Chương 24: Người đẹp, mặc cái gì cũng đẹp

-Từ giờ trở đi, đi đâu cũng phải cẩn thận nghe chưa!

-Ờm.

-Đi phải nhìn trước nhìn sau, thấy thằng cờ hó đấy phát phải chạy ra xa 30 mét, nhớ chưa?

-Ờm.

-Còn nữa, đi đâu trong trường, ngoài trường, đều phải báo cho bọn tao một tiếng. Bây giờ mục tiêu của thằng đó là mày, mày đấy!

-Ờm.

-“Ờm” cái bíp! Mày có nghe tao nói gì không đấy?

-Ờm.

-Đơn!

-Ờm.

-NGUYỄN GIẢN ĐƠN!!!!!!

-Hả? Hả? Làm sao?

Đơn làm bộ dạng hoảng hốt vứt quyển tiểu thuyết trên tay xuống bàn,

cầm quả chuối trên bàn bóc nhanh rồi đút vào miệng, gật gù khen ngọt. Ở

phía đối diện Thanh đã cứng đờ người, tiếp đó khoé mắt giật giật, khoé

miệng giật giật, rồi tiếp nữa móng vuốt giơ ra, sát khí lan toả. Môi

xinh mấp máy, khủng long bạo chúa bộc phát làm rung chuyển cả đất trời:

-NGUYỄN-GIẢN-ĐƠN, TAO Gϊếŧ MÀYYYY!!!!!!!!

-Aaaa… Minh cứu taooooooo!!!

Sau đó? Không có sau đó…

Đùa thôi! Bạn Nguyễn Giản Đơn của chúng ta lúc sắp bị Thanh vồ móng

vuốt vào mặt được được giải cứu ngoạn mục bởi bạn Minh thân yêu. Bây giờ bạn Đơn kia đang ngồi trong lòng bạn Minh, cả người sợ hãi rúc vào lòng cậu bạn, ôm chặt không chịu buông. Minh buồn cười vuốt mái đầu nhỏ của

Đơn, mấy cọng tóc tơ quấn vào tay cậu vô cùng dễ chịu. Minh phất phất

tay còn lại về phía Thanh như thế muốn xua đuổi:

-Nó đã không muốn nghe rồi thì ngưng đi, nhức hết cả đầu.

-Mày bênh nó thế à?!

Thanh tức giận hét lên, giậm chân bình bịch xuống nền đất. Được một

lúc thấy không làm gì được hai đứa kia nên Thanh đành hậm hực ngồi

xuống, giật chai nước trên tay Thành tu ừng ực. Thành lười biếng liếc

qua Thanh rồi lại nhìn sang Minh một lúc lâu không chịu rời ra, đến khi

Minh lườm một cái mới dừng lại. Thành chống tay lên cằm, cười khẩy một

cái rồi bảo:

-Con Đơn nó nghe thuộc mịa từng lời rồi. Nhắc đi nhắc lại, đến tao còn thuộc!

-Nói gì hả?? Không nhắc để nó cứ tồ như con gà à??

Thanh ném bụp chai nước xuống sàn khiến Đơn giật mình run lên. Cô lí nhí phản kháng Thanh:

-Tao thật sự là nhớ từng chữ rồi…

Ôi giồi ơi trời đất quỷ thần ơi, Thanh tức đến muốn tăng xông!

Chuyện là bốn bạn trẻ tụ hết ở nhà Minh bàn việc. Nói là “bốn” chứ

thực tế Đơn không được chào mời mà là tự mò đến. Cái bản kế hoạch bẫy

nối bẫy của 3 đứa kia Đơn không nên biết, mà tốt nhất là không cần phải

biết, đỡ rách việc. Con nhóc này thi thoảng hơi thánh mẫu, nếu nó mà

biết không dãy đành đạch lên vì “hại người vô tội” mới sợ.

