Chương 3

Mặc dù Cẩu Tư Mạn khen anh lên tận mây xanh, nhưng Hoa Chi thực sự không có khái niệm: "Nghe khoa trương thế, tớ còn tưởng anh ta chỉ đẹp trai và giàu có thôi chứ."

Vừa dứt lời, Cẩu Tư Mạn sấn cô ấy không để ý tát một cái, cô ấy nhấc váy đuổi theo, Cẩu Tư Mạn ôm đồ chuyển phát nhanh hét: "Đầu óc cậu toàn là rác rưởi thôi!"

Hoa Chi cười đùa bắt lấy cô ấy cù lét: "Cậu nói bậy! Toàn là bịa đặt!"

Cẩu Tư Mạn bị giữ chặt, lẩn tránh bằng cách xoay vòng, Hoa Chi siết chặt cổ cô ấy định khóa cổ, "Bốp!" Hai người dừng lại quay đầu nhìn, đồ chuyển phát nhanh của một cô gái bị hai người làm rơi, "Xin lỗi, không sao chứ."

Hoa Chi và Cẩu Tư Mạn ngồi xổm xuống định giúp cô ấy nhặt, cô gái lắc đầu tỏ ý không sao.

"Vi Vi, đây không phải là món quà kỷ niệm hai năm yêu nhau mà cậu tặng cho Ngô Bái Sinh sao, cậu không xem xem có bị hỏng không!”

Bạn học bân cạnh nữ sinh kia lên tiếng nhắc nhở, Hoa Chi và Cẩu Tư Mạn nhìn nhau đầy nghi hoặc, Ngô Bái Sinh? Bạn trai đẹp mã nhưng vô dụng của cô?

Ngay lập tức, Hoa Chi hiểu ra, cô và Ngô Bái Sinh mới chỉ ở bên nhau nửa tháng, còn cô gái này đã ở bên anh ta hai năm, cô đã bị lừa.

Hoa Chi hỏi: "Bạn học, bạn trai cậu làNgô Bái Sinh của khoa điêu khắc phải không?"

Cô gái có vẻ hơi ngại ngùng, xấu hổ gật đầu: "Ừ."

Cô không nói thêm gì nữa, lấy điện thoại ra, trực tiếp gọi cho Ngô Bái Sinh, mở loa ngoài ngay trước mặt cô gái.

Cô gái không hiểu chuyện gì đang xảy ra, có chút bồn chồn, cầu cứu nhìn bạn mình, bạn học đó khó chịu định ngăn Hoa Chi lại, thì lúc này, giọng nói quen thuộc của một người đàn ông vang lên trong điện thoại: "Alo, em yêu, nhớ anh nhanh thế à?"

Tất cả mọi người có mặt đều giật mình, Cẩu Tư Mạn lặng lẽ lùi lại hai bước tránh xa chiến trường, dựng tai lắng nghe, cô gái lập tức không tin nổi giật lấy điện thoại kiểm tra lại số, Hoa Chi thở dài: "Chúng ta chia tay đi."

Người bên kia vội vàng: "Tại sao? Có chuyện gì xảy ra vậy? Em yêu, anh sai rồi."

Gặp chuyện chưa giải quyết được thì xin lỗi trước, Hoa Chi thấy buồn cười, liếc nhìn cô gái đang dựa vào bạn học khóc nức nở, nhàn nhạt nói: "Không có gì, chỉ là chán thôi."

Người bên kia nghe xong lập tức không còn giả vờ nữa, chửi ầm lên: "Mày là đồ đĩ thối, xe buýt công cộng, trước mặt tao còn ra vẻ, nửa tháng mới cho tao sờ một cái, giả tạo vãi..."