cảm ơn ..

Đôi giày hôm nay cô mang nó thật sự quá cao khiến cô có phần không quen mà khó chịu khi đi được một đoạn ..từ bé đến lớn cô chưa bao giờ mang đôi giày nào cao tới như vậy , nhiều lúc nghĩ thà cởi bỏ nó đi chân trần còn sướиɠ hơn ... cô mải mê nhìn xuống bàn chân mà vô tình va phải người phụ nữ ( người đó là Trinh )

Trinh cúi mặt xuống nhìn chiếc váy mình đang mặc , cô la hét lên :

- định mệnh , mày có mắt không đấy?

Thuý cúi mặt :

- em xin lỗi , em vô ý quá ..

Trinh và Thuý cùng ngẩng mặt lên..

- là mày ?

- là chị ..

Trjnh tức giận nhìn thấy Thuý nơi này , cô nghiến răng :

- con ranh .. số tao xui sao á , đi đâu cũng không thoát được mày .

- tôi xin lỗi đã vô tình va phải chị .

- mày vô tình hay cố tình có trời mới biết được mày.

- tôi thề không phải tự nhiên tôi muốn gây lộn với chị ..với lại nó cũng không ảnh hưởng gì nhiều ..tôi xin phép .

Trinh kéo lấy tay Thuý :

- đứng lại đó ..tao chưa cho mày đi .

Thuý giật tay Trinh ra :

- chị muốn gì ..

- muốn gì hả ? Mày cúi xuống lau cái vệt bẩn của mày trên váy tao ..tao cảm thấy nó dơ bẩn lắm .

- chị đừng có mà quá đáng ... rõ ràng việc tôi vô tình động phải chị nó không gây ra ảnh hưởng gì ..

- là mày đã động đến tao trước ..

- nhưng tôi đã xin lỗi chị rồi. Đó chỉ là vô tình.

- nhưng tao thích thế đấy.. mà nay coi bộ mày ngon gớm ..

Nhân viên bưng rượu đi qua .. Trinh gọi lại :

- em ơi ..cho chị một ly ..

Thuý quay mặt bước đi , Trinh nhếch môi cố tình chạy theo rồi giả vờ gần ngã , ly rượu bắn tung toé lên chiếc đầm trắng của Thuý ..

- ay Za .. tao vô tình thôi mà ..

Thuý nhìn chiếc đầm trắng tinh của mình một nửa đã bị nhuốm màu đỏ của rượu vang, cô không kìm nén được tức giận chỉ thẳng mặt Trinh :

- tôi nói cho chị biết , tôi không bao giờ chấp chị bởi chị không xứng đáng để tôi bận mắt tới ..nhưng cái hành động này của chị là cực kỳ quá đáng ..tôi cần lời xin lỗi .

Trinh vênh mặt :

- tao không xin lỗi ..mày làm gì được tao.. váy hàng fake mà cứ ngỡ mình cao sang.

- nếu chị không xin lỗi thì đừng mong đi khỏi đây được với tôi ..

- ay Za..tao sợ mày quá , mày tưởng mày sủa thế nào là tao cũng sợ ..

Thuý tức giận , mắt rưng rưng cho Trinh một bạt tai :

-miệng chị không thể nói được lời xin lỗi với người khác thì bạt tai này sẽ thay lời xin lỗi của chị ..

Trinh tức giận túm tóc Thuý :

- mẹ con ranh ..mày dám đánh bà ..

Bảo vệ thấy vậy :

- xin hai cô dừng tay ..

Thuý điên tiết , 3 máu 6 cơn lao vào trống trả :

- mày đừng tưởng mày muốn ngồi lên đầu tao cũng được ..

Một người đàn ông đầu hói tầm 60 tuổi đi tới ..

- dừng tay lại ..

Trinh làm bộ đáng thương buông tay tóc Thuý , chạy ra ôm ngực người đàn ông ..

- anh ..con nhỏ đó bắt nạt em ..

Người đàn ông nhìn Thuý , nháy mắt :

- cô cũng ngon gớm ..

Trinh véo tay người đàn ông ..

- anh phải đòi lại công bằng cho em ..

Người đàn ông véo má Trinh :

- đòi thế nào ..

Thuý :

- thật buồn nôn ..

Người đàn ông trợn mắt :

- mày là con nhà quê nào vào đây ..

Trinh :

- nó trước làm gái quán em .

Thuý cười mỉa mai :

- tôi làm gái thế chị đang làm gì ..bám đuôi cái người bằng tuổi cha chú mình mà không biết xấu hổ .

Người đàn ông tức giận :

- tôi định cho cô em cơ hội nhưng cô em lại không biết điều ..

Trinh :

- đấy ..anh thấy chưa ?

Thuý :

- này ông..già rồi về nhà mà lo vợ con cháu chắt ..

Người đàn ông bật cười rồi phẩy tay nói với bảo vệ :

- đi ra , chuyện này để chúng tôi tự giải quyết ..

Bảo vệ :

- nhưng mà ..không được , xin lỗi quý khách , chúng tôi vì trật tự của khách sạn..