Đơn nằm trong lòng Minh vô cùng thoải mái, tự nhiên đến mức ôm luôn

quyển tiểu thuyết vào lòng cậu để đọc. Cô cứ như con mèo nhỏ ngoan ngoãn để cho cậu vò vò mái tóc rối, mà cũng không phải, cô là quá nhập tâm

vào quyển tiểu thuyết kia đến nỗi hơi nóng từ đằng sau phả vào vành tai

cũng chẳng mảy may để ý. Đơn cắn môi, đọc đến đoạn nam chính tỏ tình thì suýt nhảy lên. Đúng là chỉ có trong tiểu thuyết, tỏ tình vừa sâu sắc

vừa đầy hàm ý, lãng mạn đến mức khiến con người ta muốn tan ra.

-Bao giờ kế hoạch bắt đầu?

Thành xoay xoay cây bút chì trên tay, hỏi. Thanh bên cạnh nhấp một ngụm nước, đáp:

-Ngay thứ hai đầu tuần sau!

Cả bọn nhất trí gật đầu, có mỗi Đơn là ngẩn nga ngẩn ngơ, lơ mơ dựa

vào người Minh, gần như là vùi vào trong lòng cái gối ấm áp phía sau

mình. Cô cái gì cũng không biết, nhưng mà cô biết cảm giác được ôm trong lòng này thật sự, rất là dễ chịu.

***

Thứ 2 đầu tuần, tiết đầu tiên luôn là tiết chào cờ. Hôm nay chào cờ

xong sớm, khoảng thời gian còn lại cho học sinh chơi tự do. Đơn ngồi

trong lớp mệt mỏi gục mặt xuống bàn, Minh trầm ngâm chơi điện thoại,

Thành xoay bút trên tay, Thanh ra ngoài cửa lớp nói chuyện với bạn sao

đỏ.

Thanh vừa nói vừa liếc xung quanh, nhận ra bóng dáng quen thuộc cô

liền xoay mặt vào trong lớp, khẽ nháy mắt một cái. Minh gật đầu hiểu ý,

đứng dậy đi vệ sinh, lôi cả Đơn đi theo.

-Ưm… Đi đâu đây?

Đơn mệt mỏi nửa tỉnh nửa mơ nói. Minh khoác vai con bạn kéo sát vào người mình, ghé miệng vào tai nó thì thầm:

-Đi trông cho tao đi vệ sinh.

Giật mình một cái, Đơn rợn hết cả tóc gáy sau khi nghe xong câu nói

kia. Cô đỏ bừng mặt dãy dụa thoát khỏi cánh tay của Minh, hét lên:

-Mày điên rồi!

-Ừ tao cứ điên đấy!

Minh mỉm cười nửa miệng khıêυ khí©h, nhất quyết túm lấy cả người con

bạn nhấc nó đi vệ sinh với mình. Đến nơi Minh mới chịu thả Đơn ra, làm

bộ dịu dàng đến đáng sợ. Cậu nói rất nhỏ, nhưng gần như là rít lên:

-Đứng yên đây đấy, cấm di chuyển!

Đơn không làm gì được đành xì một cái, khoanh tay đứng chờ. Minh gật

đầu yên tâm bước vào phòng vệ sinh, đóng cửa cái rầm. Thằng này ấy à,

ngày càng không hiểu nổi, đi vệ sinh cũng phải lôi người đi theo, sợ cô

đơn chắc? Đơn thở dài, gió từ đâu bỗng thổi ào tới làm tóc cô bay loạn

lên. Đơn vuốt vuốt tóc, nhăn mày chặn lại cát dính vào mắt mình. Đang

đứng chờ lại thấy cô bạn ngồi xe lăn đi tới, à không, phải gọi là Ngân

mới đúng. Ngân đi qua gặp Đơn liền cười một cái chào hỏi, sau đó lăn xe

vòng qua sau lưng Đơn đi mất.

