Chương 19

- Thanh Thanh, em về rồi.

Nam Dực đứng trước cổng đợi cô được 15 hơn. Lâm Dương mở cửa đi xuống xem tình hình thì liền bị Jonathan kéo tay lại. Bà Lâm trong suốt quãng đường đi thì lăn ra ngủ khò khò trên xe.

- 11h đêm nay, tôi đợi chú. Nhớ đến đúng giờ, mẹ Thanh Thanh ngủ một mình sợ ma lắm.

Lâm Dương cảnh giác nhìn Jonathan. Thằng bé đáng ghét này, anh bắt đầu sợ nhóc rồi đấy, không biết đang định gài anh mắc bẫy gì nữa. Nhóc là đang tạo cơ hội kim cương cho anh đấy, tin tưởng vào Jonathan đi.

Nam Dực có tin vui muốn thông báo cho Thanh Thanh. Đứng ở đây nói chuyện thì không được tiện cho lắm. Thanh Thanh hiểu ý anh, nên cô không ngại dẫn Nam Dực vào trong nhà. Lâm Dương máu ghen bắt đầu sôi nóng.

Jonathan mò lấy điện thoại của anh, nhập một dãy số di động sau đó lưu tên nhóc. Mẹ Thanh Thanh mua cho nhóc điện thoại để liên lạc khi cần thiết. Jonathan ít dùng điện thoại lắm, thỉnh thoảng cầm tra từ điển Tiếng Anh học vui.

Lâm Dương buồn bực trong ngực. Dẫn nhau vào đó làm gì không biết. Anh có nên mặt dày xông thẳng vô đó không ta. Cái hoàn cảnh chết tiệt này chẳng khác gì ông chồng đang theo dõi vợ mình nɠɵạı ŧìиɧ với người đàn ông kia đâu nhờ.

- Này con, chú muốn đi vệ sinh.

- Bụi cây kìa chú.

Lâm Dương câm nín.

Jonathan cười tươi. Nhóc biết hết nhé, muốn vào trong nhà xem mẹ Thanh Thanh và chú Nam Dực đang tình tứ gì à. Không dễ dàng vậy đâu, hồi còn thanh xuân chú dám giở trò bịa kịch bản thân bị vô sinh để lừa mẹ Thanh Thanh. Thật đáng bị dạy lại đời.

Ở một diễn biến khác,

Lạc Tuyết Nhi thuê một chung cư hạng sang để ở. Cô ta mất cả ngày để lập kế hoạch trả thù bà Lâm. Sáng kiến của ả bắt đầu sinh sôi chiếm đầy trong não.

Ả vừa nghĩ ra một trò này rất thú vị. Cô gái lần trước xuất hiện ở nhà Lâm Dương. Theo như Đồng Giai Nhân chính miệng thừa nhận là con dâu. Lạc Tuyết Nhi cười khinh, cô ta nhìn hiền lành chả thông minh giống ả.

- Mày coi chừng với tao.

Lâm Dương, chỉ có thể là của ả.

Nhà Thanh Thanh,

Lâm Dương ngồi trong xe đợi Nam Dực mãi không thấy ra. Anh nóng lòng, bây giờ đã hơn 10h đêm. Làm cái quần què gì ở trong đó không biết. Lâu lắm rồi đấy, có khi nào là...

- Đ* má, em không thể làm thế với anh.

Anh mở cửa xuống xe chạy nhanh vào. Jonathan hiếu kỳ đuổi theo sau. Bà Lâm chả biết chuyện gì đang xảy ra, thay đổi tư thế tiếp tục chìm say vào giấc ngủ.

Lâm Dương quên luôn phải tháo giày trước khi vào nhà. Mặc kệ đi, tâm trạng đâu nữa mà tháo không biết. Đâu chỉ riêng anh, Jonathan cũng mang giày đạp lên sàn nhà.

Chạy đến phòng khách, Lâm Dương phanh gấp lại làm cho Jonathan đập mặt vào người anh. Nhóc mất thế té xuống, đau mông quá. Anh nghiến răng, hai tay siết chặt lại nhìn Thanh Thanh là đang có cử chỉ mờ ám với Nam Dực.