Người đàn ông rút ví ra mấy tờ 500 rồi ghét sát vào tai bảo vệ :

- chỗ này cũng đủ một tháng lương của cậu , biết điều thì coi như không nhìn thấy gì ..vả lại phải chỗ này cũng thanh vắng ..

Trinh cười mỉa mai vênh mặt lên với Thuý ..

Minh từ bàn rượu ra ngoài đưa mắt tìm Thúy..đi một vòng vẫn không thấy cô đâu ..

- quái lạ..cô ấy đi được đâu..

Dũng chạy ra đập vai Minh..

- tới lâu chưa ?

Minh không thèm trả lời , đưa mắt xa xăm để tìm bóng dáng Thúy..

Dũng :

- này..mày tìm ai thế.

Minh quay lại :

- phải rồi..mày thấy cô ấy đâu không ?

- Thúy hả ?

- ừ..còn ai vào đây nữa.

- sao mày không cho vệ sỹ tìm sẽ nhanh hơn.

Minh đập tay lên trán :

- ừ nhỉ..tao lắm lúc cuống lên chả nhớ được gì..

Dũng lầm bầm ..

- thế mà tiền chẳng thấy quên.

Minh quay lại lườm Dũng ..Dũng dơ hai tay xin rồi ôm mồm..

Minh gọi cho thư ký :

- huy động người tìm thúy cho tôi..

- dạ tôi hiểu thưa chủ tịch..

Tại chỗ của Thúy...người đàn ông tới gần nâng cằm cô lên :

- xinh gái phết đấy.

Trinh liếc mắt nũng nịu :

- anh...

Người đàn ông trở lại gương mặt nghiêm túc ..

- quỳ xuống lau sạch giày cho tiểu thư đây , tôi sẽ tha cho..

Thúy :

- tôi không làm , có chết cũng không làm..

- ái za..cứng đấy nhỉ.

Trinh :

- khôn hồn thì làm đi.

Thúy :

- các người thật vớ vẩn và vô lý..tránh ra tôi còn đi có việc..

Người đàn ông tóm chặt lấy tay Thúy :

- em tưởng thoát mà dễ à..sẽ không một ai cứu được em đâu..chi bằng ( nháy mắt Thúy )

Thúy nhìn người đàn ông bằng ánh mắt phẫn nộ , cố gắng gồng mình giật tay ra khỏi tay ông..cô hét lên :

- cút ra , tránh xa tôi ra ..cứu tôi mới..

Trinh tiến tới giật ngược tóc Thúy ra đằng sau :

- có trời mới giúp được mày...trả lại những cơ hội mày đã cướp của tao..

Thúy nhanh trí dùng mũi giày cao giẫm lên đôi bàn chân của Trinh khiến cô đau đớn mà buông tóc ra ..

- con chó..mày giỏi lắm..

Người đàn ông thấy vậy cho Thúy một bạt tai..

Từ đằng xa tiếng quát dừng tay lại của anh như một con sư tử gầm lên khi thấy con mồi..người đàn ông run sợ khi nhận ra đó chính là chủ tịch Thiên Minh..

Ông cúi đầu :

- chào chủ tịch Minh..

Anh gương mặt giận dữ như muốn ăn tươi nuốt sống lướt qua ông không thèm liếc nhìn mà đi thẳng ra ôm Thúy...Trinh nhớ ra mình hơi quá đà , vội vàng nghĩ cách chuồn là thượng sách , không ngờ được ba bước chân thì bị người của anh giữ lại..

Người đàn ông run sợ toát những giọt mồ hôi trên trán vì đã phần nào hiểu ra được sự việc ..bèn vội vàng giải thích :

- chỉ là hiểu lầm thôi ạ..tôi có mắt như mù không thấy Thái sơn trước mặt..

Anh nhắm mắt ôm chặt cô không nói một lời nào..cởϊ áσ vest ngoài ra khoác lên người cô rồi ôm cô bước đi...cô òa khóc trong vòng tay của anh như một đứa trẻ cần được bảo vệ..

Người đàn ông :

- tôi thật sự không biết đây là người phụ nữ của anh ..tất cả là tại cô ta ( chỉ tay vào mặt Trinh )

Trinh :

- không..tại ông ta có ý trêu ghẹo cô ấy , không phải tôi..

- là tại cô..

- là tại ông.

Thư ký :

- hai người ồn ào quá..chủ tich đi rồi..

Người đàn ông :

- niệm tình tôi và bố cậu có quen biết , nhờ cậu nói đỡ ..tôi thật sự không biết cô ấy là người của chủ tịch , nếu là người của chủ tịch có nằm mơ tôi cũng không dám..dù chỉ trong suy nghĩ..

Thư ký lắc đầu :

- tôi rất tiếc..muộn rồi..

Trinh ngồi sụp xuống ..

- hết thật rồi..hết thật rồi..

Người đàn ông tức giận nhìn Trinh :

- đúng là một phút bốc đồng , cả đời bốc cám.. sắp tới cám cũng k có mà ăn..