Minh đi ra vừa vặn nhìn thấy bóng chiếc xe lăn chạy đều đều trên hành lang, mặt cậu nhanh chóng xuất hiện một nụ cười khả nghi. Đơn bị cậu

bám vào người liền cảm thấy ướt, lôi khăn từ trong túi váy ra cẩn thận

lau cho cậu. Minh đối với loại hành động này rất hưởng thụ. Thực ra đi

vệ sinh chỉ là làm màu chút thôi, nhưng không rửa tay thì có người sẽ

sinh nghi, đành phải giả vờ rửa qua nước một chút. Bây giờ nghĩ lại cảm

thấy mình thật là thông minh, không rửa sao có thể hưởng thụ chút lợi

ích này cơ chứ?

Minh cười cười, không nhịn được nâng tay lên véo hai má phúng phính

kia làm Đơn kêu lên oai oái. Cậu vô lực tựa đè lên người cô, nũng nịu:

-Cõng tao đi…

-Điên à? Mày không cõng tao thì thôi còn bắt tao cõng?

Đơn thảng thốt kêu lên, dùng sức đẩy Minh ra, tiếc là cô chẳng bao

giờ so được với tên này. Minh vòng ra sau lưng Đơn, quàng hai tay lên cổ cô, mặc cô kéo lê đi. Đơn khổ sở lết từng bước một, khó nhọc xin xỏ:

-Cô vào lớp rồi đấy, mày bớt lầy chút được không?

-À, thế bạn Đơn muốn được cõng à?

Minh à lên, giọng điệu trêu ngươi trọc ngoáy. Đơn tức quá dứt khoát

hấy Minh ra chạy đi, khổ cái vừa chạy được hai bước đã bị kéo giật lại.

Minh lướt một cái liền nhấc được Đơn lên người, nhẹ như không vừa vác cô vừa chạy vèo vèo về lớp. Đơn cười lên khanh khách, bấu bấu víu víu đòi

thả xuống. Minh lúc này đã không quan tâm được nhiều như thế, cậu còn

đang bận để ý đến thứ bị dính trên váy của Đơn.

Kẹo cao su!

Thả cô xuống trước cửa lớp đồng thời kéo léo tách nó ra, may mà bã

kẹo vẫn còn ẩm không đã không thể dễ dàng lấy ra như thế. Con bạn thân

mặt vẫn còn vương nét cười cúi mặt xin phép cô vào lớp. Minh lại chạy ra ngoài đi rửa tay thêm lần nữa, nhớ lại cái khuôn mặt đáng yêu tươi tắn

kia, cảm thấy cưng không chịu được.

***

Ôn thi đội tuyển văn, Đơn chăm chú nghe giảng, ghi ghi chép chép, vô

cùng say sưa. Thành có vài lần đề cập đến sức hút của Đơn lúc đang làm

bài, giờ nhìn kĩ Minh mới cảm thấy Thành nó tinh thật. Lông mi dài dài

lại cong như cánh bướm, mắt đầy thần thái, vài sợi tóc loà xoà trên

khuôn mặt nhìn cực kì xinh đẹp. Ừ, đẹp thật, nhưng còn kém xa lúc nó làm nũng. Lúc Đơn làm nũng đáng yêu ơi là đáng yêu, Minh ơi, Minh mệt à,

Minh đau à, Minh có điều tâm sự à. Dáng vẻ này của nó chắc chắn chỉ có

mình cậu được hưởng thôi, Thanh với Thành buồn lúc nào nó cũng chững

chạc an ủi chứ chả bao giờ làm nũng vậy cả. Minh ngẫm lại bỗng dưng cảm

thấy có chút tự hào, tự nhủ lần sau nên giả vờ sầu thảm nhiều một tí,

cho nó dỗ cho sướиɠ.

-Buổi học ngày hôm nay kết thúc tại đây.

Giọng cô giáo vừa vang lên cả lớp đã thu dọn sách vở đứng lên chào

cô, Đơn cũng định đứng dậy, ai ngờ cảm thấy lạ liền ngồi thụp xuống. Cô

giáo đi mất, các bạn cũng dần dần ra về, ban nãy may mà có cậu bạn ngồi

trước che cho không cái tội không đứng lên chào bị cô mắng cho thì chết. Ngân đã thu xong đồ, lần mò xe lăn đặt cạnh ghế rồi khó nhọc chuyển

động ngồi lên đó. Đi qua chỗ Đơn đang ngồi Ngân hỏi:

-Cậu không về à?