Ghen ghen ghen ghen ghen.

Jonathan nắm quần Lâm Dương đứng lên. Nhóc mạnh tay đánh vào mông anh một cái. Anh chả thèm quan tâm, trước mắt anh hiện một cảnh tượng vô cùng máu chó. Thanh Thanh đưa tay sờ nhẹ lên ngực Nam Dực.

- Dừng tay.

Lâm Dương không thể chịu đựng được nữa rồi. Thanh Thanh nghe giọng của anh thì hết hồn rút tay lại. Nam Dực cài nút áo đàng hoàng nhìn anh. Anh tiến đến lôi cô ra khỏi vị trí đang ngồi kế sát cậu ta.

Quyết định của anh quả là đúng đắn, nếu không vào đây thì đã không biết chuyện gì sẽ xảy ra nữa. Thanh Thanh bàng hoàng, anh ấy lại bị làm sao nữa. Cô tưởng anh lái xe trở về nhà rồi chứ.

- Anh về trước đây Thanh Thanh, hẹn mai gặp lại.

Nam Dực bỏ về.

Lâm Dương lúc này đây như một thằng điên mà không dám bộc phát. Tự nhắc nhở nhẹ bản thân nơi này là nhà của cô. Không được đập phá đồ đạc, bình tĩnh đi Dương. Không phải cô ấy muốn thấy anh ghen sao chứ. Anh điên chết mẹ luôn rồi chứ ghen gì nữa đâu.

- Em định cùng thằng đó làʍ t̠ìиɦ ngay tại phòng khách luôn sao, em quá đáng lắm rồi.

Làʍ t̠ìиɦ cái gì ở đây chứ, Thanh Thanh lỡ tay làm ướt áo của Nam Dực trong lúc mời trà. Nước trà do mới pha, nên còn hơi nóng. Không biết anh ấy có bị bỏng hay không nữa. Lâm Dương nghĩ cô đang thừa nhận, anh lớn tiếng.

- Anh với hắn ta không tốt ở điểm nào, anh đang rất cố gắng đền đáp cho em đấy Thanh Thanh. Jonathan nói Nam Dực đã tắm cho em khi tay em bị thương. Em có biết, anh nghe xong thì đã đau lòng đến cỡ nào không ?

Cái gì ?

Thanh Thanh thật sự nghe không hiểu. Jonathan chột dạ, nhóc không biết gì hết.

Lâm Dương cay cay khoé mi, anh chỉ muốn cô ấy là của riêng anh. Kiên quyết không cho phép bất cứ người đàn ông nào khác thân mật với cô.

Nói anh ích kỷ cũng được. Yêu Thanh Thanh quá nên anh đã đánh mất sự kiểm soát của bản thân. Anh chấp nhận mọi hình phạt thể xác từ cô, nhưng đừng hành hạ tinh thần của anh có được không.

- Đi về, tôi buồn ngủ.

Thanh Thanh né tránh anh. Điều này làm cho Lâm Dương vô cùng hụt hẫng. Anh nhắm mắt quay người rời đi. Jonathan thấy vậy liền chạy đến ôm lấy chân anh khóc lớn.

- Đừng đi, chú hứa đêm nay sẽ ngủ với tôi rồi mà.

Lâm Dương kinh ngạc.

Hứa hồi nào, Jonathan nháy mắt.

- Ôi trời, chú chú đau bụng quá đi con. Mau mau dẫn chú đi tìm nhà vệ sinh.

Thanh Thanh :...

Anh ấy lại diễn. Nhưng mà cô không thể làm gì được anh. Jonathan muốn ngủ cùng với Lâm Dương. Cô cũng hết cách để ngăn cản. Thanh Thanh thở dài, cứ để cho anh ấy ngủ ở đây một đêm vậy.