Thư ký bước đi..Dũng vẫy gọi..

- sao rồi..tìm thấy chưa ?

Thư ký liếc mắt về phía cổng phụ , nơi anh đang bế cô đi ra ngoài bãi đậu xe..

Dũng nhìn bóng dáng hai người :

- tao cảm nhận được lần này là thật lòng..

Thư ký gật đầu..

- sự quan tâm , lo lắng xuất phát từ trái tim..

Anh bế cô nhẹ nhàng đặt vào trong xe ..hai người cứ nhìn nhau , mắt không rời ..dường như cả hai đã quên mất thời gian và không gian ...chỉ cho đến khi anh lạnh lùng lên tiếng , có chút đan xen hờn trách..

- tại sao tôi bảo em đứng yên một chỗ mà em không chịu nghe lời..

- em muốn đi vệ sinh..

- thế tại sao lại gây gổ với người ta .

- là cô ta gây sự trước..

- em xem em đi , người như cái con cò hương ấy còn bày đặt đánh nhau ..nếu tôi không đến sớm hơn một chút thì có phải cái mặt em giờ đã sưng lên như hai cái bánh bao rồi không..

Thúy liếc mắt nhìn anh , miệng tủm tỉm cười..

- vậy là anh đang lo lắng cho em..

Anh dán mắt gần vào cô :

- không hẳn..tôi thấy tiếc cho bộ váy em đang mặc , em có biết có đắt cỡ nào không ?

Cô ánh mắt hụt hẫng :

- cùng lắm em sẽ cố gắng trả cho anh là được chứ gì ?

Anh nhếch môi :

- vậy trả luôn đi..

Nói rồi anh tiến tới hôn tới tấp vào đôi môi cô rồi xuống đến cổ và xương quai xanh..cô đẩy ra :

- không được..bệnh quá..

- tôi muốn thử một chút mới lạ..

Cô ngó xung quanh..

Anh :

- không có ai đâu mà sợ..xe của tôi sẽ không ai nhìn thấy được bên trong đâu mà lo..

Không để cô kịp phản ứng anh đã thừa thế xông tới khiến cô không kịp trở tay mà đành vui vẻ kết hợp...

Anh hôn lên trán cô :

- cuộc đời em sau này sẽ do tôi quyết định..em sẽ không rời được tôi trừ khi tôi chết..

Thúy vui vẻ trêu lại :

- nếu như một ngày em k làm phiền anh nữa thì anh có thấy thất vọng hay k ?

- tôi sẽ không cho phép điều ấy xảy ra.

-chỉ là nếu thôi mà..

Minh mắt nhìn thẳng vào Thúy ..

- đến lúc đó tôi sẽ tự tay hủy hoại em..bởi vì người phụ nữ của tôi..hoặc là có được , hoặc là hủy diệt..

- anh thật độc ác ..

Minh nhếch môi :

- vậy thì em chưa hiểu rõ về tôi rồi..

Thúy nhìn Minh cười :

- em sẽ cố gắng trân trọng từng phút bên anh..

Minh quay sang thấy nụ cười của Thúy..nếu là trước kia khi thấy cô cười , anh sẽ liên tưởng đến Thư..nhưng hôm nay anh nhận ra rằng anh thật sự thích nụ cười ấy , chẳng phải là của Thư mà đơn giản là của cô thôi..

Anh nắm lấy tay Thúy rồi nháy mắt :

- làm phát nữa rồi về nhỉ..

Thúy trợn tròn mắt :

- thôi dừng..

Minh cười để lộ ra chiếc răng khểnh và một bên má lúm đồng tiền..

Thúy :

- anh cười đẹp thật..

Minh :

- em cũng đâu kém..

Thúy đỏ mặt " hình như anh ấy đang khen mình thì phải "

- thắt dây an toàn vào , tôi dẫn em đến một nơi..

Tại trường đua xe ..

Chủ trường đua :

- nay xếp đến muộn vậy ..còn đây là ??

Minh :

- tôi cần một bộ đồ nam và nữ ..

- dạ..xếp đi theo em..

Anh quay ra hỏi cô :

- thích tốc độ nhanh không ?

Cô e dè bám lấy vạt áo anh :

- đừng..mấy đứa ở xóm em đua xe ngổ ngáo dễ lên thành tốc độ bàn thờ lắm..

Anh phì cười:

- chết thì chết trùm , có làm ma cũng không sợ cô đơn..vậy thì lo gì..

Cô gật đầu :

- nghe cũng có vẻ có lý..

Nhân viên trường đua mang ra hai bộ đồ :

- của xếp và chị đây ạ..

Anh gật đầu..

- mặc vào..tôi sẽ giúp em quên hết mọi chuyện buồn..

Cô trèo lên xe , mắt nhắm chặt , tay ôm chặt eo anh , từ sợ hãi dần chuyển sang phê lòi con mắt luôn á..thực sự là quá đã...cô hét lên trong không gian ..

" Xin gửi gió cuốn bay hết buồn phiền , xin gửi mây trôi đi những mệt mỏi đời thường "