Đơn lắc đầu, cười nhẹ:

-Cậu cứ về trước đi, tôi ngồi đây ôn bài thêm một chút nữa.

Ngân bỗng trở nên sốt sắng, tông giọng cũng cao hơn một chút:

-Cậu có ổn không đấy, cậu làm sao à?

-Tôi đã bảo là không sao…

-Thật không? Đứng lên được không vậy? Cậu đứng lên tôi xem nào?

Mặt Đơn lúc này liền đỏ lên, khó xử không biết làm gì. Ngân thấy vậy là sốt ruột nói to:

-Làm sao thì cậu phải nói chứ? Cậu làm sao?? Không đứng được lên à? Để tôi nhớ người đỡ cậu vào phòng y tế nhé?

-Không cần…

-À, ca sau là đội tuyển Anh học đó, tôi chạy ra nhờ người nhé? Ê, ê mấy cậu kia, tôi…

Chưa kịp nói hết câu đã bị cái bóng to lớn của Minh làm cho giật mình im bặt. Minh đằng đằng sát khí đứng đó, trầm thấp hỏi:

-Có chuyện gì?

Mấy học sinh ca sau thấy bạn nữ kia mãi không chịu đi ra cũng tò mò.

Thành và Thanh đúng lúc chạy vào, nhìn thấy Ngân liền lạnh mặt lại.

Thành vòng qua xe lăn trực tiếp bơ Ngân, chạy tới hỏi han:

-Mày sao thế?

Thanh thì lịch sự hơn, nhẹ nhàng đẩy xe của cô bạn ra ngoài cửa, mỉm cười ngọt ngào:

-Cậu cứ về đi, việc ở đây để chúng tôi xử lí!

Ngân bị đẩy đi vẫn lo lắng cố ngoái lại nhìn, nhưng trước cái nhìn

đầy nguy hiểm của Thanh đành ừ, chậm rãi lăn xe đi mất. Thành bên trong

đang vỗ vỗ vài cái trấn an Đơn, Thanh chạy ra xin lớp ca sau vài phút

rồi đóng cửa kéo hết rèm lại, mấy bạn bên ngoài trước nụ cười của mĩ

nhân cũng vui vẻ đồng ý.

-Ngoan nào, không có gì phải xấu hổ cả, ở đây đều là bạn mày, có gì nói ra bọn tao sẽ xử lí giúp.

Minh cất giọng đều đều lại pha chút dỗ dành. Mặt Đơn hết trắng lại

đỏ, nhìn dáo dác ba đứa bạn, cuối cùng nâng hai tay lên che mặt, lắp ba

lắp bắp:

-Váy… dính vào ghế. Ban nãy tao đứng lên mạnh quá nên hình như bị… rách rồi…..

Nghe đến đó ba đứa kia đồng loạt nhìn nhau.

-Rách… rồi?

Thành lúng túng hỏi, Đơn vẫn lấy tay che mặt, bối rối gật nhẹ một

cái. Nhận được đáp án Thành thiếu chút nữa muốn phanh thây đứa nào chơi

ác, trời ạ, giờ mà muốn về thì một là Đơn sẽ phải vác cả cái ghế về, hai là chấp nhận rách một mảng váy to đó! Giữa lúc Thành đang phân vân

không biết nên làm gì thì thằng khốn nạn Minh đã cúi xuống, vô tư hồn

nhiên mò mẫm kiểm tra. Thành gào lên:

-MINH?? Mày làm cái gì thế hả!?!

Cờ hó, cậu còn không dám nhìn, sao nó dám, dám sờ! Quân khốn nạn, cho tao sờ với chứ…

Minh đối với phản ứng thái quá của Thành lại bình thản nhăn mày đáp:

-Kêu cái gì? Tao sờ ghế, không có sờ vào nó!