Lâm Dương được nhóc đưa đến phòng vệ sinh. Anh lén úp mặt vào bề tường để xem thử Thanh Thanh có theo sau không. Ha, cô ấy không đi theo. Anh vui mừng rạng rỡ, chắc đêm nay anh sẽ ngủ rất ngon.

- Nhà mới lau hồi hôm qua, là ai vào nhà mà không tháo giày dép.

Bên ngoài, Thanh Thanh giọng nói đầy trách móc. Trên sàn nhà in rõ hai dấu giày khác nhau. Một to một nhỏ, nghĩ đến đây thôi thì cô cũng dư sức đoán được ra ai. Lâm Dương đẩy đẩy Jonathan, nhóc giả vờ ngó lơ.

- Nhanh đi con, không thôi tối nay ngủ ở sofa đấy.

Ý anh là mau tự giác nhận tội và lau sàn nhà đấy. Anh đang diễn cảnh bị đau bụng, làm sao có thể mò ra đó đây. Jonathan bĩu môi, chú ấy có bị đau bụng đâu. Lâm Dương sốt ruột, cô ấy mà giận một cái là toang đời ngay.

- Không chịu thú nhận phải không ? Được, tôi lau sàn.

Thanh Thanh cố tình nhấn mạnh câu cuối. Jonathan ấm ức chuẩn bị đi ra. Lâm Dương cũng muốn thay nhóc lắm, nhưng mà không được. Anh chạy vào phòng vệ sinh, còn không quên tháo giày đưa cho Jonathan sẵn cầm ra giúp.

- Chú coi chừng tôi.

Khoảng 20p sau,

- Mẹ, con ngủ với mẹ nhé.

Jonathan hào hứng nhảy lên giường của Thanh Thanh. Lâm Dương đứng ngay chỗ cửa phòng mặt ngơ. Cái gì vậy, chiếm chỗ anh rồi thì anh ngủ ở đâu. Thanh Thanh thoa kem dưỡng ẩm xong.

Cô chỉnh ngay lại váy ngủ màu hồng phấn hai dây. Vì là đồ ngủ, nên nó mát mẻ và hở nhẹ. Nhưng như thế cũng đủ khiến Lâm Dương phần đó cương lên. Anh liếʍ liếʍ môi. Thanh Thanh của anh gợi cảm quá.

Jonathan bò xuống giường đi đến bên mẹ.

- Mẹ thơm quá.

Tay nhóc cố tình để lên vòng ngực của cô. Anh không mù, thằng bé đáng ghét này có phải là đang khıêυ khí©h bản năng đàn ông của anh đây không hả. Thanh Thanh chả thèm nhìn anh mội cái, cô hôn vào má Jonathan.

- Mẹ, chú kia muốn ngủ với chúng ta.

Lâm Dương dơ tay like like gật đầu.

Đúng rồi đấy con, năn nỉ mẹ Thanh Thanh cho chú được chung giường đi rồi mai chú mua kẹo bánh thưởng cho. Nhóc mặt lạnh, nằm mơ. Cô quay người nhìn anh, anh trưng diện nét mặt vô tội và đáng thương.

- Được chứ.

Jonathan ngạc nhiên, ấy thế mà mẹ Thanh Thanh lại cho chú ấy ngủ chung. Lâm Dương nghe đến đây thì mắt sáng lên. Cô ấy chắc thương anh rồi, trời ơi vậy là anh có thể ôm cô ngủ ngon trong đêm nay.

- Chú nghĩ chú ôm được mẹ tôi à, đừng có mà ngáo. Tôi đạp chú lọt giường đấy, cẩn thận một chút đi.

Jonathan lại hung dữ.

Lâm Dương :...

Thằng bé đó mà là con trai anh thì anh không biết phải chơi với nhóc sao luôn. Thanh Thanh một khi đã ngủ đảm bảo không biết trời trăng mây đất gì đâu. Lâm Dương hiểu cô mà, nhưng...

Jonathanh vênh mặt kiêu ngạo.

Cái thằng bé đáo để này giống như bức tường ngăn cản biên giới của anh và cô.

Ba người ơi, hình như mọi đã người bỏ quên ai đó rồi.