Chương 2

5 năm sau ;

Một cậu nhóc đáng yêu đang đứng trên ghế cao nấu ăn, còn cô hiện giờ chưa ngủ dậy, nấu ăn xong cậu bưng bày những món được trang trí đẹp mắt mà quá trình khó có thể tin nổi là cậu nhóc 4 tuổi đã thực hiện toàn bộ.

Cậu nhóc nhìn thấy các món ăn đã dọn lên bàn đầy đủ, rồi đi vô phòng thấy cô còn mê ngủ không khỏi nhíu mày nói mỉa "Có mẹ nào mà để con mình làm bữa sáng vất vả thế này không?", ngửi thấy mùi đồ ăn ngon cô hít sâu vươn vai ngáp dài dụi mắt cười nhẹ nói "chào Hàn.", cậu không nói gì chỉ để lại đôi mắt lạnh với cô, đá bật cửa đi khỏi phòng.

Cô lấy cái điện thoại xem giờ mới biết sao mà con của mình đối xử với mình như vậy liền chạy vào nhà tắm thay đồ, xuống nhà bếp để xin lỗi bảo bối của cô nếu không thì cái cách cậu bé nhìn khiến cô cảm thấy mình như tội đồ của xã hội.

Cậu nhóc ngồi xếp bằng trên ghế dựa đọc báo nhưng ánh mắt thì chỉa vào cô đang đi xuống cầu thang, cô mỉm cười đi lại ẳm cậu lên nhéo mũi cưng chiều nói "Lát dẫn con đi chơi mà" cậu nghe vậy trong lòng vui lắm gật đầu nhẹ rồi hai mẹ con cô vào bếp ăn sáng, cô không khỏi cảm khái các món ăn trên bàn tự hỏi con cô học nấu ăn khi nào vậy? Cô đâu có dạy cho nó? Thậm chí mấy món này giống như trong nhà hàng bữa kia cô và cậu đi ăn vậy, còn ngon hơn mấy lần.

~~

Cô và cậu nhóc của mình sau khi ăn xong buổi sáng , nói là buổi sáng thật ra lúc cô dậy mặt trời đã lêи đỉиɦ đầu nên giờ cô phải chuộc lỗi với con trai bé bỏng đây.

Cô và cậu cùng nhau nắm tay đi dạo công viên gần nhà, trên một bên tay cậu cầm một cây kem ăn nửa, khoé môi cậu bị dính miếng kem làm cho làn môi ướt lóng xem là muốn phạm tội. Cô mặc một bộ váy đơn giản, chiếc áo sơ mi sọc đen có tay áo tới cùi chỏ kết hợp với một chiếc váy đen kiểu dáng tinh tế dài ngang đầu gối, gương mặt mộc xinh đẹp của cô không cần trang điểm vẫn tỏ ra nét quyến rũ trở thành trung tâm của mọi ánh nhìn.

Đi đến đâu ai cũng nhìn về phía hai mẹ con cô , người mẹ mỹ mạo, đứa trẻ yêu nghiệt kháu khỉnh. Có rất nhiều đàn ông nhìn chằm cô, cậu liền liếc cảnh cáo khiến cho người khác sợ hãi không dám nhìn cô lần hai.



"Sau này phải cho mẹ đeo khẩu trang khi ra ngoài mới được" suy nghĩ trong lòng cậu hiện giờ.

~~

"Tổng tài à." cúi người xuống chào anh.

Anh ngồi trên ghế đang ký tài liệu lạnh giọng hỏi "Tìm thấy cô ấy chưa?"

Thư ký run rẩy, chảy mồ hôi " Dạ... vẫn chưa tìm được ạ".

Nghe vậy anh trầm mặt, áp suất trong phòng trở nên ngột ngạt thư ký tự hiểu cuối đầu chào anh rồi gượng thẳng người đi ra ngoài vẫn còn liên tục chảy mồ hôi như nước ở trán.

"Tổng tài luôn cho người khác cảm thấy đáng sợ như vậy kể từ khi 5 năm trước, vợ cũ của tổng tài mau về để cứu tôi đi mà" thư ký khóc không ra nước mắt.

Anh nghe tin chưa tìm thấy cô thì tim anh lại nhói đau, thật khó chịu, mở hộc bàn lấy một tấm hình có thanh niên nam và thanh niên nữ khoảng chừng cấp hai, người nam đang cõng cô gái tươi cười toả nắng hạnh phúc. Anh cười khổ giọt nước mắt không tự chủ rơi xuống tấm hình, thẩn thờ, cô đơn lẩm bẩm "cậu mau quay lại cùng tôi nấu ăn , tôi nhớ cậu.. rất.. rất nhiều..!"