-Mày nghĩ đi đâu thế Thành?

Thanh bất đắc dĩ nhìn Thành, đợi Minh quay đi liền kiểm tra váy Đơn, xác định chắc chắn là nó rách mới kinh hô kêu lên:

-Vãi, rách thật luôn ạ! Con nào chơi ác thế?

-Còn con nào…

Thành xì một cái, khinh khỉnh bĩu môi. Minh suy nghĩ một chút sau đó nhanh chóng dọn sách vở cho Đơn. Cậu nói:

-Cái này là keo chó, bố tao từng dùng sửa giường cho tao một lần.

-Keo chó là cái gì? Chó có thể làm ra keo sao?

Thanh là con nhà giàu, dĩ nhiên chưa nghe đến mấy thứ đồ này bao giờ. Cô nàng ở nhà tuỳ ý phất tay liền có người sửa đồ hộ, có mấy khi phải

động chân động tay đến đâu. Minh thở dài một hơi:

-Mày không cần quan tâm! Thằng Thành, mày chạy ngay ra câu lạc bộ bóng rổ mang cái áo khoác của mày về đây!

-À, ừ.

Thành chạy biến. Mùa đông tuy lạnh nhưng mấy đứa chơi bóng rổ lại ít

khi dùng tới áo khoác mà trường cấp. Bản thân Thành thi thoảng có dùng

nhưng vẫn hay vứt vài một góc trong ngăn tủ riêng ở câu lạc bộ. Cậu vừa

chạy vừa thầm nghĩ may mà mình không mặc áo khoác đó lúc ra mồ hôi, chứ

để cái áo bốc mùi kinh lên thì Đơn cười cho chết.

Sau khi Thành mang áo về, mấy đứa con trai lập tức quay mặt đi cho

Đơn mặc áo. Chỉ nghe thấy hai tiếng rẹt rẹt của vải vóc bị rách, quay

lại đã thấy cả người Đơn lọt thỏm trong cái áo rộng thùng thình rồi.

Minh với Thành cao ngang nhau, Thành có cao hơn Minh một chút do tập

bóng rổ, Thanh lại thấp đến tai hai đứa con trai, mà Đơn là đứa bé nhất, đỉnh đầu cô gần miễn cưỡng mới chạm tới vai Minh thế nên mặc áo của

Thành liền cảm giác như đang mặc váy, trùm hết cả quá bắp đùi.

1 giây, 2 giây, 3 giây…

Sau 3 giây, Thành chính thức phọt máu mũi. Đã thế Đơn còn bonus thêm cho quả rõ ngây thơ:

-Thành sao thế Thành?

-Không có gì, đẹp, người đẹp nên mặc cái gì cũng đẹp!

Thành ôm mũi ngồi khuỵu xuống một góc lớp, run run nói. Thanh cười

phì, quàng vào người Đơn đi ra ngoài cửa. Minh một phần có chút khó chịu khi Đơn mặc áo của Thành, một phần lại hơi đỏ mang tai nhìn Đơn. Đúng

là các loại quần áo khác nhau có thể gây ra loại hiệu quả khác biệt.

Đi đến cổng trường có mấy người cứ liếc trộm Đơn, ra đường cũng có

mấy người ngoái lại, Thành với Minh chỉ hận không thể chọc mù mắt họ.

Thanh thì lại hớn hở nói cô nàng ủng hộ Đơn mặc kiểu này, rất là hấp dẫn nha, thân là bạn Đơn, đương nhiên Thanh luôn muốn Đơn trong trạng thái

đẹp nhất. Minh và Thành nhất chí bác bỏ ý kiến này, riêng Thành lại khôn lỏi bổ sung mặc cho cậu ta ngắm thì được, mặc ra đường thì thôi dẹp đi.

Phía xa xa có bóng dánh nấp sau thân cây lớn, tức đến nghiến răng nghiến lợi.

Bất thình lình!

Chính xác, là bất thình lình, Thành đang đi phía trước mắt bỗng dưng

sáng quắc lên, xoay người phóng vèo một cái về phía bóng dáng nấp sau

cây. Ngân xoay xe lăn không kịp, vô lực để cho Thành túm lấy chuôi cầm.

Thành bắt chước Thanh ôn nhu hỏi han, mặt Ngân xanh lét:

-Bạn Ngân đây mà! Bạn làm gì mà cứ thập thò thế?

Đúng lúc ấy 3 đứa còn lại cũng chạy tới. Đơn nhìn thấy Ngân đồng tử

liền co rút, Thanh với Minh lại không bất ngờ lắm, hờ hững nhìn.

-Tôi… vô tình đi qua đây thôi!

Ngân lấy lại bình tĩnh, rất tự tin trả lời. Thanh nghe được câu nói liền hừ khinh bỉ:

-Vô tình thì đường hoàng mà đi, nấp sau cây rình làm gì? Hay là soi xem váy Đơn rách có to không?

-Cái gì? Rách váy? Đơn bị rách váy à? Sao không?

Mặt Ngân lộ ra vẻ lo lắng túm lấy tay Đơn hỏi han. Đơn không nói gì,

chỉ nhíu mày thật chặt. Cô khẽ khàng nhấc tay Ngân ra, lùi lại, ngay lập tức cả người Ngân trở nên cứng đờ. Minh nhếch mép cười nhạt, đừng có

tưởng Đơn ngu, nó chỉ ngu trong chuyện tình cảm thôi, còn cái khác cũng

khôn ranh lắm. Nó hẳn đã thắc mắc vì sao Trần Hiểu Linh cứ gây sự với

mình, cộng với mấy lần mập mờ nghe được kế hoạch của bọn Minh nên đoán

ra phần nào rồi, có điều vướng mắc là nó không chắc chắn mà thôi.

Không sai, Đơn âm thầm để ý đến Ngân, từng ánh mắt hành động của Ngân đều có một chút giả tạo khi nói chuyện với Đơn. Hơn nữa cô đủ tinh để

nhìn ra chán ghét trên khuôn mặt của Trần Hiểu Linh đối với Ngân, nguyên nhân sâu xa Đơn đã đọc được nhờ tài liệu trong cặp của Thanh. Hẳn là cô em gái này đã uy hϊếp anh trai mình rằng nếu không chịu phục tùng thì

sẽ nói với bố mẹ chuyện anh ta đẩy cô ta ra ngoài lòng đường. Trần Hiểu

Linh không được lòng bố mẹ, tất nhiên sẽ vì sợ mà làm ra loại chuyện

kia.

-Cậu còn gì để nói không?

Minh bình tĩnh đưa ra một đoạn video trong máy điện thoại, mà đoạn

video kia là Thanh nhờ bạn sao đỏ trực hành lang hôm ấy quan sát kĩ rồi

chớp lấy thời cơ quay lại. Từng chuyển động trên màn hình đều vô cùng

chân thực, tái hiện lại chi tiết hành động của Ngân: Chét kẹo vào váy

Đơn. Lúc này cả người Ngân mới chấn động.

Đơn mặc áo khoác trùm qua đùi, đang yên lặng đứng nhìn bỗng dưng cười lên khanh khách. Cô nắm lấy tay Ngân dịu dàng vuốt ve, đoạn chỉ vào

từng chỗ trên người mình:

-Chỗ này, chỗ này, cả chỗ này, đến bây giờ vẫn còn rất là đau đấy.

Ngân này, cậu nói xem, tôi có nên đánh lại cậu cho đỡ đau không nhỉ?

Ba đứa Minh Thanh Thành khi nhìn thấy nụ cười lạnh đến dựng tóc gáy

của Đơn đều đồng loạt cảm thấy sợ hãi. Trong lòng cả 3 đều hiện lên mấy

chữ: May mà mình không trêu Đơn…